Tuy là Nhất Bác và Tiêu Chiến đã trở lại y cũ nhưng cậu vẫn chưa quay lại công ty anh làm, nên Nhất Bác có cảm giác gì đó rất khó chịu mà tả được.
Hằng ngày tuy được gặp nhau, nói chuyện vui vẻ nhưng dường như anh cảm thấy có gì đó còn cách xa lắm.
Tại Tiêu Thị
" Có cần em đi cùng không?"
" Không cần đâu, em cứ ở lại sắp xếp việc của công ty đi, có gì anh sẽ liên lạc với em sau "
Ý định của Hàn Thiên là ngày mai về lại Mĩ để chỉnh đốn lại công ty, còn chuẩn bị hợp đồng với Vương Thị nữa nên đích thân anh phải quay về, Tiêu Chiến cũng có công lớn trong việc lần này, lúc đầu Hàn Thiên cũng do dự cho cậu theo cùng nhưng lại nghĩ lại, Tiêu Chiến cùng Nhất Bác chỉ mới quay lại không lâu lại bắt cậu đi nữa thì không được. Tình cảm mà, không thể ép buộc được huống chi trái tim Tiêu Chiến từ lâu chỉ có mỗi hình bóng của Nhất Bác mà thôi, vậy thì Hàn Thiên đành tự mình chôn sâu thứ tình cảm đơn phương đó vào lòng vậy.
" Vậy cũng được, anh đi nhớ cẩn thận nha. Khi nào đến, gọi điện báo bình an với em một tiếng"
" Được"
Mĩm cười đồng ý, Tiêu Chiến vẫn cứ tốt như vậy chỉ tiếc là bản thân đã đến chậm một bước để ôm lấy tình yêu này cho mình, nhìn lại thì thấy thật ghen tỵ với Vương Nhất Bác.
Nhất Bác đi thẳng vào công ty luôn nhưng bị nhân viên ngăn lại, mà cũng đã lâu rồi anh không đến đây sao hôm nay lại có chuyện ngăn cản không cho anh vào nữa.
" Xin lỗi, Vương tổng có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ không ạ?"
" Tôi muốn gặp Tiêu Chiến"
" Vâng, nhưng giám đốc đang có việc ạ"
" Việc gì chứ? Tôi nghe nói hôm nay công ty không có cuộc họp nào?"
" Là vì giám đốc bận tiếp cổ đông lớn nên bảo nếu không có phận sự gì không nên quấy rầy"
" Tên?"
" Dạ là cổ đông đến từ Mĩ ạ"
Bực dọc, nóng nảy thật sự lại là người đó. Nhất Bác sắp điên mất rồi, Tiêu Chiến rõ ràng không coi anh ra gì mà, gặp mặt riêng gì chứ, như vụn trộm sợ người khác phát hiện vậy, ghen chết anh rồi.
Không nể mặt, Nhất Bác một mực xong vào luôn đám nhân viên chỉ biết trơ mắt nhìn vì khí lạnh của Vương Nhất Bác quá ư là lạnh đi, làm họ cũng không dám ngăn cản nữa.
" Anh đi nha. Hẹn gặp em một ngày sớm nhất"
" Vâng"
Mới vừa bước vào đã thấy Hàn Thiên cùng Tiêu Chiến ôm chầm lấy nhau. Máu ghen của Nhất Bác mang theo khí lạnh bao trùm khắp căn phòng. Tiêu Chiến cố nuốt trôi một ngụm nước bọt, trời ơi không xong rồi sao lại xui xẻo đến như vậy, thừa biết Nhất Bác ghen mà lại còn thấy cảnh tượng này coi như lại bận giải thích nữa rồi.
" Nhất...Bác..."
" Hai người có vẻ rất vui vẻ nhỉ?"
" Chào Vương tổng, chúng ta lại gặp nhau rồi"
Vốn dĩ Hàn Thiên định đưa tay bắt xã giao với Nhất Bác, nhưng ánh mắt của anh như muốn gϊếŧ chết người đối điện vậy nên đành thu tay về.
" Ờ...à...Hàn Thiên nếu không có việc gì nữa thì anh về đi"
" Được"
Không khí lạnh toát, Tiêu Chiến vội lên tiếng giải vây không thôi một lát nữa sẽ chết cống tại đây mất.
Hàn Thiên mới vừa bước ra khỏi cửa Nhất Bác đã kéo tay Tiêu Chiến đẩy cậu xuống sofa, thân thể anh nằm đè lên cậu phút chốc diễn ra màn cưỡng hôn làm Tiêu Chiến đến phản ứng cũng không kịp. Sau khi đã thỏa mãn Nhất Bác nuối tiếc rời khỏi lạnh giọng hỏi.
" Tại sao lại để người khác ôm? Tại sao lại nói chuyện với hắn?Có phải là em và hắn có ý đồ gì xấu xa không hả?"
Một loạt câu hỏi cứ thế dồn dập, Tiêu Chiến nhíu mày, Vương Nhất Bác là đang hỏi cung cậu à.
" Vậy thật ra anh muốn em trả lời câu nào? Hỏi nhiều như thế"
" Tất cả"
" Thứ nhất đó chỉ là cái ôm xã giao, đây là thời buổi nào rồi anh còn ghen với cái đó. Thứ hai em đang bàn việc với Hàn Thiên không muốn bị làm phiền với lại anh ấy cũng là cổ đông của Tiêu Thị... Còn cái ý đồ xấu xa gì anh nói đó thì anh tự đi mà hiểu, có anh mới là kẻ xấu xa ấy chưa gì đã nổi điên lên rồi, nếu khách hàng mà gặp anh chắc người ta sợ chết mất"
" Hừ... Nếu em không đi thả thính lung tung thì anh đây cũng không mệt mỏi đến vậy"
" Anh bỏ ngay cái tính ghen tuông vô cớ của mình đi là được"
Tiêu Chiến chỉ biết thở dài, đưa tay xô nhẹ Nhất Bác sang một bên rồi đứng lên. Dĩ nhiên Nhất Bác vẫn chưa hài lòng với câu nói của cậu nên trực tiếp bế cậu lên tiến vào phía trong, vì đây là phòng lớn có chỗ nghỉ ngơi và tức nhiên có cả giường rồi.
Thấy hành động không mấy thân thiện của Nhất Bác thì cậu cũng hiểu anh muốn làm gì.
" Không được, đây là công ty không phải ở nhà, anh đừng làm bậy đó"
" Không sao. Anh muốn lắm rồi, em nên đền bù cho anh đi, bảo bối".
" Anh...ưʍ..."
_________
Thôi thì tới đây thui nha=))
Chap sau sẽ có H~