Hai chiếc xe đi chậm lại rồi dừng hẳn khiến những người trên khán đài mất hứng, vì họ đã bình chọn cho Jungkook và Sehun a.
Jungkook cực kì không thích sự ồn ào, bây giờ lại nghe tiếng mọi người hò hét, lấy cây súng trong túi ra, bắn thẳng lên trời như một lời cảnh báo nguy hiểm. Nghe tiếng súng, khán giả cũng hoảng hốt, nghĩ Jungkook không phải là người có thể đυ.ng vào, dần dần thưa thớt, thậm chí không có ai dám ở lại mà trao giải, cả tay đua chạy về đích sớm nhất cũng không quan tâm tới giải thưởng mà chạy đi luôn.
Sehun hỏi, "Sao thế?"
Jungkook nhếch miệng, thích thú, "Ảo thuật."
Luhan kinh ngạc, "Ảo thuật? Sao có thể?"
Jungkook nhún vai, "Nếu không phải... thì là ma."
Luhan hốt hoảng ôm chầm Sehun bên cạnh khiến Sehun sướиɠ rơn ra mặt, "A... mong là ảo thuật a. Tớ sợ ma lắm."
Jungkook chỉ cười khẩy, "Quá mất mặt."
Luhan bối rối, không ôm lấy Sehun nữa. Sehun xoa đầu Luhan rồi nói, "Đừng lo, còn có anh ở đây mà."
Hai người kia tình cảm mến thương như thế cũng chẳng gây được chú ý từ Jungkook. Jungkook nhìn xung quanh, đi tới một bên của đoạn cua, và dưới đó ngoài vực đáy ra, thì lại có thêm một máy cát-xét đời trước rất tồi tàn được gắn chặt lên, trên máy còn có bụi dính đầy nữa, nhìn cũng biết là đã để nó ở đó rất lâu rồi.
Jungkook vướn người, với lấy máy cát-xét, đột nhiên, trên máy lại truyền ra một âm thanh, "Biết nhanh vậy sao, quả không hổ danh là con trai của Jeon gia."
Jungkook nhíu mày, không phải âm thanh được truyền ra từ máy, Jungkook xoay người, một bóng người đã đứng đó, và xô Jungkook ngã xuống vực.
Trước khi mất đi tri giác, hình ảnh Sehun và Luhan bị kiềm kẹp với những người mặt áo đen, hai người họ vùng vẫy kịch liệt, thấy Jungkook ngã xuống, hai người hét lên, và người đàn ông ấy, cậu không thể thấy rõ mặt, mà chỉ nghe thấy câu nói của anh ta, "Bí mật của Jeon gia, Jungkook... hãy tìm ra sự thật trong sự thật đi!"
Giọng người này khá trầm, nó lạnh lẽo như thần chết, nói ra lời này, có vẻ anh ta cũng rất tức giận, từng câu từng chữ rít lên một cách đáng sợ. Mặc dù lời nói hết sức ác độc, nhưng với sự nhạy cảm của Jungkook, cậu vẫn cảm thấy, lời nói của anh ta ngoài đe dọa ra, còn có thương hại lẫn đau lòng.
Thương hại? Đau lòng? Thật nực cười!
Khi không còn thấy bóng dáng của Jungkook nữa, người đàn ông thả Sehun và Luhan ra.
Sehun tức giận, "Khốn kiếp! Suho, anh tại sao lại làm vậy?"
Người đàn ông tên Suho xoay người, gương mặt Suho không đến nỗi đẹp đến ngàn người mê, nhưng ít ra các đường nét trên mặt rất tinh tú, khuôn mặt nhỏ gọn, đôi môi khá dày, chiếc mũi cao rõ ràng. Chỉ có duy nhất ánh mắt của Suho thu hút sự chú ý của người khác, nó không trong trẻo giống Jungkook, mà lại là vẻ âm trầm khi Jungkook tức giận thôi. Ánh mắt này, nó khiến người ta cảm thấy bản thân phải phục tùng Suho.
Nghe thấy lời chỉ trích của Sehun, Suho mặt không đổi sắc, "Tôi chỉ muốn trả thù Jeon gia."
Luhan bất bình, "Vậy tại sao anh lại xô ngã cậu ấy xuống vực? Anh yêu cậu ấy mà!"
Suho mỉm cười, "Tôi tất nhiên vẫn còn yêu Jungkook. Nhưng, tôi muốn em ấy biết một sự thật của Jeon gia thôi."
"Sự thật?"
"Một sự thật đáng khinh bỉ. Một sự thật khiến Jeon gia phải che giấu đến mấy chục năm trời.
Và... em ấy có nhiệm vụ, tìm thấy sự thật trong sự thật!"
~.~.~.~.~.~.~
Trường BigHit.
Ho Seok nhìn Taehyung, người nãy giờ cứ mãi vô hồn, tay cầm nĩa cứ mãi đâm nhẹ vào thức ăn trên dĩa, khiến cơm nhàu nát đến không thể ăn nỗi.
"Này!"
"..."
"Taehyung!"
"...."
"Này Kim Taehyung!"
Đến khi Ho Seok gằn to tên, Taehyung mới khẽ động, ánh mắt cũng không còn mơ hồ, nhìn Ho Seok, lông mày nhíu lại, "Có chuyện gì?"
"Cậu đang làm gì vậy? Cơm bị cậu "băm" hết rồi kìa!"
Taehyung nhìn xuống dĩa cơm, đẩy qua chỗ khác, lại vô hồn nhìn xa xăm.
Ho Seok hỏi, "Sao thế?"
"Jungkook thật xa lạ."
Ho Seok im lặng, Taehyung nói tiếp, "Em ấy càng ngày càng máu lạnh, càng không coi ai ra gì, ngay cả khi đối mặt với ba mẹ mình, em ấy vẫn tỏ vẻ xa lạ một cách khó hiểu. Tại sao?"
Ho Seok lắc đầu. Taehyung nói, " Em ấy hẳn là có lí do của mình. Và... lí do đó là gì?"
Đang suy nghĩ, điện thoại Taehyung reo lên, là một số lạ.
Taehyung bắt máy, còn chưa kịp hỏi ai mà người kia đã nói dồn dập, "Anh là Kim Taehyung phải không? Tới "Khúc hát của quỷ" đi. Jungkook bị ngã xuống vực rồi."
Taehyung kinh ngạc đến cầm điện thoại còn không vững, Ho Seok khó hiểu, "Sao thế?"
"Jungkook... ngã xuống vực rồi..."
Hai người chạy như bay ra khỏi căn tin khiến ai cũng phải ngó nhìn, Jimin và Yoongi đang đi xuống thấy hai người họ hốt hoảng thì nhíu mày, không nhanh không chậm chạy theo hai người.
Khúc hát của quỷ... là tên của một đoạn cua tử thần. Không lẽ... cậu đã tới đó
đua?