Thiều Quang Đến Chậm

Chương 20: Duệ Vương

Chương 20 : Duệ Vương

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Một bàn tay vươn ra từ xe ngựa, trắng nõn mảnh dẻ, giống như búp măng non mượt mà hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Bàn tay bình tĩnh đặt lên tay của A Châu, tiểu cô nương đứng dậy, cất bước, xuống xe, mỗi một tư thái đều thong dong tao nhã.

Tiểu cô nương vốn mềm mại, thân hình mỏng manh như đóa bạch ngọc lan yếu ớt, tưởng như chỉ cần chạm nhẹ sẽ gãy. Nhưng nàng lại mặc một thân thanh y, che đi phần nào bộ dáng nhu nhược trời sinh ấy, khiến cho người khác lại cảm giác nàng là gốc cây bạch dương xanh ngát, kiên cường không sợ gió sương.

*bạch ngọc lan*bạch dươngThói quen vốn đã khắc sâuvào tận xương tủy, Kiều Chiêu đi theo vị Kiều Chuyết tiên sinh danh chấn thiênhạ, cũng từng được hai vị thục nữ nhất đẳng là tổ mẫu và mẫu thân dạy thành.

Nàng chỉnh trang một chút, đi nhanh vài bước, quỳ gối trịnh trọng hành lễ với lão phu nhân. Hà thị bước vội đến, ôm chặt nàng.

"Chiêu Chiêu, con ngoan của nương, nương còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại con, huhuhu ---" Hà thị gắt gao ôm lấy Kiều Chiêu, khóc lớn.

Kiều Chiêu bị Hà thị ôm suýt thì ngạt thở, miễn cưỡng ngẩng đầu, tươi cười xin lỗi nhìn về Đặng lão phu nhân đang trợn mắt há mồm.

Đặng lão phu nhân trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quặc.

Nha đầu này từ nhỏ điêu ngoa tùy hứng, lại còn có tật ham vinh khinh hèn, coi thường cả chính mẫu thân ruột thịt của con bé, sao mấy hôm không gặp, lại có thể có tư thái thanh tao lịch sự chuẩn mực đến như vậy?

Mặc dù bà có xuất thân bình thường, nhưng dù sao cũng đã sống đến ngần này tuổi, Tam nha đầu vừa xuống xe đi nhanh mấy bước, đừng nhìn con bé bước vội bước vàng, thực ra bàn chân không lộ ra chút nào, ngay cả khuyên tai trân châu cũng chỉ nhẹ rung. Dáng vẻ như vậy bà mới chỉ nhìn thấy trên người lão chị em dâu hà khắc thích bắt bẻ bên Đông phủ. Thậm chí ngay cả lão chị em dâu kia có tỉ mỉ dạy dỗ cháu gái thế nào đi chăng nữa cũng không dạy ra được vẻ tự nhiên đến vậy, tựa như được giáo dưỡng đến tận tủy cốt.

Mắt thấy Hà thị ôm Kiều Chiêu khóc lớn, bộ dạng chẳng ra làm sao, Đặng lão phu nhân ngừng nghĩ, bình tĩnh lạnh lùng nói: "Còn đứng ở đại môn to mồm cái gì nữa, không mau đem Tam nha đầu vào nhà đi?" Nói rồi bà chu đáo chào Lý thần y: "Khiến lão tiên sinh phải chê cười rồi, mời lão tiên sinh vào thăm hàn xá, lão thân đã sai người chuẩn bị rượu trà, đáp tạ ân cứu mạng nghiệp chướng kia của lão tiên sinh."

Lý thần y âm thần gật đầu.

Không ngờ Lê nha đầu lại có vị mẫu thân không biết điều như vậy, nhưng tổ mẫu cũng coi như mẫu mực.

"Không cần, ta còn có việc, không tiện ở lâu." Lý thần ý ngoắc Kiều Chiêu lại: "Nha đầu qua đây."

"Nương -" Kiều Chiêu nhắc một câu.

Hà thị vạn phần không muốn buông tay, khóc nhòe nhoẹt nước mắt.

Kiều Chiêu cũng không thể nhìn thêm, rút khăn tay đưa cho bà: "Nương lau mặt trước đi."

Hà thị nhận lấy khăn tay, kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu, rồi bỗng nhiên che mặt khóc lớn hơn: "Ôi ôi ôi ---"

Nữ nhi lại lấy khăn tay đưa bà lau mặt, không được, nữ nhi giờ lại hiểu chuyện như vậy, nhất định ở bên ngoài đã phải chịu nhiều khổ cực!

Hà thị càng nghĩ càng đau lòng, nắm chặt khăn tay rồi khóc còn thảm hại hơn.

Kiều Chiêu: "..."

Nàng sai rồi, nàng có tội!

Không dám kích động Hà thị thêm, Kiều Chiêu vội vàng đi về phía Lý thần y.

Lý thần y nâng tay, vỗ nhẹ đầu Kiều Chiêu, rồi quay ra nói với lão phu nhân: "Lão phu cứu nha đầu khỏi tay bọn buôn người, nhìn con bé liền cảm thấy thật có duyên, đã muốn nhận con bé làm cháu gái, không biết ý của lão phu nhân như thế nào?"

Đặng lão phu nhân ngẩn ra, vội nói: "Đó tất nhiên là may mắn của Tam nha đầu rồi."

Lão giả này khí thế khỏi phải bàn, cả hạ nhân đi theo cũng không tầm thường, có thể thấy là người có thân phận. Nếu lão có thể nhận Tam nha đầu là cháu gái, Tam nha đầu sau này cũng có đường sống rồi.

Nghĩ lại đến cháu gái mới trở về, Đặng lão phu nhân lại sốt ruột một trận.

Không nghĩ là sẽ có thể gặp lại đứa cháu gái này. Tất nhiên là bà luôn mong muốn con cháu trong nhà gặp được những chuyện tốt đẹp.

Kiều Chiêu cũng là lần đầu nghe thấy Lý thần y nhắc đến chuyện này, đặt kinh ngạc trong khóe mắt, đáy lòng lại ấm áp vô cùng.

Nàng không nghĩ Lý thần y sẽ vì nàng mà tính toán như vậy.

Là bởi vì lão nhân gia người thấy hình bóng của Kiều Chiêu ở tiểu cô nương Lê Chiêu ư?

Nghĩ như vậy, Kiều Chiêu vốn luôn chôn hết cảm xúc nơi đáy lòng đột nhiên khóe mắt cay cay.

Không tiếng động rơi lệ.

Dù thế nào, "Kiều Chiêu" cũng không hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời, vẫn có những người nhớ rõ rằng nàng từng sống.

Thấy nàng rơi lệ, Lý thần y có chút ngoài ý muốn, rất nhanh dùng tươi cười che khuất sự kinh ngạc, nâng tay vỗ trán nàng đầy yêu thương: "Nha đầu, chờ Lý gia gia xong việc, sẽ đi thăm nha đầu sau. Đến lúc đấy ai mà ức hϊếp nha đầu thì nói cho gia gia."

Kiều Chiêu khôi phục lại bình tĩnh, cúi đầu hành lễ với Lý thần y, nói từng chữ: "Chiêu Chiêu đã biết."

Lý thần y nhíu mày.

Lão có đang nhìn nhầm không? Lê nha đầu và Kiều nha đầu càng ngày càng giống nhau.

"Được, như vậy thì gia gia đi trước." Lý thần y nói xong hướng Đặng lão phu nhân gật đầu từ biệt.

Đặng lão phu nhân vội hỏi: "Lão tiên sinh, ngài có việc phải đi thì lão thân không dám ngăn cản. Chỉ là xin ngài lưu lại danh tính, để cho chúng ta biết được thân phận của ân nhân."

Lý thần y nâng cằm, ngạo nghễ nói: "Lão phu họ Lý, hiệu Trân Hạc. Lão gia quý phủ nếu là người trong triều đình hẳn sẽ biết lão phu là ai."

Lý thần y lưu lại mấy lời liền xoay người lên xe ngựa. Đám hộ vệ vốn đã nóng lòng chờ đợi từ nãy đến giờ lập tức thúc ngựa kéo xe chạy, trong nháy mắt biến mất khỏi ngõ Hạnh Tử.

Xe ngựa đi lên phía Tây rồi lại rẽ sang hướng Bắc, quay đi quay lại mấy vòng lớn rồi mới trực tiếp men theo cửa hông của một phủ đệ nguy nga vào trong, một đường đi thẳng tới một tiểu viện tao nhã tĩnh mịch mới dừng lại, mời Lý thần y xuống xe.

Lý thần y đen mặt đi xuống, liếc trái liếc phải một hồi rồi nhìn chằm chằm cửa tiểu viện không nhúc nhích.

« Tiên sinh --- »

Lý thần y quắc mắt trừng tên hộ vệ kia, giận dữ hỏi: "Thế này là thế nào?" Không đợi người trả lời, lão tự cười lạnh: "Đừng nói với ta là phủ Thị Lang. Lão phu tính rồi, đi từ cửa hông vào đây ước chừng hai khắc, làm gì có phủ Thị Lang nào lại lớn như thế!"

Nhóm hộ vệ nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói câu nào.

Chủ tử lấy danh nghĩa phủ Thị Lang để lừa lão thần y đến, nhưng giờ thì cũng không thể gạt được nữa.

"Thần y quả nhiên có đôi mắt tinh tường! Tiểu Vương không thể nghênh đón từ xa, thỉnh mong thần y thứ tội." Từ tiều viện một nam tử tầm ba mươi tuổi đi ra, hướng Lý thần y vái chào.

Trên ống tay áo của vị nam tử là hoa văn rồng bốn móng, làm Lý thần y chướng mắt vô cùng. Lông mày lão run lên: "Duệ Vương?"

Lão lâu nay không qua lại cùng đám hoàng thân quốc thích, chẳng qua đối với hai vị hoàng tử vốn được chọn lọc kỹ càng của đương kim Hoàng Thượng vẫn có đôi chút ấn tượng.

Ngũ hoàng tử được phong là Duệ Vương. Lục hoàng tử được phong là Mộc Vương. Hai vị hoàng tử trông na ná nhau, có điều Ngũ hoàng tử Duệ Vương thể

chất suy nhược, thân hình gầy yếu hơn Mộc Vương rất nhiều.

"Không biết Vương gia mời lão phu đến đây là có chuyện gì?"

Lý thần y sinh ra dự cảm không ổn, làm người người quả nhiên không thể tham lam. Lão chỉ vì một gốc cây quý mà tự đẩy mình vào vũng lầy.

Lão đã nghĩ một cái phủ Thị Lang nho nhỏ sao lại có thể có cây quý đến như thế, thế nhưng khi ấy tình thế cấp bách nên chẳng nghĩ nhiều, lúc này mới từ từ xem xét lại.

Duệ Vương vốn đã nghe nói về vị Lý thần y tính tình cổ quái, dẫu có là Vương gia cũng không dám ra vẻ, vội hỏi: "Là tiểu Vương không khỏe, muốn mời thần y điều trị một phen. Mời thần y theo tiểu Vương vào trong nhà bàn tiếp."

Hai người vào phòng trong tiểu viện, để lại tâm phúc của Duệ Vương ở ngoài. Trước ánh mắt thúc giục không mấy kiên nhẫn của Lý thần y, Duệ Vương ấp úng mở miệng: "Mấy năm qua tiểu Vương chỉ sinh được có hai đứa con, lại lần lượt chết non. Tiểu Vương muốn mời thần y thay tiểu Vương xem xem thân thể có ổn thỏa không..."