Âm Phủ Thần Thám

Chương 44: Tôi chờ anh ở trong phòng

"Một điểm này chẳng những anh không nghĩ tới, mà mọi người chúng tôi cũng không thể ngờ." Tiểu Đào nói.

"Là cái gì?" Tôi hỏi.

"Động cơ gϊếŧ người của Bạch Dạ không phải là trả thù mẹ hắn."

Trong khẩu cung Bạch Dạ khai mẹ hắn là một phụ nữ hỉ nộ thất thường, có lúc thì làm mọi cách mắng chửi, đánh hắn, nhưng có lúc lại như một mẹ hiền, ôn nhu. Bởi vì Bạch Dạ là vật cản cả đời của bà, đồng thời lại là người thân duy nhất, đối với đứa con này, bà vô cùng mâu thuẫn.

Tất nhiên tình cảm của Bạch Dạ đối với bà ta không chỉ là yêu, mà là yêu hận xen kẽ.

Bạch Dạ không thể hấp thu protein theo cách thông thường, mẹ hắn liền mua gà vịt cho hắn uống máu. Từ nhỏ ăn tươi nuốt sống, lâu ngày hai răng nanh của hắn trở nên vừa nhọn vừa dài, lúc bình thường cũng lộ ra dưới môi, trông giống như ma cà rồng.

Mẹ hắn cả ngày nhốt hắn trong phòng, có lẽ là sợ mất mặt, chưa bao giờ cho người ngoài biết sự tồn tại của hắn. Bởi vậy tuổi thơ của Bạch Dạ không có ai dạy cho hắn khái niệm đạo đức, đối với việc sống chết cũng cực kỳ lãnh đạm.

Có một lần mẹ hắn ở bên ngoài bị khách làm nhục, sau khi trở về liền trút toàn bộ oán khí lên người Bạch Dạ, cãi vã một hồi khiến thú tính của hắn bộc phát, cắn vào cổ mẹ mình. Hắn khai lúc đó chỉ là muốn để cho bà ta im miệng, không nói mấy lời khó nghe nữa. Nhưng mẹ hắn giãy dụa sau đó bất động, cơ thể cũng dần lạnh đi. Bạch Dạ không hề biết đó là cái chết, còn rúc vào ngực mẹ mà ngủ một đêm.

Cũng trong lần đó, Bạch Dạ nếm được mùi vị máu tươi mà trên thế gian không gì có thể sánh bằng, mùi vị đó cẳ đời hắn không thể quên, bởi vậy mới cắn người trong cô nhi viện, nhưng thật đáng tiếc, mùi vị đó chỉ có trên người mẹ hắn mà thôi.

Cho nên sau khí lớn lên, hắn vẫn nhớ như in, chọn những cô gái tương tự như mẹ mình để xuống tay, chỉ vì muốn nếm mùi máu của họ.

"Trong lúc thẩm vấn, khai tới đoạn này Bạch Dạ lộ ra một nụ cười rất đáng sợ, còn thè lưỡi ra liếʍ môi, làm tôi cũng bị dọa. Tôi nghĩ hắn không nên nhốt hắn vào tù, mà đưa hắn tới bệnh viện tâm thần mới phải." Tiểu Đào vẫn còn hoang mang nói.

"Thật là quá sức biếи ŧɦái. Người này nội tâm đã hoàn toàn méo mó." Vương Đại Lý thốt lên, bị Tiểu Đào lườm một cái.

"Tống Dương, chẳng lẽ máu người còn có mùi vị khác nhau ư?" Tiểu Đào hỏi.

"Thành phần trong máu đều tương tự nhau, khác biệt sẽ không quá lớn, theo tôi đây là tác dụng tâm lý thôi." Tôi nói.

Về phần tại sao lại là tác dụng tâm lý, tôi nghĩ là do tuổi thơ của Bạch Dạ, bên cạnh chỉ có mẹ là người khác giới duy nhất, theo thời gian hắn dần hình thành sự gắn bó dị dạng với mẹ mình, đó gọi là chứng "phức cảm oedipus" (tra gg để biết thêm chi tiết). Khảnh khắc Bạch Dạ ôm lấy cổ mẹ hắn, giống như đang chiếm giữ bà ta, khiến tâm tình hắn thỏa mãn cự điểm, cho nên mới cảm thấy mùi vị máu tươi của mẹ hắn là ngon nhất.

Đương nhiên tôi cũng chẳng nói những phân tích của mình ra, chỉ sợ nói xong Vương Đại Lý không những chửi Bạch Dạ biếи ŧɦái mà còn chửi luôn cả tôi.

Hoàng Tiểu Đào nói tiếp: "Trong cô nhi viện, Bạch Dạ bị bọn trẻ gọi là ma cà rồng. Bản thân hắn cũng đọc được trong sách, ma cà rồng là thứ gì, cho nên từ đó liền một lòng nghĩ mình là hậu duệ của Cain, cho rằng mình là giống loài khác.

"Tên này thực ra cũng rất đang thương, sinh ra trong gia đình không bình thường, từ nhỏ còn bị coi là quái vật." Tôi nói: "Không nói quá, người đáng hận nhất định có chỗ đáng thương."

"Ừ, nói đúng lắm. Nào, ăn mừng vụ án được phá, ba người chúng ta cạn ly."

Hoàng Tiểu Đào rót ba lý nước ngọt, chúng tôi cụng ly, sau khi uống hết, nàng đột nhiên lại gần, kề miệng vào tai tôi thì thầm, một hơi thở ấm áp thổi vào lỗ tai, nhột nhột: "Cơm nước xong, anh lên tầng trên, phòng 1204 chờ tôi, có chuyện tốt.."

Mặt tôi đỏ lên, kinh ngạc nhìn Hoàng Tiểu Đào, nàng tinh nghịch nháy mắt với tôi một cái: "Đừng nói cho ai biết." Sau đó đứng dậy đi về bàn của mình.

Vương Đại Lý tò mò hỏi tôi: "Tiểu Đào tỷ tỷ nói gì với ngươi thế?"

"Không...không có gì."

"Mẹ nó, còn giấu cả ta? Hai ta có phải bạn bè không?"

"Thật sự là không có gì, cô ấy trêu ngươi thôi." Tôi đỏ mặt nói.

Đồ ăn của bữa tiệc vô cùng phong phú, nhưng những lời này của Tiểu Đào làm tôi không thể ăn ngon. Chuyện tốt là ý gì? Lại còn thuê phòng sẵn chờ tôi, mấy lời này nói ra từ một mỹ nhân gợi cảm, mẹ nó một xử nam chưa cầm tay con gái bao giờ như tôi, nghe thấy làm sao có thể ngăn mình không mơ tưởng viển vông?

Bữa tiệc đến hồi tàn, tôi bảo Vương Đại Lý mìn đi đi vệ sinh. Bấy giờ hắn đã uống say, đang cùng một cảnh sát không quen biết bá vai, xưng huynh gọi đệ, khoát tay nói: "Đi đi, đi đi"

Tôi mang một tâm trạng vừa hồi hộp vừa bất an đi lên căn phòng kia. Cửa phòng đóng chặt, tôi đắn đo không biết có nên gõ cửa hay không. Đúng lúc này Hoàng Tiểu Đào từ phía sau đi tới, sảng lảng nói: "Tống Dương, sao anh còn chưa vào, chờ tôi ư?"

"Cô không ở bên trong à?" Tôi giật mình.

"Anh đang nghĩ lung tung gì vậy? Tôi muốn nói chuyện với anh thì việc gì phải thuê phòng? Người chờ anh bên trong là người khác, tôi chỉ phụ trách sắp xếp thôi." Hoàng Tiểu Đào gõ cửa mấy cái bên trong có tiếng nói: "Mời vào."

Giọng nói này nghe có vẻ quen quen.

Hoàng Tiểu Đào đẩy cửa vào, cung kính nghiêm trang đứng chào: "Báo cáo thủ trưởng, tôi đã đưa Tống Dương tới."

"Mau mau, gọi đại chất tử của ta vào."

Nghe kiểu nói này, tôi đã có phản ứng, thì ra là Tôn Lão Hổ, tâm lý chửi đổng một trận, muốn gặp tôi còn cố ý thuê phòng, hại tôi đấu tranh tư tưởng nửa ngày.

Tôi bước vào, nhìn một lượt, ngoại trừ Tôn Lão Hổ, trong phòng còn có hai người. Một là đội trưởng Lâm lần trước đã gặp, người còn lại tôi không biết, ước chừng năm mươi tuổi, mặt mũi lạnh lùng, hai hàng lông mày dày như con tằm, lộ ra mấy phần uy nghiêm, trên sống mũi còn có một cặp kính đen, làm cho người khác không đoán được ánh mắt của ông ta.

Đây là một căn phòng trà nước, ba người ngồi trên sofa uống trà, Tôn Lão Hổ bên trái, Lâm đội trưởng bên phải, giống như đang tháp tùng, xem ra người đàn ông này là quan to, hơn nữa lai lịch không tầm thường, khó trách trên người phát ra quan uy.

Tôn Lão Hổ chào đón, vỗ vai tôi: "Đại chất tử, đã lâu không gặp, giờ đã là một thanh niên rồi. Nào, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Lâm đội trưởng, vị này là giám đốc Trình, giám đốc sở công an."

Giám đốc trình rót một ly trà, nói: "Ngồi đi, không cần khách khí như vậy, gọi ta lão Trình là được rồi."

Tôi nào dám không khách khí, lập tức gật đầu: "Chào giám đốc Trình, không biết ngài tìm tôi có việc gì?"

Trình giám đốc nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười: "Quả nhiên là soái ca tài giỏi dáng vẻ đường đường, nếm thử một ngụm Long Tỉnh này đi."

Tôi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, mặc dù tôi không hiểu về trà đạo, nhưng mùi vị trà này quả thực rất thơm, hương xông lên mũi, đúng là trà ngon thượng đẳng.

Tôi liếc mắt, chú ý thấy bên cạnh khay trà là một tập hồ sơ dạy cộm, Trình giám đốc nâng nó lên tay, vỗ vỗ nói: "Tống Dương, báo cáo ngươi phá hai vụ án này ta đều xem qua rồi, phá rất đẹp, rất có phong thái của ông ngươi năm đó."

Tôi kinh ngạc: "Giám đốc trình, ngài cũng biết ông tôi?"

Ông ta cười: "Ta đã từng hợp tác với ông ngươi mấy lần, ba năm trước nghe tin ông ngươi mất, đối với ta mà nói như sét đánh ngang tai, vô cùng lo lắng tuyệt học của Tống đề hình sẽ thất truyền. Thật may mắn là lão đã có người nối nghiệp, hơn nữa còn là Trường Giang lớp sau xô lớp trước."

Người trong quan trường đều rất giỏi ăn nói, ông nội tôi với giàm đốc Trình có bao nhiêu giao tình tôi không biết, đây cũng chỉ đơn thuần là một lời khen đơn giản với tôi, tôi lập tức nói: "Giám đốc Trình, ngài quá khen."

"Tống Dương, hôm nay ta cố ý tới gặp ngươi không vì cái gì khác." Ông ta rút một xấp hồ sơ dưới cùng ra, đưa cho tôi: "Ở đây ta có một vụ án, hai mươi chuyên gia dưới quyền ta đều bó tay, xem ra không nhờ hậu nhân Tống gia xuất sơn không được."

Tôi mở hồ sơ xem qua mấy trang, một nhà có bốn người chết thảm, kèm thêm mấy bức ảnh, hiện trường chỉ có thể dùng một mảng máu tươi để hình dung.

Nhưng hiện trường kinh khủng, không đồng nghĩa với vụ án khó phá, giang bắc tàn đao vẫn gây án sạch sẽ, làm nạn nhân giống như đang ngủ, thường án mạng càng đơn gian mới càng khó điều tra.

"Vụ này có điều gì đặc biệt sao?" Tôi hỏi.

"Không hổ là chuyên gia, vừa nhìn đã hỏi ngay vấn đề trọng yếu. Ban đầu bọn ta cũng nghĩ vụ án chẳng có gì, sau đó mới phát hiện một điều khả nghi lớn, cơ hồ là không có khả năng phá án." Trình giám đốc nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì vụ án này căn bản không có hung thủ." Trình giám đốc mặt như đưa đám.

Tôi càng kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, Trình giám đốc chậm rãi giải thích: "Một nhà bốn người gϊếŧ lẫn nhau, hiện trường hoàn toàn khép kín, vốn ban đầu chúng ta cho rằng chỉ là một thảm kịch gia đình, nhưng ba ngày trước, một vụ y như vậy lại xảy ra. Một sự việc như vậy mà xảy ra hai lần, có quá quỷ dị không? Tống Dương, ngoại trừ tìm ngươi, ta không nghĩ ra người nào khác có thể phá vụ án này. Tất nhiên nếu không phá được ngươi cứ nói thẳng, ta cũng sẽ không miễn cưỡng."

Tôi nhìn bức ảnh trên tay, đối với tôi mà nói cũng là một lần khiêu chiến. Nhưng tôi lại rất tự tin, mỉm cười nói: "Giám đốc Trình, ngài yên tâm, tôi nhất định không làm Tống gia mất mặt."