Chương 5: Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện (1)
Edit: phuongchuchoe
Lục Lệ Hành cảm thấy mình không chửi CMN là tu dưỡng tốt lắm rồi.
Mắt thấy Kỷ Khanh Khanh cầm chốt cửa, Lục Lệ Hành vững vàng gọi cô: "Dừng lại."
Kỷ Khanh Khanh đi đến bên cửa quay người lại, không kiên nhẫn nhìn anh ,"Lục tiên sinh, có chuyện gì không?"
Chỉ với một ngày ở chung ngắn ngủi, Lục Lệ Hành đã đem sự kiên nhẫn của Kỷ Khanh Khanh bào mòn sạch sẽ, vốn đang thương hại hắn ta trẻ như vậy không còn sống lâu nữa, nhưng bây giờ nhìn hắn ta có tinh thần như vậy, nào giống người sắp chết chứ?
Ở đây bị anh ta khinh bỉ vậy chi bằng đi an ui Lục lão tiên sinh còn hơn.
Chẳng qua nghĩ lại, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành tâm tình bất định, bất quá đây chỉ là bản tính của hắn mà thôi, cũng may là Lục Lệ Hành không còn sống lâu nữa, nếu không người vợ cô đây sẽ có ngày bị tên này làm cho tức chết!
"Cô lại đây."
Kỷ Khanh Khanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi qua, "Lục tiên sinh có gì cứ nói thẳng, tôi nghe."
Lục Lệ Hành cảm giác kiệt sức sắc mặt trở nên ôn hoà ,"Giúp tôi lấy thuốc."
"Thuốc?" Kỷ Khanh Khanh sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương.
Đấu võ mồm là đấu võ mồm, nhưng thân thể là chuyện lớn, không ngừng tìm thuốc cho anh, "Là loại nào? Lọ thuốc màu trắng này đúng không? Hay là màu xanh?"
"Màu trắng."
Kỷ Khanh Khanh vội vàng đem lọ thuốc màu trắng đưa đến trước mặt anh, "Cái này đúng không?"
"Không phải."
Kỷ Khanh Khanh quay người liền muốn đi tìm chai khác, Lục Lệ Hành đem chân duỗi lên trước nửa thước, Kỷ Khanh Khanh trong lòng hấp tấp, không chú ý dưới chân, không đề phòng vấp trúng chân của Lục Lệ Hành.
Nhưng Lục Lệ Hành đã sớm chuẩn bị, một tay ôm eo cô thật chặt, một tay nắm chặt lòng bàn tay cô, đem Kỷ Khanh Khanh gắt gao ôm vào lòng.
Bình thuốc màu trắng rơi cạch một tiếng, lăn trên mặt đất.
~~"Hoàn thành nhiệm vụ, HP+2, HP hiện tại 2 tiếng."
Lục Lệ Hành chưa từng cùng người phụ nữ nào có khoảng cách gần như vậy, cúi đầu nhìn xuống, cần cổ trắng nõn tinh tế của Kỷ Khanh Khanh thoang thoảng hương thơm, len lỏi vào khoang mũi của Lục Lệ Hành, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng bẩm sinh của đàn ông.
Ngón tay mềm mại chạm vào da thịt rắn chắc.
Hầu kết của Lục Lệ Hành giật giật, tự nhủ không nên phân tâm, giờ khắc này trong cơ thể chậm rãi thẩm thấu.
Nhịp tim dần dần gia tốc.
Loại cảm giác này rất tốt đẹp, nhưng lý trí nói cho anh biết, người phụ nữ này là uy hϊếp, không thể luân hãm.
Kỷ Khanh Khanh bị sắc mặt trắng bệch của Lục Lệ Hành doạ sợ, tránh ra khỏi người anh, khẩn trương nhìn Lục Lệ Hành từ trên xuống dưới, sợ anh ta vì bị ngã trúng có mệnh hệ gì nói, "Anh không sao chứ?"
Lục Lệ Hành dời mắt, buông tay cô, "Cô ra ngoài trước đi."
"Tôi gọi bác sĩ giúp anh..."
"Không cần."
Lục Lệ Hành xoay người nhắm mắt tỉnh táo lại, nhặt lọ thuốc rơi xuống đất, nhìn, "Khi nãy tôi nhìn lầm, chính là lọ này."
Anh lấy ra hai viên bỏ vào miệng, "Tôi không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi."
Kỷ Khanh Khanh vẫn có chút lo lắng cho anh, luôn cảm thấy vừa rồi tính tình Lục Lệ Hành bất ổn là do mình chọc giận hắn, đi ra ngoài gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho Lục Lệ Hành.
Đợi Kỷ Khanh Khanh ra ngoài, lúc này Lục Lệ Hành mới cầm điện thoại di động gọi điện.
Lục Lệ Hành vừa cúp điện thoại, Kỷ Khanh Khanh vừa dẫn bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho anh.
Người ở Lục gia kỳ thật đều nghĩ, nhìn tinh thần của Lục Lệ Hành đâu giống bệnh nhân sắp chết đâu nhỉ.
Nhưng thông qua các dụng cụ kiểm tra lớn nhỏ kết quả vẫn như cũ, thân thể Lục Lệ Hành đã đến mức độ sơn cùng thuỷ tận, có thể cân nhắc chuẩn bị hậu sự.
Lục lão tiên sinh một lần nữa thất vọng bỏ đi.
Màn đêm dần dần giáng xuống, đèn đuốc biệt thự của Lục gia sáng bừng, người làn bận tối mặt tối này, bọn họ đều đang bận chuẩn bị lễ tang của Lục Lệ Hành, có lẽ mấy ngày sau cô sẽ trở thành quả phụ của Lục Lệ Hành, mặc lễ phục màu đen, cầm hoa trắng, ôm khung hình trắng đen của Lục Lệ Hành, đem kỹ năng diễn xuất của cả đời khóc đến sưng mắt.
Cô không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, sau khi dì Bùi chuẩn bị phòng khách cho cô nghỉ ngơi, dự định đi xem Lục lão tiên sinh một chút.
Lão tiên sinh thời trung niên mất con, lão niên mất cháu, biệt thư lớn như vậy về sau lại vắng một một, không biết sẽ cô quạnh đến mức nào, Lục lão tiên sinh làm cho cô có ảo tượng như ông của mình, cô thật sự không muốn nhìn ông lão hiền từ chán chường như vậy.
"Phu nhân, lão tiên sinh mời cô dùng cơm tối."
Vừa bước ra cửa, liền có người hầu dẫn đến phòng ăn, lão tiên sinh đã ngồi ở vị trí gia chủ, thần sắc uể oải, ăn uống không nuốt trôi, thấy Kỷ Khanh Khanh đến, ông thân thiết hỏi cô dùng cơm.
Dì Bùi kéo ghế bên phải lão tiên sinh, trên bàn đều là đồ ăn khẩu vị thanh đạm.
"Khanh Khanh à, cứ coi như ở đây là nhà mình, cháu muốn ăn gì cứ nói, vừa đến đây chưa kịp nói một tiếng, ở đây ngày thường ăn thanh đạm, nếu như không hợp khẩu của con, cháu nói với dì Bùi nấu cho con."
Kỷ Khanh Khanh vội vàng nói: "Ông nội đừng bận tâm, cháu không kén ăn."
Lục lão gia gật gật đầu, dì Bùi múc chén canh cho ông ,"Lão tiên sinh, Nhị thiếu gia vất vả lắm mới trở về, ngài xem..."
Lục lão gia tâm tình khó chịu hơn, uống hai ngụm canh liền ngưng, "Đừng đề cập đến tên súc sinh kia! Ở bên ngoài nhiều năm như vậy không liên lạc, vừa nghe anh trai như vậy liền mau... Chóng trở về! Sao tên đó không đợi ông già này chết rồi hãy quay lại đi!"
"Lão tiên sinh đừng nóng giận, tính tình của Nhị thiếu gia có hơi bướng bỉnh..."
"Chuyện này bà không cần quản." Lão tiên sinh đứng dậy, nói với Kỷ Khanh Khanh , "Khanh Khanh, cháu cứ từ từ ăn, ta đi xem tiểu súc sinh kia!"
Nói rồi liền đi lên thư phòng trên lầu.
Dì Bùi nhìn bóng lưng của Lục lão tiên sinh, sắc mặt lo lắng.
"Dì Bùi, sao vậy?"
Dì Bùi lo âu nhìn về phía thư phòng trên tầng hai, "Nhị thiếu gia vừa trở về, vừa về đến đã bị lão tiên sinh nhốt ở thư phòng, chỉ sợ là bị ăn đánh."
Nhị thiếu gia là em trai của Lục Lệ Hành, cũng là nam chính trong tiểu thuyết Lục Lệ Đình, cha mẹ mất sớm từ nhỏ, được ông nội nuôi lớn khôn, hai đứa bé lớn lên cùng nhau, về phương diện chăm sóc, Lục lão tiên sinh khó tránh có chỗ xem nhẹ.
Lục Lệ Hành làm người ổn trọng, nhưng Lục Lệ Đình lại phản nghịch, hai anh em tính cách trái ngược, trong lòng Lục lão tiên sinh, vẫn hợp ý dốc sức nâng cháu trai lớn của Lục gia Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Đình bởi vì bất mãn sự phân biệt đối xử với hắn và Lục Lệ Hành, trốn nhà bỏ đi, nghĩ dựa vào hai tay mình tạo dựng sự nghiệp.
Sau khi Lục Lệ Đình trốn nhà đi gặp được Kỷ Khanh Khanh, chính là lần thất bại đầu tiên khi lập nghiệp, đang mê man đứng ở vị trí mà bản thân từng phỉ nhổ, Kỷ Khanh Khanh xuất hiện như tia nắng, soi chiếu đáy lòng của hắn, xua tan vẻ âm u lo lắng trong lòng.
Chỉ tiếc Kỷ Khanh Khanh là loại người tham phú phụ bần, khi có phú nhị đại thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Kỷ Khanh Khanh, Kỷ Khanh Khanh không nói hai lời liền đá bay tên tiểu tử nghèo này.
Chuyện này chính là đả kích rất lớn với Lục Lệ Đình, từ đó tính tình đại biến, như hai người khác biệt so với trước đây, mà trong lòng hắn hận Kỷ Khanh Khanh đến thấu xương, nhưng lại nhớ mãi không quên người con gái này.