Trên đường về nhà,Taehyung ôm chặt Jungkook trong lòng. Anh sợ hãi nếu hôm nay cậu xảy ra chuyện gì thì anh thật không biết làm sao. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng cậu bị bọn khốn đó bắt trói còn định làm trò khốn nạn,tim anh lại nhói lên từng cơn.Thầm thấy bản thân thật vô dụng, cứ luôn miệng nói sẽ bảo vệ cậu ,vậy mà lúc cậu gặp nạn mình lại không hề hay biết để cậu một mình chiến đấu. Vòng tay ôm cậu lại siết chặt và khẽ rung
" Em không sao " Jungkook cảm nhận được sự lo lắng ,cậu vòng tay ôm lấy vai anh nhẹ nhàng vỗ về
Đưa tay chạm nhẹ vào khóe môi rớm máu,lòng anh lại quặn đau. Jungkook cầm lấy tay Taehyung khẽ mỉm cười
" Em biết anh đang lo lắng và trách mắng bản thân ,nhưng thật sự em không sao đâu. Em không hề yếu đuối và sợ hãi cho nên anh hãy tin tưởng em. Trước khi gặp anh em cũng luôn biết cách bảo vệ bản thân . Anh tin em chứ?"
"Ừm ...." Taehyung trầm mặc một lúc lên tiếng
" Nói cho anh biết nhé! Bọn chúng vốn không phải đối thủ của em. Để cầm đầu được nhóm Bad Boy và khiến mọi người nể sợ anh nghĩ em chỉ có hư danh thôi sao? Em yếu đuối thì cũng chỉ có trước một mình anh thôi." Cậu nở nụ cười thật tươi ,cũng không quên đưa tay nhéo nhéo má anh một cái. Cố gắng làm đối phương vui vẻ lên
Nhìn cậu lấy lòng và cố gắng như thế,anh không đáp lại thì quả thật đã phụ lòng cậu rồi. Vòng tay lại siết chặt lần nữa,khuôn mặt cạ cạ vào hõm cổ của cậu " Anh biết rồi " giọng điệu cũng vui vẻ hơn
------
Jimin nằm viện ngay lúc ba mẹ cậu ra nước ngoài công tác cho nên cả bọn thay nhau vào chăm sóc cậu. Vết thương của Jimin hôm nay cũng đã đỡ hơn nhiều chỉ có điều tâm trạng không được tốt lắm. Yoongi và Jhope cũng thế, cả hai ít nói hơn hẳn , vào thăm Jimin một lát rồi cũng nhanh chóng đi về khiến cho những người còn lại tò mò khó hiểu.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn Jungkook và Jimin đang ngồi nói chuyện, Taehyung có vẻ vẫn còn lo nghĩ chuyện mấy hôm trước nên mất ngủ hiện giờ đang gối đầu nằm ngủ bên giường Jimin. Cả hai nhìn thấy như vậy cũng không muốn đánh thức, chỉ thì thầm nói chuyện với nhau vài câu. Thấy Jimin muốn uống nước mà bình lại hết nên Jungkook đứng dậy ra dấu đi lấy nước . Jimin khẽ gật đầu cảm ơn.
Cầm bình nước trong tay quay trở lại phòng bệnh,Jungkook chưa kịp mở cửa vào đã nhìn thấy qua khe cửa Jimin đưa tay sờ khuôn mặt Taehyung đang ngủ trên miệng lại nở nụ cười thật tươi. Tim Jungkook bỗng dưng có cảm giác như ngừng đập,hình ảnh này thật sự là gì đây.
Ngày hôm sau Jungkook lại đến thăm Jimin nhưng là đi một mình,cả hai vẫn nói chuyện bình thường. Cậu cố gắng tìm cơ hội để hỏi cũng như xác nhận điều mình đang nghĩ trong đầu có đúng là sự thật không.
" Jimin này! Cậu có đang thích ai không?"
Jimin hơi bối rối trước câu hỏi của Jungkook nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu.
" Người đó mình có biết không?"
" Biết !"
" Vậy cậu có ý định nói rõ lòng mình cho người đó biết không?"
" Thật ra thì mình đã tỏ tình với người đó rồi hiện giờ đang chờ người ấy trả lời."
Khuôn mặt Jungkook bỗng xám lại,cố gắng bình tĩnh tâm trạng và suy nghĩ ,nếu là một trong hai Yoongi và Jhope thì hai cậu ta đã mừng rỡ và đồng ý luôn rồi việc gì phải chờ đợi trả lời. Như thế cũng có nghĩa không phải hai cậu ta vậy ..... thật sự là Taehyung ư?
" Ai da, người đó là ai mà phải bắt Jimin của chúng ta chờ đợi như thế này chứ?"
" Cậu đừng nói thế thật ra mình cảm thấy không xứng với người đó và có lẽ câu trả lời sẽ không được tốt lắm đâu." Jimin cúi đầu buồn bã
" Cậu yêu người đó nhiều lắm hả?"
" Ừ ..."
Trở về nhà với tâm trạng rối bời,Jungkook cố gắng tính toán thật rõ ràng, một bên là bạn thân lại rất tốt với mình còn một bên là người yêu lại rất yêu mình mà mình cũng yêu người đó. Cho nên cậu phải làm sao đây? Đúng là điên đầu thật ,cũng trách tại người yêu của mình tuyệt vời quá làm chi khiến cho nhiều người yêu thích đến như vậy. Mình được anh ấy yêu quả thật là may mắn. Haiz... ~ ~ ~thở dài
" Đang nghĩ gì đó em yêu?" Taehyung từ đằng sau bước đến ôm cậu vào lòng, đưa mặt cọ cọ vào hõm cổ cậu
" Làm ơn đừng gọi em bằng cái từ buồn nôn đó" cậu xoay người kéo anh ngồi xuống ghế " Em có chuyện muốn nói với anh"
Taehyung không hỏi gì chỉ đưa ánh mắt nhìn cậu như kiểu " Em nói đi,bất cứ chuyện gì anh cũng đồng ý với em"
" Jimin thích anh"
" Sao?" Taehyung ngạc nhiên khi cậu nói như thế nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh " Em nghe ai nói vậy?"
" Chính miệng cậu ấy thừa nhận với em" cậu buồn bã nhưng cũng không quên liếc xéo cái người trước mắt " Điều do anh, cứ đi gieo rắc phong tình khắp nơi"
" Làm ơn đi ! Anh không có" Taehyung rầu rĩ " Vậy giờ em muốn anh phải làm sao? Không tiếp xúc với Jimin nữa hả?"
" Không ! Hiện giờ cậu ấy đang bị thương mà người gây ra chính là em cho nên không thể để cậu ấy buồn bã vào lúc này. Tốt nhất anh bây giờ đừng nói gì cả chịu khó quan tâm chăm sóc cậu ấy nhiều một chút, đợi sau khi lành vết thương rồi hãy nói chuyện chúng ta đang quen nhau cho cậu ấy biết"
Taehyung khổ sở nhìn cậu,thầm kêu la trong lòng " Ngốc à ! Chuyện chúng ta yêu nhau bọn họ đã biết từ lâu rồi. "