Chương 32 : Bị thương
Edit & Beta : Ha Ni Kên
Một tiểu nha hoàn đương nhiên không thể ngăn cản được Nhị cô nương Lê Kiều.
Hoặc nói đúng hơn, Băng Lục cũng có phần khôn vặt. Đại cô nương cùng cô nương nhà mình vốn là đối thủ truyền kiếp, đương nhiên phải kiên định che chở cho cô nương. Nhưng Nhị cô nương là cô nương được coi trọng nhất ở Lê phủ, ngay cả các cô nương bình thường cũng phải cố ý lấy lòng, nếu nàng ngoan cố ngăn lại, chắc chắn sẽ chuốc thù cho cô nương nhà nàng.
Vì vậy Lê Kiều cứ thế xông vào.
Nàng đi vào đúng lúc Kiều Chiêu đang cầm chén trà cạn không còn một giọt lên uống, nghe thấy tiếng động thì đưa mắt lơ đãng nhìn qua cửa rồi lại đưa tay nhấc ấm trà lên rót trà.
Thanh thản như vậy làm Lê Kiều gai hết cả mắt.
Nàng không nhớ là từ trước đến giờ Lê Tam lại có lúc nào dám khinh thường nàng như thế này!
Lê Kiều bước qua, mắt phượng kiêu căng, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lê Tam, đây là khuôn phép của ngươi đấy hả, thấy ta đến còn cố uống trà tiếp?"
Kiều Chiêu buông chén trà xuống, thoải mái nở nụ cười: "Ta không ngờ là Nhị tỷ có thể bàn luận đến khuôn phép của người khác đấy. Hóa ra dù chính bản thân không có thì vẫn có thể giảng đạo lý cho người khác."
Lê Kiều trợn tròn hai mắt, không tưởng tượng nổi nhìn trừng trừng Kiều Chiêu .
Nàng có đang nghe nhầm không? Lê Tam dám nói chuyện với nàng kiểu thế à?
Đại cô nương Lê Kiểu đến sau cũng kinh ngạc.
Sao nó dám ---
Ngũ cô nương Lê Thù cúi gằm mặt xuống, cố gắng hết sức trở thành người vô hình.
"Nhị tỷ uống trà đi." Kiều Chiêu tự mình rót một chén trà, đưa qua.
Vẻ mặt bình tĩnh, ngữ điệu thong thả của nàng trong mắt Lê Kiều trở nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô cùng.
Khi nhỏ còn không hiểu chuyện, hồi đấy tỷ muội còn cùng nàng cãi nhau, lớn hơn rồi, loại tình huống này đã sớm biến mất.
Cũng vì thế, Lê Kiều không tài nào nhẫn nại được, giơ tay hất tung bàn tay cầm chén trà vô tội kia.
Chén trà bị hất đi, chuẩn xác rơi trúng vào mũi chân của Lê Kiều.
Nỗi đau đớn thấu tận tâm can làm Lê Kiều hét lên một tiếng, theo bản năng nhấc chân đạp vào sàn nhà còn trơn ướt, ngã oạch một cái trên đất, trượt đến tận bên cạnh Lê Kiểu.
Lê Kiểu há mồm trợn mắt.
Lê Kiều xấu hổ không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Ngu ngốc, còn không đỡ ta dậy!"
Đáy mắt Lê Kiểu chợt thoáng nét u ám khó chịu, nhưng cũng vội nghiêng người đỡ nàng lên.
Mũi chân của Lê Kiều đau đến tê dại, trong lòng bàn tay lại còn bị mảnh vỡ cắt qua, nóng bỏng nhức nhối.
Mặt mũi nàng trắng bệch lại, căm tức nhìn Kiều Chiêu: "Ngươi cố ý đúng không?"
"Chính Nhị tỷ gạt xuống chén trà ta đưa mà." Kiều Chiêu kiên nhẫn giải thích cho nàng.
Lê Kiểu càng cáu, nâng tay định tát Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu nghiêng nhẹ đầu tránh được, Lê Kiều mất đà, tay đánh thẳng vào tấm bình phong, thét lên một tiếng chói tai.
Kiều Chiêu giơ tay đỡ, bình phong đang lung lay mới không đổ xuống đất.
Lê Kiểu sợ hãi, vội đỡ lấy Lê Kiều: "Nhị muội, muội sao rồi?"
"Đau --" Lê Kiều cong thắt lưng lại.
Ngày xuân nên cô nương xỏ giày mềm nhẹ, giày Lê Kiều mang hôm nay còn là giày thêu trân châu màu ngà. Lúc này chén trà rơi vào mũi chân, khiến trên mũi giày loang ra vết đỏ.
Lê Kiểu suýt thì không che được sự sảng khoái trong đôi mắt, vội rũ mắt giọng điệu gấp gáp: "Trời ơi, chân của Nhị muội chảy máu rồi, mau mời thầy thuốc đến."
Nàng quay đầu lại mới phát hiện nha hoàn không có đi theo, mà Lê Kiều và Lê Thù đều không đem theo nha hoàn.
Lúc này Ngũ cô nương Lê Thù mắt mày trắng bệnh, thân hình lung lay không vững, hiển nhiên chẳng trông đợi được cái gì. Lê Kiểu đành quát Lê Chiêu: «Tam muội, Nhị muội bị thương, mau sai người mời thầy thuốc đến!»
Trong lòng nàng lại nghĩ: Lê Tam lúc này mà lằng nhằng không cho mời thầy thuốc đến thì càng vui!
Tiếc là Lê Kiểu phải thất vọng nhanh chóng. Kiều Chiêu từ tốn phân phó Băng Lục: "Em đến Thanh Tùng đường nói cho lão phu nhân rằng chân của Nhị cô nương bị thương, cần người thông thạo chuyện băng bó đến đây để xử lý, cũng cần một bà tử khỏe mạnh cõng tỷ ấy trở về."
"Dạ!" Băng Lục cảm thấy hôm nay rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dạ một tiếng rồi biến mất như một làn gió.
Cầu trời phù hộ cho cô nương nhà nàng không bị lão phu nhân Đông phủ ăn thịt, cái vị Hương Quân đấy cưng nhất là Nhị cô nương đấy!
A Châu không nói một lời, cầm chổi vào định lau dọn, Lê Kiều lạnh lùng nói: "Không được lau dọn, để yên đấy cho ta!"
Nàng oán hận trừng mắt nhìn Kiều Chiêu : "Ngươi nghĩ có thể dễ dàng phi tang chứng cứ thế hả?"
A Châu dừng lại, nhìn Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu nhẹ nhàng gật đầu với A Châu: "Cứ để như thế đã."
A Châu không nhịn được lo lắng trong lòng. Nhưng khi thấy Kiều Chiêu bình tĩnh thản nhiên, không hiểu sao nàng lại thấy bình tâm hơn, yên lặng lui về một bên.
Tại Thanh Tùng đường, Nhị thái thái Lưu thị đang tố khổ với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, con dâu nói có sai đâu, từ sau khi Tam nha đầu trở về chúng ta không tỏ thái độ gì nên Trường Xuân Bá phủ kia mới lập tức muốn từ hôn. Ôi, bị Tam nha đầu liên lụy như vậy thì các cô nương khác sau này làm sao --"
Đặng lão phu nhân giật giật lông mày.
Hừm, nói thẳng ra thì Tam nha đầu trở về, việc tốt nhất làm ra chính là việc này.
Lui hôn là chuyện thật tốt làm sao! Đại nha đầu chẳng mấy phải gả chồng. Nhưng cứ nghĩ đến việc cháu gái trong sạch của mình phải gả cho tên tiểu súc sinh như vậy, ban đêm bà ngủ cũng không yên!
Bây giờ thì tốt rồi. Từ hôn xong cũng không cần để ý đến đám người phủ Cố Xương Bá kia nghĩ cái gì, vẹn cả đôi đường.
Đặng lão phu nhân nghĩ ngợi liên tục, tay nhấc một trái hoa quả trên mâm lên cắn một miếng.
Lão phu nhân răng tốt, cắn một tiếng giòn tan, trái hoa quả đã bị khuyết mất một nửa.
Lưu thị kiềm chế giật giật khóe miệng, cắn răng một cái rồi khóc ầm lên: "Lão phu nhân, con dâu còn có hai nha đầu chưa gả chồng, hôm nay người mà không giải thích rõ ràng, con dâu liền --"
"Đệ muội được lắm!" Hà thị nhấc chân chạy đến, qua loa làm lễ với Đặng lão phu nhân rồi trực tiếp chống nạng cãi nhau với Lưu thị: "Ta biết ngay mà, đến chậm một giây nữa là đệ muội sẽ vứt khuê nữ nhà ta xuống đáy vực có phải không! Khuê nữ nhà ngươi thì là khuê nữ, còn khuê nữ nhà ta là do gió thổi đến à? Hay mua son trên phố được tặng kèm?"
Nàng nói một hồi rồi quay đầu khóc lóc với Đặng lão phu nhân: "Ôi trời ơi, lão phu nhân phải làm chủ cho con dâu, làm gì có người thẩm thẩm nào nhất quyết không buông tha mà lại muốn bức tử cháu gái của mình? Nhà chúng ta không phải là dòng dõi thư hương sao? Làm chuyện mất nhân tính như thế, con dâu thật là mở mang --"
"Hà thị!" Lưu thị tức đến nổ đầu.
Sao lại có kẻ nói thẳng ruột ngựa ra như thế không biết, rõ là khó nghe! Đúng là con gái địa chủ thô tục!
"Ôi, mẫu thân người nghe xem, đệ muội có thèm khách khí với con dâu đâu. Con dâu dù là vợ kế, nhưng cũng là được Đại bá muội ấy dùng kiệu tám người nâng về, cưới hỏi đàng hoàng--"
Đặng lão phu nhân liếc Lưu thị một cái.
Lưu thị tức đến suýt trợn ngược cả mắt, trong lòng phải không ngừng khuyên nhủ bản thân: mình không thể cư xử giống con gái địa chủ được, phải nhã nhặn, phải lịch sự!
"Đại tẩu." Bà nhẫn nại gọi một tiếng.
Hà thị ngừng khóc lập tức đáp lại mạnh mẽ: "Làm sao!"
Đặng lão phu nhân cầm trái hoa quả lên, lại cắn thêm miếng nữa.
Bà không tức giận đâu, nếu thực sự tính toán thì đã sớm bị hai cái người con dâu này hại cho tức chết rồi!
Lúc này đại nha hoàn Thanh Quân dẫn theo Băng Lục vội vàng tiến vào, Băng Lục quỳ sụp xuống một tiếng: "Lão phu nhân, Nhị cô nương bị thương ở chân!"
Lời này vừa nói xong, mí mắt của Đặng lão phu nhân giật đùng đùng.
Lưu thị thấy là Băng Lục, khóe miệng nhếch lên: "Ôi chao, đây không phải Băng Lục bên người Tam cô nương sao, Nhị cô nương đến chỗ của Tam cô nương à? Đang yên đang lành sao chân cẳng lại bị thương rồi?"
Hà thị sốt sắng: "Lão phu nhân, con dâu đi xem trước!"
Đặng lão phu nhân đứng lên, phân phó bà tử bên cạnh: "Dung ma ma, gọi Quế ma ma đến Nhã Hòa Uyển. Thanh Quân, ngươi đi sang Đông phủ báo cho Hương Quân."
Đặng lão phu nhân sai phó xong, một đám người chậm rãi đi về chỗ ở của Kiều Chiêu .
Chương 33 : Thanh danh