Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 24: Được giải quyết

Máy bay hạ cánh xuống Tokyo Nhật Bản, Nhất Bác cùng Vu Bân đi thẳng đến công ty, nói là công ty chứ thật ra là công ty riêng của anh ở đây. Ở đây anh đã giao toàn bộ quyền điều hành cho cậu bạn thân, người này sống ở Nhật cũng người quê gốc ở đây luôn.

Nói về cậu bạn này một chút, cậu ta tên Xinan tính tình hòa đồng, dễ làm quen nhưng nếu thử đυ.ng đến cậu ta xem thì không ai biết hậu quả như thế nào đâu.

Sở dĩ Nhất Bác quen biết được chàng trai này thì chắc cho là một lần tình cờ đi, khi đó Nhất Bác cũng qua đây để bàn hợp đồng với đối tác, vào buổi tối hôm đó anh bắt gặp Xinan đang bị thương khá nặng không biết là nguyên nhân gì, Nhất Bác cũng không chần chừ đưa cậu ấy đến bệnh viện để xử lý vết thương và từ đó chắc là do tính tình cũng khá phù hợp mới nói chuyện hai ba câu thì đã trở thành bạn bè thân thiết, tính ra thì cũng hơn ba năm khi anh thành lập công ty ở đây.

" Nhất Bác, cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy hả?"

Thật ra Xinan cũng không bất ngờ gì với sự xuất hiện của Nhất Bác tại đây và cũng thừa biết nếu anh đến đây thì chắc hẳn có chuyện.

" Tôi đến nhờ cậu một chuyện"

Xinan nhún vai một cái hơi bất ngờ, chơi với nhau cũng đã lâu hôm nay mới được Vương Nhất Bác nhờ giúp đỡ.

" Có chuyện gì làm Vương tổng của chúng ta cực khổ phải qua đây một chuyến vậy ha?"

" Chắc hẳn cậu biết công ty RW?"

" Biết chứ, đã từng hợp tác với công ty chúng ta mà chẳng phải bên đó đang ký hợp đồng với Vương Thị cậu sao?"

" Họ định hủy"

" Lý do?"

" Có người giở trò"

" Anh trai yêu dấu của cậu đó à?"

Xinan chính thức bị ánh mắt của Nhất Bác nhìn vào, cứ cho là anh trai đi nhưng do anh nghĩ, mọi người nghĩ nhưng hắn thì lại không.

" Được rồi, cậu đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi được không? Có gì nói?"

" Công ty họ cũng đang là đối tác với công ty chúng ta, hình như đang ký một bản hợp đồng lớn thì phải?"

" Chính xác là như vậy, nè cậu đừng nói là người ta hủy hợp đồng với Vương Thị, còn cậu thì lại hủy hợp đồng lại với họ bên đây nha?"

" Không sai, hợp đồng với Vương Thị nó vốn dĩ không quan trọng gì với tôi, còn hợp đồng mà họ định ký với công ty chúng ta thì lại có sức ảnh hưởng rất lớn"

" Cậu đó, thật khó lường nha"

" Còn nữa, giúp tôi kéo cổ phiếu của Tiêu Thị lên"

" Hả, có liên quan đến cậu sao?"

" Cứ làm đi"

Đúng đó, Xinan là người có thể lực khá lớn, không những ở Nhật không đâu mà còn nhiều nước khác nữa, chuyện hô mưa gọi gió trên thương trường cậu ta điều nắm trong lòng bàn tay và điều hiển nhiên là người có thế lực như Nhất Bác và Xinan thì dễ dàng bị người khác đặc cho cái tầm ngắm mà từ lâu ai cũng muốn trừ khử, không phải là Nhất Bác không muốn đích thân làm mà vốn dĩ không tiện cho mấy đành phải nhờ Xinan thôi.

" À tôi quên nói với cậu, gần đây tổ chức của chúng ta có một số thành phần phản động"

" Vậy sao? Ai ngoan ngoãn thì để lại còn không thì làm sạch sẽ đi"

" Nè, cậu không làm gì sao lại là tôi nữa công ty thì cả đóng việc đây này, giờ phải lo giùm cậu nữa mệt chết tôi rồi"

" Phiền phức, Vu Bân cậu ở lại giải quyết đi, tôi về trước xong việc thì về lại"

" Được"

Kết thúc công việc ở đây thì trời cũng đã tối, Nhất Bác không chờ được nữa mà đi về lại Trung Quốc luôn, anh đã nhớ Tiêu Chiến quá rồi, chỉ mới một ngày thôi mà đã như vậy.

Tiêu Chiến đang thắc mắc một điều là chỉ mới một ngày thôi sao lần lượt cái cổ đông lại quay lại tốt với Tiêu Thị như vậy, còn nữa cổ phiếu từ mức giảm thấp nhất nay lại tăng vọt lên không tưởng nổi.

" Ba, ba xem này công ty của chúng ta ổn định rất nhiều rồi, con còn cảm giác hơn lúc trước nữa".

Tiêu Chiến xoay màn hình laptop lại cho ba mình xem, ông cũng bất ngờ với cái số hiện tại đã vậy còn đứng đầu nữa chứ, nếu cổ phiếu tăng lại thì dĩ nhiên Tiêu Thị phát triển lại như cũ và còn hơn thế nữa.

" Chuyện này là sao?"

Tiêu Chiến trề trề môi không biết phải nói sao, mà thôi nếu như vậy thì chẳng phải đỡ lo rồi sao, mấy ngày nay làm cậu đau đầu giờ thì khỏe rồi.

Sáng hôm sau, Tiêu Chiến quay trở lại Vương Thị để làm việc mấy hôm nay cậu thay ông Tiêu quản lý công ty giờ thì ổn định rồi giao lại cho ba cậu quay về làm thư ký cho Nhất Bác, nhưng mà hôm nay cậu lại đến trễ với nguyên nhân rất đơn giản là đêm hôm qua cậu thức khá khuya nên dẫn đến ngủ quên mà đến trễ, lên đến phòng thì mới vừa bước vào thì đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.

" Bảo bối, em đến trễ như vậy không biết anh nên làm gì em đây?"

Tiêu Chiến nghe xong thì há hốc mồm, đứng hình tại chỗ nhìn anh không biết nói gì, gì chứ mới về thì đã giở cái giọng khó nghe như vậy, chỉ là đến trễ có 2 tiếng đồng hồ thôi mà.

Vương Nhất Bác chờ mãi thấy cậu không lên tiếng thì không chịu được mà đi đến gần cưỡng hôn cậu, Tiêu Chiến vốn đã không biết gì giờ lại càng ngơ ngác hơn, mặc cho Nhất Bác muốn làm gì thì làm, nhưng mà hôn sâu quá cậu cũng khó chịu vậy đến một hồi Nhất Bác mới nối tiếc bỏ ra.

" Em là đang định đứng ngây như thế mãi à?"

" Anh còn nói, về cũng không báo trước một tiếng"

" Muốn cho em một bất ngờ mà em lại đến trễ như vậy"

" Không có trễ à nha !"

" Em coi bây giờ là mấy giờ, mà còn nói không trễ"

" Trễ có hai tiếng chứ nhiêu"

" Chỉ có nhiêu thôi, trừ lương..."

" Anh đồ nhỏ mọn, không nói chuyện với anh nữa".

Tiêu Chiến làm vẻ mặt giận dỗi đi đến sofa ngồi khoanh tay, phồng phồng ra đôi má bánh bao vô cùng dễ thương. Nhất Bác thấy thế phì cười, đúng là chỉ một ngày không gặp nhớ chết anh rồi, đáng yêu như vậy anh chỉ chọc có xíu mà đã thế.

" Bảo bối, giận anh sao?"

" Em mới không thèm"

" Vậy sao? Yên tâm trừ lương thì anh sẽ nuôi em"

" Hứ, bổn thiếu gia đây không thiếu tiền nha"

" Ồ, anh thì nghe nói ba em vẫn chưa trả thẻ cho em thì phải"

" Anh, sao anh biết hả?"

" Vì thế ngoan ngoãn để anh nuôi đi, thỏ con"

" Đáng ghét quá đi"

Tiêu Chiến bị Nhất Bác nói đúng ý thì càng xù lông hơn, đưa hai tay đánh nhẹ Nhất Bác vài cái rồi cũng vùi đầu vào ngực anh mà cười mãn nguyện, trong căn phòng giờ đây lại hiện ra một khung cảnh hạnh phúc.