Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 7: Bí ẩn

Xem ra khá gây go rồi đây. Nhất và Tiêu Chiến nhìn nhau rồi cũng bước xuống xe, nếu không xuống thì cũng không thoát được.

" Các người là ai?" Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi

" Vương tổng chuyện này không liên quan đến ngài, làm phiền tránh qua một bên" một tên trong số 10 người lên tiếng

" Ai nói?" anh chưa nói xong đã bị cậu cắt lời

" Nhất Bác chuyện này không liên quan đến anh, họ chỉ muốn nhắm vào em, anh tránh trước đi"

" Không" chỉ một từ làm cậu đứng hình, Vương Nhất Bác là người như thế nào chứ, một con người hèn nhát hay sao mà là nói đi là đi

" Anh điên sao? mạng sống không phải thứ để đùa, huống chi anh không đánh lại họ"

" Sao em biết anh đánh không lại họ?"

" Đừng nói nhiều nữa, Tiêu thiếu gia đắt tội rồi".

Nói rồi bọn chúng tiến tới cậu mà đánh, quả là hơi khó vì mấy tên này chắc đã được huấn luyện tốt nên muốn quật ngã một tên cũng cần tốn sức. Vương Nhất Bác cũng không kém dùng sức đánh trả bọn họ, người thì đông lại còn có vũ khí nên muốn thắng là chuyện không dễ dàng.

Thật ra lần này bọn chúng không muốn lấy mạng cậu chỉ là muốn đe doạ một chút thôi, nhưng người đó là ai thì chưa thể xác định được.

Nói thì nói vậy, nhưng muốn đánh bại cậu đâu phải chuyện dễ. Con dao đang hướng về phía cậu thì có một lực tay nắm lại, người kia đánh ngã tên đó ngay lập tức, cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác điều bất ngờ, nếu không nhờ người đó thì suýt nữa cậu đã bị thương, sở dĩ cậu không chú ý là do lúc nãy cậu thấy Vương Nhất Bác bị ngã nên mới bất cẩn vậy, mà lần này thật là may rồi, chỉ cần vài phút người kia đã hoàn toàn đánh bại mới tên kia làm chúng bỏ chạy, mà người đó là ai, tạm thời vẫn là một ẩn số.

" Em không sao chứ?" Tiêu Chiến đang đứng đó suy nghĩ thì anh lay cậu hỏi

" À, em không sao, anh bị thương rồi kìa" cậu lo lắng khi nhìn thấy vết thương trên tay Vương Nhất Bác

" Không sao, chỉ là vết thương nhỏ không đáng để quan tâm"

" Về thôi, em băng bó lại cho anh nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó"

" Được"

" À tay anh bị thương không lái xe được, để em"

" Nghe em hết"

Cậu không đáp lại chỉ cười rồi bắt đầu lái xe, trên xuống đoạn đường cho khi đến nhà cậu vẫn còn thắc mắc chuyện lúc nãy thật ra người đó là ai sao lại cứu cậu, cứu người mà phải bịch mặt kín vậy sao, nhưng mà trong trí nhớ cậu thấy người này rất quen nhưng mà nhất thời không nhớ là ai.

Băng bó xong thì cậu cũng xin phép ra về nhưng lại bị Vương Nhất Bác níu lại mà cưỡng hôn cậu, đến một lát khi cảm thấy cậu khó thở mới ngưng lại.

" Anh làm gì vậy?"

Tiêu Chiến thở dốc mà nói, tay phải che đi cái vai bên trái, vì lúc nãy cậu cũng bị thương nhưng chỉ là vết thương nhỏ, do gậy đánh vào, nơi đó lúc này có màu hơi tím tái, do sức chèn ép của Nhất Bác khi nãy dẫn đến Tiêu Chiến đυ.ng đến chỗ đau.

" Vai em bị sao vậy?"

Nhất Bác thấy cậu nhăn mặt thì nhíu mày, tại sao bị thương không nói cho anh biết còn cố chịu.

" Em không sao, em về đây !" rồi cậu quay lưng đi nhưng Vương Nhất Bác lại đuổi theo

" Để anh đưa em về"

" Không cần"

" Em sao vậy hả? Anh thấy em rất kì lạ"

" Không sao đâu, anh vào nhà đi em tự về được xe chẳng phải tài xế đã lái về đây giúp em rồi sao?"

" Nhưng anh không an tâm"

" Sẽ không sao"

Dứt câu, liền bước lên xe mặc cho Nhất Bác vừa khó hiểu vừa ngơ ngác không hiểu chuyện gì, rõ ràng anh thấy cậu rất lạ, dường như đang suy nghĩ chuyện gì. Nếu vậy, tại sao không nói cho anh biết?