Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 9: Nhớ

Sáng nay thì cậu cũng dậy sớm để đi làm, nhưng vừa xuống dưới nhà đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi chờ sẵn đang nói chuyện vui vẻ với ba cậu, cậu hơi đứng hình vài giây

"Vương Nhất Bác mà cũng biết cười sao? Mình có mơ giữa ban ngày không"

Đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Tiêu Chiến xua xua tay không nghĩ đến nữa.

" Ba, chào buổi sáng !"

" Um, Nhất Bác đến đón con đấy, hai đứa đi đi"

Cậu chưa kịp phản ứng thì Vương Nhất Bác đã nhanh hơn chào ba cậu rồi nắm tay kéo cậu đi.

" Anh làm gì vậy, em tự biết đi"

" Từ ngày hôm nay, anh sẽ đến đó em đi làm, chủ nhật thì đến đón em ăn sáng"

" Từ khi nào anh đã có quyền tự quyết định như thế hả?"

" Em muốn biết từ khi nào à?"

Nhất Bác chợt dừng lại, mặt cũng thể hiện nét gian tà ghé sát tai cậu nói nhỏ.

" Từ khi yêu em"

Câu nói đó chính thức làm Tiêu Chiến đỏ bừng mặt nhìn không khác gì quả cà chua chín. Anh nhìn thấy biểu hiện của cậu thì phì cười, sao mà đáng yêu chết được rồi cũng lái xe đi. Hôm nay đối với hai người là một ngày vô cùng ngọt ngào a~~.

----------

Rầm...

Vương Hạo Hiên lớn tiếng đập bàn.

" Ai cho cậu đυ.ng đến Tiêu Chiến hả?"

" Vương thiếu xin lỗi, tôi thật sự không biết"

" Khốn kiếp, cũng mai em ấy không bị thương nếu không cái mạng của cậu cũng không còn đứng đây để giải thích đâu"

Người đó không ai khác ngoài Bạch Thần, cũng do lần trước hắn bại trước tay Tiêu Chiến nên căm ghét định trả thù, nhưng không ngờ cậu lại có mối quan hệ tốt với Vương Hạo Hiên như vậy, bề ngoài là con người chẳng sợ ai muốn làm gì thì làm, nhưng khi đối diện với Vương Hạo Hiên thì lại e sợ.

Suốt 4 năm qua Vương Hạo Hiên luôn âm thầm thu tóm những người có địa vị về tay mình, nhanh chóng nắm được nhược điểm của họ mà lấy đó để sai khiến họ trong đó có cả Bạch thị và một số tập đoàn khác, chỉ ngoại trừ Vương thị và Tiêu thị là hắn chưa nhắm tới, cũng sắp tới đây hắn sẽ lấy lại Vương thị về tay hắn, còn Tiêu thị thì hắn sẽ không lấy làm gì, hắn chỉ lấy một người mà thôi.

" Cậu... mau đi điều tra cổ phiếu của Vương thị và Tiêu thị trong mấy năm qua rồi về đây báo cáo lại" hắn dằn giọng nói với Bạch Thần.

Tên Bạch Thần này thì không dám trái lời cho nên đã rối rắm chấp nhận rồi đi ra, nếu làm trái e là mạng cũng không còn.

Vương Hạo Hiên trên tay cầm ly rượu uống một hơi, vị cay cay làm tê buốt đầu lưỡi, hắn bất giác nhớ lại chuyện xưa, nhớ về người mà hắn coi như bảo bối.

"Tiểu Tán, tặng em !"

Tiêu Chiến mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiếc đồng hồ hết sức tinh sảo, được hắn cho người đặt tận bên Italy chỉ có một loại mà thôi.

"Oa, đẹp quá cảm ơn anh"

Tiêu Chiến vui đến cười híp cả mắt, vui vẻ đón nhận lấy nó, trên môi nở một nụ cười tươi rói khiến trái tim hắn như loạn nhịp, từ đó hắn càng yêu cậu hơn.

Tiêu Chiến lúc nhỏ có thiện cảm tốt với hắn hơn so với Vương Nhất Bác rất nhiều, đơn giản là vì Vương Hạo Hiên khá dễ gần, hay cười vui vẻ với cậu, cậu luôn thích nhất loại người như thế, còn Vương Nhất Bác thì thôi rồi khó gần, mặt lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm, cho nên Tiêu Chiến không thích mà lại còn ghét và chính Vương Nhất Bác cũng vậy, nhưng không ngờ thế sự lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ không lâu hai con người vốn là oan gia, bây giờ lại tiến triển tốt đến hắn không ngờ, cứ tưởng lần này quay về sẽ dễ dàng thổ lộ với cậu, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng đứa con riêng của ba mình thân mật gần gũi với cậu, hắn như tức điên mà ngày càng muốn sớm loại trừ Vương Nhất Bác.