Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 46: Kết

Tiếng súng vang lên chói tay, người bị thương lại là Tiêu Chiến, trong lúc dằn co, đáng lẽ thế chủ động thuộc về cậu, nhưng khi nhìn thấy Nhất Bác thì cậu đã mất tập trung, nhân cơ hội bị Lam Yến bắn từ phía sau, vết thương nằm ngay cánh tay làm cậu có chút đau mà nhíu mày.

" Lam Yến, cô dám"

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bị thương mà không khỏi đau lòng, anh quay sang trừng mắt với ả, anh muốn chạy đến xem cậu có sao không, muốn vòng lấy tay ôm lấy cậu vào lòng, muốn chính mình bảo vệ cậu, nhưng cái tình huống này là sao chứ, ai bảo vệ ai, ai nhìn ai bị thương mà không làm được gì, chỉ biết đứng nhìn trong vô vọng.

" Tại sao tôi lại không dám. Vương Nhất Bác hôm nay tôi sẽ bắt anh đứng nhìn Tiêu Chiến từ từ gục xuống mà không làm được gì, cảm giác đó chắc sẽ rất thú vị nhỉ?"

Ả nhìn Nhất Bác cười đắc ý, ả nghĩ rằng Nhất Bác là người có lỗi, nếu như anh quay lại với ả thì tất cả chẳng phải là tốt đẹp hay sao?

Lời nói vừa dứt, bọn thuộc hạ từ phía sau nắm lấy hai tay Tiêu Chiến đưa ra phía sau, động đến vết thương lại bất ngờ làm cậu không thể phản kháng được.

" Hèn hạ"

Tiêu Chiến trừng mắt, bọn này quả nhiên toàn là một lũ hèn hạ, không có đầu óc chỉ biết lén lút sau lưng người khác.

" Chửi hay lắm, để tao xem mày còn cứng miệng được nữa không?"

" Đưa đi"

Bọn chúng đưa ba người họ vào trong, đẩy mạnh Tiêu Chiến xuống đất. Bổng nhiên, Hắc Lão bước đến gần cậu đưa tay định sờ mặt cậu nhưng Tiêu Chiến thản nhiên tránh né, lão là lần trước gặp cậu đã có ý đồ không ra gì, nên có cậu trong tay dĩ nhiên rất thích thú rồi.

" Lần trước gặp bé cưng đã thích rồi, hôm nay chúng ta lại gặp nhau, khoảng cách gần như vậy hay là chiều theo ta đi nào"

" Kinh tởm"

Tiêu Chiến nhìn thấy lão đã chẳng ưa gì, muốn cậu chiều theo thà gϊếŧ cậu còn hơn.

" Ta gϊếŧ em thì quả là lãng phí, hay để ta gϊếŧ Vương Nhất Bác trước"

" Ông..."

" Tiêu Chiến mặc kệ anh..."

" Nhất Bác..."

Khoảng cách hai người gần nhau trong gang tấc, hôm nay Tiêu Chiến đã quyết định đến đây thì không thể để Nhất Bác gặp nguy hiểm được, cậu dùng sức đánh ngã mấy tên đang bao quanh anh, cậu muốn đến gần hỏi thăm lo lắng cho anh.

" Nhất Bác, anh không sao chứ?"

" Không sao"

" Cmn, đánh chết mẹ bọn nó cho tao"

Lão cảm thấy bọn thuộc hạ thật vô dụng, để cho Tiêu Chiến có thể quật ngã dễ dàng mà đến bên cạnh Nhất Bác được.

Nghe lệnh, bọn thuộc hạ đứng quanh đó nhào lại đánh tới tấp, Tiêu Chiến không chần chừ xoay người Nhất Bác nằm dưới mình, hứng hết toàn bộ lực đánh của những tên phía trên.

" Tiêu Chiến, buông ra...em làm gì vậy hả?"

Nhất Bác chưa kịp phản ứng, đã bị cậu nhanh hơn mà đỡ cho anh.

" Nhất Bác, em chỉ mong anh được an toàn, em quyết định đến đây mục đích là để cứu anh, cho nên đừng để em mất mặt chứ"

Cậu mỉm cười nhìn anh, chỉ cần Nhất Bác được an toàn, dù hôm nay cậu có ra sao cũng được, yêu anh là do cậu lựa chọn, mà cái tình yêu này cậu không để mất anh được.

" Em thật ngốc"

Nhất Bác cố thoát khỏi người Tiêu Chiến, nhưng hai tay cậu đã kiềm chặt phía dưới rồi, lực của Nhất Bác cũng chẳng còn bao nhiêu cả.

" Phải ! Em ngốc. Nhưng em không sai lầm khi lựa chọn anh đúng không?"

" Tiêu Chiến ngốc, buông anh ra..."

" Yêu anh, Nhất Bác..."

Giây phút Tiêu Chiến không còn trụ được nữa thì tiếng súng bên ngoài vang lên, phát súng bắn ngay người của Hắc Lão cùng Lam Yến làm họ quỵ xuống một lượt, người của Trác Thành, Hàn Thiên đi vào, Kế Dương chạy lại ôm chầm lấy Hạo Hiên, hắn cũng đáp trả nhưng hắn lấy súng của Hàn Thiên quăng lại dứt khoát bắn chết Hắc Lão và Lam Yến, trước khi nhắm mắt một lời cũng không thể nói thì còn gì đau hơn.

" TIÊU CHIẾN"

Tiếng gọi của Nhất Bác làm tất cả phải quay về phía họ, anh không đợi được nữa rồi, anh không muốn mất cậu.

Đến bệnh viện, Nhất Bác vẫn không màng đến vết thương ngồi chờ phía phòng cấp cứu, nét mặt ai cũng lo lắng não nề, chỉ mong mọi chuyện sẽ không sao.

" Tiêu Chiến, em không được xảy ra chuyện gì, bằng không anh sẽ đi theo em đó"

Phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra Nhất Bác chạy lại hỏi

" Bác sĩ, tình hình em ấy thế nào?"

" Tình trạng bệnh nhân khá ổn định, chấn thương khá nặng nhưng một thời gian có thể trở lại bình thường"

" Cảm ơn bác sĩ"

Nhất Bác mở cửa bước vào, Tiêu Chiến vẫn còn chưa tỉnh, anh lại gần vuốt tóc cậu, cúi xuống hôn cậu.

" Bảo bối, cũng may em không sao"

Gần một tháng sau, vết thương của cậu cũng đã hồi phục, cả hai luôn quấn quýt lấy nhau khiến ai nhìn vào cũng ghen tị.

" Bảo bối"

Anh đến gần vòng phía sau ôm lấy cậu, đầu dựa vào vai cậu.

" Có chuyện gì sao?"

" Chúng ta kết hôn lại nhé!"

" Ai thèm gã cho anh chứ?"

Tiêu Chiến nghe thế mặt bổng nhiên đỏ lên.

" Vậy sao?"

Vương lưu manh trực tiếp bế cậu vào phòng, và...ờ thì chuyện gì xảy ra ai biết được.

Đúng một tuần sau, hôn lễ cậu và anh chính thức cử hành.

" Tiêu Chiến"

" Hàn Thiên"

Cậu cùng Hàn Thiên ôm nhau, là cái ôm xã giao của người phương Tây, Nhất Bác nhìn lại không vừa mắt, hừ ngày hôn lễ mà cũng ôm ấp ở đây, không coi anh ra gì mà.

" Tránh ra, em ấy là người của tôi ai cho anh tự tiện như vậy hả?"

Nhất Bác trực tiếp đẩy Hàn Thiên ra, Tiêu Chiến lại bị anh làm cho không nhịn được cười.

" Em cười gì hả?"

" Nhất Bác là đại ngốc, lêu lêu..."

" Tiêu Chiến, tối nay em đừng mong xuống giường"

" Để xem"

Hai con người đó chẳng khác nào làm người khác phải ghen tị, mọi người lại có dịp trở thành bóng đèn.

Tối đó.

" Tiêu Chiến, mở cửa cho anh đi"

" Bảo bối, anh nhớ em lắm rồi. Xin lỗi, anh từ đây sẽ không ghen tuông vô cớ nữa đâu"

" VƯƠNG NHẤT BÁC, NGỦ NGOÀI SOFA ĐI"

-HOÀN-

Tui viết khá vội, nên chưa có đọc lại luôn~

Còn một phiên ngoại nữa nha♥️