Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 11: Tống Kế Dương

Sau bữa ăn đó Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không về lại công ty mà về nhà, nói tóm lại là ai về nhà nấy đấy, bởi anh và cậu đều đang suy nghĩ về chuyện của Vương Hạo Hiên lúc nãy, nhưng mỗi người đều có cách nghĩ khác nhau, cứ tưởng hôm nay là một ngày vui không ngờ lại trở nên ngột ngạt đến vậy.

" Tạm biệt" cậu xuống xe quay lại nói lời chào để bước vào nhà nhưng đã bị anh níu lại

" Tiêu Chiến, anh yêu em !" nghe câu nói này cậu chỉ trố mắt nhìn anh rồi cũng khẽ mĩm cười

" Em cũng vậy !"

Anh đưa môi hôn lên trán Tiêu Chiến một cái rồi cũng mĩm cười thỏa mãn, có ai ngờ được hai con người vốn là oan gia bây giờ lại yêu nhau sâu đậm như vậy chứ.

Vương Nhất Bác đợi cậu vào nhà rồi mới rời đi, trên xe anh gọi điện thoại cho thân tín của anh là Vu Bân.

" Giúp tôi điều tra một người tên Vương Hạo Hiên" sau đó cúp máy.

Tiêu Chiến lên đến phòng thì uể oải nằm ngay xuống giường, đúng là bận suy nghĩ không cũng mệt, rồi đây cậu sẽ phải đối diện làm sao với Vương Hạo Hiên đây khi người cậu thích là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thừa hiểu tính cách của hắn luôn cho lợi ích về phía mình mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác, hắn tuy nuông chiều cậu nhưng không có nghĩ là hắn sẽ nghe lời cậu, nghe những lời de dọa của hắn lúc nãy cậu hiểu, chỉ là không biết hắn định làm gì mà thôi.

Đang nằm nhắm mắt để từ từ thư giãn một chút thì điện thoại cậu chợt reo lên, cậu đưa mắt nhìn xem là ai thì nhìn lại là số người quen cũng chính là bạn thân cậu và Trác Thành đó là Tống Kế Dương.

" Kế Dương, tớ nghe"

"..."

" Hả? Vậy tớ đến ngay !"

Nghe xong cuộc điện thoại thì Trác Thành cũng đã tới trước nhà Tiêu Chiến.

" Nhanh nhỉm"

" Ông đây không nhanh thì ai nhanh, nào đi thôi"

Một lúc sau hai người cũng đến sân bay, cùng lúc đó Kế Dương cũng vừa từ máy bay đáp xuống, làm thủ tục xong cũng từ cổng bước ra, hai người họ thấy thì cũng vui mừng mà kêu réo.

" Nè, Kế Dương bọn tớ ở đây !" Tiêu Chiến cùng Trác Thành hét lớn.

Tống Kế Dương thấy hai thằng bạn mình đúng chờ thì cũng chạy lại nhanh, ba người họ vui vẻ ôm nhau sau bao nhiêu năm xa cách.

Tiêu Chiến, Trác Thành, Kế Dương là bạn thân từ hồi cấp 2 đến bây giờ, nhưng sau khi học xong đại học thì gia đình Kế Dương sang Nhật để chung sống, trong khoảng thời gian đó thì ba người vẫn thường xuyên liên lạc.

" Được rồi về thôi, ở đây muốn gây sự chú ý à !"

Trác Thành lên tiếng sau đó ba người cũng lên xe về. Vì Kế Dương chỉ về đây một mình nên sẽ ở chung với Trác Thành cho tiện.

" Thế nào, hai cậu dạo này ổn chứ ! Nhất là cậu đó Tiêu Chiến?"

" Tớ thì thế nào?" cậu thấy Kế Dương nhấn mạnh tên mình thì hỏi ngược lại

" Chuyện cậu với Vương Nhất Bác đấy !"

" Haha, cậu khỏi lo nó với tên mặt lạnh đó đang yêu nhau đấy, đã vậy còn rất thân mật nha, bởi vậy không nhớ đến anh em tụi mình đâu" Trác Thành thấy thế thì chen vô chọc tức Tiêu Chiến

" Cậu có im ngay không?" cậu vừa tức vừa ngượng không nói nên lời

" Không thì sao?" Trác Thành đưa mặt thách thức

" Có tin ông đây cho cậu một cước không?"

" Thôi được rồi thiệt mệt chết tớ, lần nào hai cậu cũng gây nhau là sao, tớ không rảnh để dọn chiến trường cho các cậu đâu nha" Kế Dương bên cạnh lắc đầu than vãn.