Chương 54 : Đối mặt
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu không kịp trở tay đã bị đẩy ra giữa đường, chỉ chực ngã vào người trước mặt.
Thiệu Minh Uyên đứng lại, nghiêng người tránh đi.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thiệu Minh Uyên nheo lại.
Chàng đã từng gặp tiểu cô nương này rồi, chính là người ném quả lê gai nhằm vào chàng.
Ẩn mình trong đám đông, Giang Viễn Triều không còn nhếch mép cười nữa.
Tiểu cô nương thú vị kia sao lại đứng trước mặt Quan Quân Hầu rồi?
Kiều Chiêu vừa đứng vững lại đã trở thành tâm điểm sự chú ý.
Nếu là một vị cô nương trẻ tuổi nào đó rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn sẽ rất xấu hổ và quẫn bách. Nhưng Kiều Chiêu cũng không quá để ý này nọ.
Thậm chí nàng còn nhân cơ hội nhìn qua Thiệu Minh Uyên.
Đôi mắt của người này thật là đen, cũng thật trong sạch, tựa như tan từ băng tuyết trên đỉnh núi, mát lạnh thông suốt rơi thẳng vào lòng người.
Kiều Chiêu nghĩ thầm, trước đây nàng đã lầm rồi, người có đôi bàn tay nhuốm đầy máu chưa chắc là lúc nào cũng bừng bừng sát khí, đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt đứng trước người mà mà hắn muốn bảo hộ, vẫn có thể dịu dàng như nước.
"Liệu thi hài có bị hỏng không?" Kiều Chiêu như bị ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi người đối diện.
Tướng quân trẻ tuổi nghe xong ngây ngẩn cả người.
Chàng cao hơn tiểu cô nương mới mười ba tuổi đang đứng trước mắt rất nhiều. Chàng cúi đầu hoang mang nhìn nàng.
Gần đây các tiểu cô nương thường lo lắng những vấn đề như thế sao?
Kiều Chiêu hỏi xong mới tỉnh lại, thấy đối phương câm nín không nói gì, nàng ho khan một tiếng, nghiêm giọng: "Ta tò mò quá nên mới đến đây hỏi-"
Các cô nương trẻ tuổi trong đám đông trợn trắng cả mắt.
Sao lại có kẻ quen đem theo liêm sỉ khi ra ngoài như vậy, Thiệu Tướng quân xin hãy mắng chửi tiểu tiện nhân này đi!
Thiệu Minh Uyên chỉ cười nhẹ nhàng, trả lời câu hỏi của Kiều Chiêu: "Sẽ không có chuyện đấy đâu, đã đặt hàn băng bên trong rồi."
Việc duy nhất mà chàng có thể làm là giữ gìn nguyên vẹn khuôn mặt của nàng, để nhìn người thân lần cuối cùng.
Thiệu Minh Uyên cảm giác có chút nhức nhối ở sườn dưới, đó là di chứng sau cuộc chiến, vết thương do trượt chân ngã tại vách núi băng tuyết Tiêm Thạch. Không ngờ chàng lại bị hàn độc của tuyết trên núi xâm nhập vào cơ thể, chậm chạp mãi không khỏi hẳn.
"À, vậy thì tốt rồi." Biết được thân xác của mình không bị phân hủy, Kiều Chiêu cuối cùng mới nhẹ lòng, thở phào rồi quay người chui vào trong đám người.
Nhìn vào chỗ trống trước mặt, Thiệu Minh Uyên: "..."
Tức là tiểu cô nương kia ngăn chàng lại chỉ để hỏi về vấn đề bảo quản thi hài?
Thiệu Minh Uyên bình tĩnh tiếp tục đi tiếp về phía trước.
Ở trong đám người, ánh mắt Giang Viễn Triều dừng lại trên người Kiều Chiêu.
Không hứng thú lắm với tay Quan Quân Hầu vô vị kia, hắn thấy tiểu cô nương này hay ho hơn nhiều.
Cháu gái thần y?
Cũng không biết có phải từ chính miệng vị thần y không, nhưng nghe thì cứ biết vậy.
Kiều Chiêu hòa mình lại vào đám đông, vừa mới bị người khác giở trò sau lưng, vẫn không nên ngơ ngác thất thần mà phải nâng cao cảnh giác thôi.
Nàng tinh ý nhận ra có một ai đấy vẫn nhìn chằm chằm nàng. Nàng liền đột ngột nhìn lại, đúng lúc Giang Viễn Triều không kịp nhìn ra chỗ khác.
Trong giây lát, đồng tử nàng co rút lại.
Là hắn?
Đúng là có duyên, lại gặp cố nhân ở Gia Phong.
Năm ấy nàng thay tổ phụ ra ngoài hái thuốc, vô tình gặp được người này đang bị thương. Nàng cũng tiện tay tặng thuốc mỡ cho hắn, sau này trùng hợp qua lại thêm vài lần.
Nói gì thì nói nàng cũng chỉ biết tên hắn là Thập Tam, còn chưa biết tên thật của hắn đâu.
Giang Viễn Triều cũng giật mình.
Chưa nói đến việc tiểu cô nương còn có vẻ nhạy bén hơn hắn tưởng, ánh mắt nàng vừa nhìn hắn mới là điều đáng nói đến.
Nàng biết hắn!
Là một Cẩm Y Vệ xuất sắc, Giang Viễn Triều kết luận trong nháy mắt.
Hắn tin rằng trực giác của hắn không sai.
Đồng tử của tiểu cô nương này vừa co lại một chút, đây là biểu tình rất nhỏ nhưng xuất hiện khi bất ngờ gặp người mình biết. Không quan tâm người ta sẽ lấp liếʍ sau đấy như thế nào, biểu cảm bộc phát thì không gạt ai bao giờ.
Thế này đúng là ngạc nhiên. Một tiểu cô nương con gái một vị quan quèn ở Hàn Lâm Viện, lần duy nhất rời khỏi kinh thành lại là vì bị bắt cóc đến phía Nam, làm sao lại biết được một Cẩm Y Vệ mấy năm nay không có mặt trong kinh thành như hắn?
Chẳng nhẽ, trong lúc hắn từ Gia Phong quay lại kinh thành bị nàng thấy qua?
Trong giây lát, Giang Thập Tam có khả năng xử lý tình huống tài tình cũng hơi thấy hoang mang.
Kiều Chiêu không nhìn nữa, xoay người.
Hôm nay đã gây đủ chuyện rồi, không thể làm người khác chú ý hơn nữa.
Khi nãy Kiều Chiêu lẩn vào trong đám đông là muốn tách khỏi đám người Lê Kiểu, hiện giờ cũng chẳng có ý định tìm đến mấy nàng. Tốt nhất là quay về chỗ ban đầu.
Nên ngoan ngoãn trở lại xe ngựa với tổ mẫu thì hơn.
Giang Viễn Triều thấy Kiều Chiêu đang định quay đi, liền nhấc chân bước đến gần.
Dù chỉ là tiểu cô nương không có gì để đe dọa hắn, nếu đã làm cho hắn ngờ vực, chắc chắn hắn sẽ đến thăm dò thử một phen.
Mọi người đều đứng sát ven đường nơi các tướng sĩ đi qua, Kiều Chiêu lách qua đám người rồi đến một chỗ vắng vẻ trên đường, hít một hơi thật sâu làn không khí thoáng đãng trong lành.
Đột ngột có một bóng đen che phủ lấy nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thì phát hiện một nam tử thân hình to lớn đang đứng lù lù trước mặt. Đúng là người nàng vừa bất ngờ nhìn thấy.
"Tiểu cô nương, chúng ta từng gặp nhau chưa?" Giang Viễn Triều nắm hay tay trước ngực, cười hỏi.
Một bên lông mày của Kiều Chiêu hơi giật giật.
Người này đã sớm chú ý đến nàng!
Mặc dù nàng đang ăn mặc một bộ y phục trắng trẻo mộc mạc, một gã nam tử trông có vẻ thận trọng lại có thể dứt khoát hỏi thẳng như vậy, tức là không thèm quan tâm đến việc đấy.
Vì sao không thèm quan tâm? Tất nhiên hắn biết xuất thân của nàng không đáng để tâm nên mới có thể tùy tiện hỏi như vậy.
Trên mặt nàng không viết tên cũng chẳng ghi họ. Biết được xuất thân của nàng tất nhiên không thể do nàng vừa mới chắn đường Quan Quân Hầu mà là sớm biết từ trước.
Xem xét mấy người tiểu cô nương Lê Chiêu qua lại trước đây, hoàn toàn không thấy bóng dáng người này. Hắn chỉ có thể xuất hiện sau khi nàng bị bắt cóc.
Chẳng lẽ nói, người này cũng vừa hồi kinh từ phương Nam, dọc đường đi bắt gặp họ rồi lưu ý đến cả đoàn người? Thế chẳng phải hắn cũng biết đến sự tồn tại của đám người Trì Xán hay sao?
"Sao tiểu cô nương không nói lời nào?"
"Xin hỏi họ đại thúc là gì ạ?"
Nụ cười trên mặt Giang Viễn Triều cứng lại, hắn theo bản năng giơ tay xoa mũi.
Đại thúc? Hắn già như thế à?
Chẳng lẽ rời khỏi kinh thành xa hoa, quay lại bộ mặt đã nhuốm đậm phong sương?
"Ta họ Giang."
"Đại thúc họ Giang ư-" Đầu óc Kiều Chiêu vận động linh hoạt.
Hắn tự xưng là Thập Tam, Giang Thập Tam...
Trong nháy mắt Kiều Chiêu đã đoán ngay ra thân phận của người này.
Họ Giang, hàng Thập Tam, xem ra cũng không phải là kẻ rảnh rỗi vô công rồi nghề tọc mạch chuyện người khác, tám phần là thủ hạ của Giang Đại Đô Đốc, một trong Thập Tam Thái Bảo.
Hóa ra lại là Cẩm Y Vệ.
Kiều Chiêu có phần tự đắc.
Quả nhiên không uổng công mấy hôm nay quấy rầy phụ thân đại nhân. Dựa vào trí nhớ tốt, nàng đã nhớ kha khá mấy chuyện trong triều, cũng biết qua về mấy thứ vị cao thấp ở triều đình.
Nói theo lời phụ thân thì, Hoàng Thượng nuôi dưỡng một con chó điên chỉ chực cắn người khác, con chó điên đấy lại còn nuôi dạy ra mười ba con chó ranh khác, chỉ ưa nằm trước cửa nhà người khác nhìn chòng chọc.
Khụ khụ, lúc ấy nàng cũng không dám nghe hết, cuối cùng cũng hiểu vì sao phụ thân đại nhân một thân Thám hoa đầy tài năng lại chỉ có thể ngồi xổm soạn sách sử ở Hàn Lâm Viện mười mấy năm trời. Mấy lời này mà lọt ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tấu lên để rồi thu tài diệt tộc. Không biết vị Đại bá bên Đông phủ phải lo lót cho quan trên của phụ thân bao nhiêu tiền bạc, mới làm vị quan trên ấy phải gánh cái ác danh chèn ép cấp dưới trên lưng.
"Đúng, ta họ Giang."
"Ồ, chưa từng nghe qua. Tạm biệt đại thúc." Kiều Chiêu nói xong liền bỏ đi.
Chương 55: Chạy trối chết