Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 1-2: Dại gì không cưới

Edit: phuongchuchoe

~~" Thật ra, cô vào được thế giới này là nhờ tôi đưa cô tới đó."

Kỷ Khanh Khanh khoé môi run rẩy, "Không cần cậu hướng dẫn làm sao thoát khỏi cảnh tù đày này, để tôi giúp cậu, chỉ cần cậu trả tôi trở về nhà đi tất cả đều sẽ được giải quyết dễ dàng"

~~"Thật ngại quá, mong muốn này không thể nào đạt được, ở thế giới cũ cô đã ngỏm rồi, trở về cô cũng là nắm tro tàn mà thôi, nhưng trước mắt tôi có thể giúp cô kiếm 20 triệu bồi thường đó."

Lùi một bước cầu chuyện khác, ừm cũng được.

"Giải quyết thế nào?"

~~"Chỉ cần kết hôn với Lục Lệ Hành, sau khi hắn ta chết, di sản của hắn đều là của cô."

Thế giới này lợi hại quá ha? Muốn kết hôn với ai thì kết hôn sao?

"Di sản của hắn ta nhiều hay ít?"

~~"Ước chừng, cỡ 100 tỷ."

"..."

"..."

"... Vậy còn được" Thế giới này điên cuồng quá.

Kỷ Khanh Khanh cố làm ra vẻ miễn cưỡng đáp ứng.

Cả nước 1,4 tỷ người, mỗi người lấy của hắn một trăm triệu hắn cũng còn 986 vạn NDT, hắn cũng vẫn là vạn phú ông đó chứ, nếu vậy với số nợ 20 triệu kia, đúng là không đáng nhắc tới.

"Vậy tôi nên làm thế nào?"

~~"Mở cửa"

Ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa.

Kỷ Khanh Khanh từ trong mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy một người đàn ông mặc âu phục, mở cửa nhìn ra, lúc này mới phát hiện đến 4 5 tên đàn ông ở ngoài.

Kỷ Khanh Khanh thoáng lùi bước, xã hội đen?

Người cầm đầu hỏi :" Kỷ tiểu thư?"

Kỷ Khanh Khanh thấp thỏm đáp ,"Là tôi."

"Lão tiên sinh nhà chúng ta có việc tìm ngài, xin ngài đi một chuyến cùng tôi được không?"

Không phải giọng điệu thỉnh cầu.

Tên đàn ông này mặc vest đen đeo kính đen, nhìn không rõ mặt cũng không biết nội tình thế nào, thế nào là bộ dáng giải quyết việc chung, trong lòng Kỷ Khanh Khanh có chút bỡ ngỡ.

~~"Lên xe với hắn đi!"

"Chờ một lát." Kỷ Khanh Khanh về phòng đổi y phục, đi theo mấy người đó xuống lầu.

Đêm tối gió lớn, chung cư cao cấp, không có một bóng người.

Bốn chiếc xe sang trọng chói mù mắt dừng ở bãi đỗ xe, người đàn ông cầm đầu mở cửa, ra hiệu cô bước lên xe.

Kỷ Khanh Khanh ngồi ghế sau, thoạt nhìn như bình tĩnh, kỳ thực lại hoảng hốt mà đánh giá bọn người đó, "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Bệnh viện."

"Lão tiên sinh nhà anh là ai?"

"Lục lão tiên sinh."

Kỷ Khanh Khanh trầm mặc, trong đầu cố nhớ lại tài liệu thưa thớt liên quan đến Lục Lệ Hành.

Lục Lệ Hành, ba mươi tuổi, 189cm, có bằng thạc sỹ nghiên cứu sinh, một tháng trước bị tai nạn giao thông, bệnh tình chuyển biến xấu, đến nay vẫn chưa tỉnh dậy, không gần nữ sắc, nhưng cũng có số ít lời đồn hắn ta có đam mê hành hạ người khác, có khả năng khống chế du͙© vọиɠ rất mạnh, âm tình bất định, ở dưới nhà hắn là tầng hầm, người hầu trong nhà thường xuyên nghe thấy tiếng la hét thảm thiết truyền từ bên dưới.

Trong tiểu thuyết miêu tả Lục Lệ Hành rất ít, chủ yếu toàn là sơ lược, chỉ lúc ở tuyệt cảnh mới lộ mặt ra ngăn cơn sóng dữ, càng che giấu càng tò mò, càng trở nên thần bí.

Quan trọng chính là, Lục Lệ Hành chính là anh trai của bạn trai cũ từng bị Kỷ Khanh Khanh đá.

"Lục lão tiên sinh tìm tôi có việc gì không?"

"Điều này tôi cũng không rõ, Kỷ tiểu thư đến bệnh viện tự khắc sẽ biết."

Kỷ Khanh Khanh dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật nhanh chóng lui về phía sau, ép buộc mình phải tỉnh táo.

Trở lại thời gian hai tiếng trước.

Trong hành lang bệnh viện yên tĩnh, bị phá vỡ bởi tiếng bước chân dồn dập.

"Lão tiên sinh, tình hình bệnh tình của Lục tiên sinh không khả quan, hô hấp bắt đầu suy yếu, chúng ta chỉ có thể cứu chữa hết sức, nhưng đây là giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, xin ngài hãy ký tên lên đây."

Ông lão tóc hoa râm tiếp nhận tờ giấy xác nhận tình trạng nguy kịch, cầm cây bút trong tay nặng tựa ngàn cân, ký xuống tên của mình.

*Mình dịch theo bản cv nên không biết miêu tả chính xác loại giấy này, nhưng trong tình huống bệnh tình nguy cấp bác sĩ sẽ yêu cầu người nhà bệnh nhân ký giấy xác nhận chữa trị, nếu chẳng may chết trên giường mổ cũng không thể kiện cáo bác sĩ.

"Làm phiền ông rồi, bác sĩ"

Sinh tử có số, lão già đây sống đến từng tuổi này đều xem nhẹ chuyện sinh tử, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở thế gian, ông không thể can thiệp, nhưng lại phát sinh từ chính cháu trai của mình, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông không chụu đựng nổi.

Có người dìu lão tiên sinh, ông chán nản ngồi lên ghế, cả cuộc đời tấm lưng thẳng tắp bây giờ lưng còng xuống, dáng vẻ già nua.

Sau đó truyền đến tiếng bước chân dồn dập khác, người đàn ông bên cạnh lão tiên sinh nghe vài câu.

"Kỷ Khanh Khanh? Chính miệng đại sư nói?"

"Vâng, nghe đại sư nói chỉ cần thiếu gia cùng với người tên Kỷ Khanh Khanh này kết hôn, lập tức có thể chuyển nguy thành an, đây là tư liệu của Kỷ Khanh Khanh, mời ngài xem qua."

Lão tiên sinh nhìn một lượt, dứt khoát nói, "Đi tìm!"

Người đàn ông nghi hoặc,"Lão tiên sinh, vị đại sư này nói thật hay giả?"

Lão tiên sinh nhắm mắt, trong tay lần chuỗi Phật châu, ông không phải người thờ phụng quỷ thần, năm gặp Khả Việt, chỉ cầu nguyện bình an.

"Năm đó chính là vị đại sư này chỉ điểm, Lục Bác Xuyên bị tai nạn giao thông hôn mê một năm cưới Diệp Trăn con gái Diệp gia, chỉ một tháng sau hắn liền tỉnh dậy, đối với những chuyện huyền diệu khó tin này, thà tin là có, còn hơn là không."

Người đàn ông gật đầu, quay người rời đi.

Không biết chuỗi Phật châu trong tay Lục lão tiên sinh đã lần được mấy vòng, tiếng bước chân chỉnh tề vang lên trong hành lang, ông dừng chuỗi Phật châu, mở hai mắt ra, nhìn về người con gái đứng trước mặt.

"Cô chính là Kỷ Khanh Khanh?" Trải qua bao gian nan vất vả, mắt ông lão sáng lên.

"Là tôi."

Lục lão gia chỉ vào phòng bệnh cấp cứu,"Bên trong chính là cháu của ta, tên hắn là Lục Lệ Hành, bị tai nạn giao thông một tháng trước bị tổn thương nghiêm trọng, hôn mê một tháng, nghe đại sư nói chỉ cần để cháu của ta cùng với cô kết hôn, hắn liền chuyển nguy thành an, Kỷ tiểu thư, tôi nói như vậy cô đã rõ rồi đúng không?"

Kỷ Khanh Khanh gật đầu, ý tứ của Lục lão gia nói, chính là muốn đám cưới.

Người thế hệ trước cùng đường mạt lộ, chỉ đơn giản cầu bình an.

"Đã rõ."

"Tư liệu của cô ta đã rõ ràng, ngày hôm nay để cô đến đây, chỉ muốn hỏi một chút, cô có bằng lòng gả cho cháu nội của ta không?"

Kỷ Khanh Khanh nhíu mày.

~~"Đồng ý ông ta! Mau trả lời đồng ý đi! Chậm một chút là tên Lục Lệ Hành kia thành một người chết thật đó! Cô hãy nghĩ đến món nợ 20 triệu xem, gả cho một tên đàn ông trăm tỷ, còn sầu lo cái ăn cái mặc không? Mà hắn ta lại sắp chết, cô cũng không cần lên giường ngủ với hắn, chỉ đánh đổi danh xưng Lục phu nhân lấy được một trăm tỷ của hắn không hề uổng phí chút nào! Cưới hắn đi, về sao cô muốn ngang ngược hơn cua cũng không ai dám ý kiến! Cưới! Đi! Chuyện tốt thế này, đừng bỏ lỡ!"

"Nếu cô nguyện ý gả cho cháu trai ta, ta có thể giúp cô giải quyết vụ kiện cáo này."

Lục lão tiên sinh cả đời nhìn qua vô số người, con mắt không thể lừa dối người khác, ánh mắt của Kỷ Khanh Khanh sáng tỏ trong suốt, thái độ khiêm hoà, không giống như loại người mà trên mạng nói tới.

Nhịp tim của Kỷ Khanh Khanh vang như sấm rền.

Cô còn một mực lo lắng hãi hùng quái gì?

Là kiện tụng!

Nếu không đào ra được 20 triệu kia, nhất định phải ngồi tù, nếu cầm được 20 triệu, cũng phải bị bao nuôi.

Lời nói của lão tiên sinh quá mức hấp dẫn, hiện tại cô phải cõng trên vai tội danh của "Kỷ Khanh Khanh" và cả mắc nợ 20 triệu, lại đối nghịch với nam nữ chính, đừng nói là xoay người, chỉ sợ khó càng thêm khó.

Huống chi cái nơi showbiz kia, không có địa vị không có chỗ dựa, có chỗ nào cho cô dung thân?

Nghĩ đến nhân sinh bi thảm của mình, Kỷ Khanh Khanh nhắm mắt quyết định, còn làm sao nữa, nếu không thể vì yêu mà cưới, vậy thì gả cho kẻ có tiền, ít nhất cũng chịu đựng được.

Huống chi như Tiểu A nói, một trăm tỷ di sản đủ cho cô thủ tiết tới già, chuyện tốt như vậy, đừng nên bỏ lỡ!

"Ta biết hôn nhân là chuyện đại sự, cho nên, cô hãy cân nhắc."

Trong hành lang im ắng, Kỷ Khanh Khanh tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập trong l*иg ngực, từng tiếng từng tiếng đều đang hối thúc cô đưa ra quyết định.

~~" Đã từng có cọc tiền cưới bày trước mặt tôi, nhưng tôi không biết quý trọng, đến khi mất đi tôi mới hối hận khôn nguôi, trần thế thống khổ cùng lắm chỉ như vậy thôi. Nếu như ông trời có thể ban cho tôi cơ hội duy nhất kia, đối với một trăm tỷ tôi sẽ nói ba chữ..."

"Tôi đồng ý."

Có người đưa bút cho cô, phía dưới văn bản có ô ký tên.

Kỷ Khanh Khanh dằn lòng xuống để hơi thở không rối loạn, tay phải run run.

"Ký tên ở đó, cô chính là cháu dâu của Lục Lệ Phong ta!"

Kỷ Khanh Khanh hít sâu, nhấc bút ký vào, viết lên tên mình.

~~"Bingo! Nhiệm vụ hoàn thành, chúc cô sớm sinh quý tử nha!!"

_______

~~Chú thích lời tác giả:"   "Ta đã từng có một tình yêu tha thiết chân thành..." câu này trích từ phim của Châu Tinh Trì, Đại Thoại Tây Du.

Thầy dạy toán học của tác giả là một lão sư, mặc dù trăm tỷ trong vòng nhân chia cộng trừ không chính xác, nhưng tui muốn nói một trăm tỷ nhiều lắm đó ~~~~ "