Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 61: Thanh Bì Oa

Trên phòng an toàn có một ổ khóa cũng không tính là phức tạp lắm, chỉ cần dùng sức kéo mở khóa thì cánh cửa hợp kim đó sẽ được mở ra.

Trên cơ bản thì quái vật không có chỉ số thông minh cao như vậy để mở khóa.

Sau khi vào phòng cũng phát hiện phía sau cửa cũng có một cái ổ khóa, có thể dùng để khóa cửa từ bên trong.

Phòng ở này thật đơn sơ, chỉ có mấy cái giường thép tùy tiện trải thêm tấm ga trải giường, ở trên để thêm một cái chăn, bên ngoài giường có một tấm rèm được treo lên, có thể thả tấm rèm này xuống như một vách ngăn đơn giản, như vậy chắc hẳn là vì chuyện nam nữ khác nhau ở chung một phòng.

Trong phòng an toàn không có nhiều giường đệm lắm, chứng tỏ trên thực tế huấn luyện viên cũng không hy vọng học sinh làm thành đoàn quá nhiều người, nếu không thì ý nghĩa của lần huấn luyện này không lớn.

Quái vật cấp tinh anh trong sơn cốc này cũng không quá 5%, hơn nữa lại không có quái vật cấp thủ lĩnh, chỉ cần cẩn thận một chút, bằng vào hợp tác giữa Đại Tử và Liên Tử thì cơ bản không có quái vật nào có thể uy hϊếp bọn họ được.

Ở trên giường có phân sẵn một số lượng đồ ăn nhất định, trên giường có năm hộp bánh quy khô, còn có mười bình nước khoáng, nếu ăn uống tiết kiệm thì có thể dùng trong một đoạn thời gian dài.

Bên kia, Mục Thiết Anh kéo tấm vải ngăn lên, để lộ ra một bóng người bị bao bọc bởi áo giáp phòng hộ, ngay cả trên đầu cũng mang mũ giáp phòng hộ, vị trí đôi mắt được một tầng hợp kim pha lê đặc thù bảo vệ.

Nhìn qua thật giống như một người bị bao phủ ở trong một cái mai rùa đen.

Nhìn qua Cao bằng chưa đổi qua trang phục chiến đấu, Mục Thiết Anh có chút kinh ngạc.

- Bạn không thay đồ sao? Tuy rằng đa số các loại muỗi biến dị trong rừng cây đều rất to, nhưng cũng có một ít loại muỗi nhỏ có độc tính không yếu, nếu bị cắn trúng một cái thì sẽ rất khó chịu.

- Không cần.

Cao Bằng lắc đầu, sau đó lại nghĩ nghĩ rồi lấy một ít cây cỏ nhỏ màu xanh đậm từ trong túi xách ra, đây là Văn Tịnh Hương Mặc Thảo, có tác dụng đuổi muỗi rất mạnh.

Bóp nát cây cỏ nhỏ đến khi nó chảy ra một ít chất lỏng màu xanh đậm, sau đó bôi lên các vị trí cơ thể lộ ra bên ngoài.

Còn dư lại một ít lá bị bóp nát, hắn cũng không lãng phí mà lấy ra một túi gấm đem mớ lá này bỏ vào trong đó, rồi đeo lên người.

- Như vậy là được rồi, chỉ cần không trực tiếp công kích những con muỗi đó thì chúng nó sẽ không chủ động tập kích tôi.

Mục Thiết Anh bị ngốc một chút, nhìn Cao Bằng quần áo nhẹ nhàng, lại đánh giá bộ dạng của chính mình một chút thì thấy không khác gì một người mập mạp.

- …

Ngoại trừ Văn Tịnh Hương Mặc Thảo thì thứ mà Cao Bằng tự tin nhất là hắn đã ký khế ước với Đại Tử.

Những con muỗi đó cắn trên người hắn cũng như đang cắn trên người Đại Tử, mà những con muỗi đó cắn lên người Đại Tử thì những thứ độc tố đó lại hoàn toàn không đau không ngứa.

- Trước tiên nên xem xét chung quanh đi, nếu có thể bắt được một con mồi thì tất nhiên là tốt nhất, tôi không muốn ăn bánh quy khô đó trong bảy ngày.

Cao Bằng nói.

Mục Thiết Anh gật đầu, nàng không có ý kiến đối với chuyện này, nàng cũng không muốn bảy ngày tới chỉ ăn toàn bánh quy khô, nếu ở trong phòng an toàn bảy ngày thì chỉ hoàn toàn lãng phí thời gian.

Rời khỏi phòng an toàn, Liên Tử có thể tích lớn nhất đi mở đường.

Trải qua quãng thời gian huấn luyện này, Mục Thiết Anh gia tăng đẳng cấp Liên Tử lên cấp 14, phối hợp phẩm chất hoàn mỹ của nó, hoàn toàn là ác bá một phương trong rừng cây.

Thảm thực vật cây cối trong sơn cốc rất nhiều, dẫn đến Liên Tử hoạt động không tiện, vì thế nên tốc độ rất chậm.

Sau khi tiến vào rừng cây thì không khí trở nên râm mát, những tán cây trên đỉnh đầu xé vụn ánh sáng thành từng điểm nhỏ rơi rớt trên nền đất.

Một khi chân đạp lên lá khô đều vang lên âm thanh sàn sạt giòn vang, ở trong rừng cây yên tĩnh khá là chói tai.

Trong không khí tràn đầy hương thơm cây cỏ, mang theo một chút hơi thở của lá cây hư thối.

Không có tình huống quái vật chạy đầy đất như trong tưởng tượng, có lẽ là do lúc này vẫn là ban ngày, hoặc là quái vật đang trốn ở trong một góc chăm chú nhìn trộm bọn họ.

- Nước, nước.

Hai chiếc râu trên đỉnh đầu Đại Tử không ngừng lay động, kêu gọi ở trong đầu Cao Bằng.

Bước chân Cao Bằng dừng lại rồi quan sát xung quanh, bốn phía đều là màu nâu của vỏ cây, sau khi cẩm thận giao lưu thì hắn mới hiểu được ý mà Đại Tử muốn nói là gì, ở phía trước cách đó không xa có hơi nước nồng đậm truyền tới, ở phía trước hẳn là có hồ nước hoặc sông nhỏ.

Có nước thì đại biểu có quái vật tới uống nước, cũng đại biểu cho một “khu vực săn bắn” cố định.

- Chúng ta lên phía trước xem một chút.

Cao Bằng có chút bất đắc dĩ nói, những con quái vật này cũng thật thông minh, hặc là khả năng sinh tồn làm chúng nó có thói quen che giấu bản thân, trừ khi là bá chủ của một rừng cây không phải sợ hãi chỗ nào, nếu không thì quái vật sẽ không quang minh chính đại đi lại trong rừng cây này.

- Từ từ.

Cao Bằng mở miệng ngăn lại.

Mục Thiết Anh nhìn về phía hắn với ánh mắt khó hiểu.

Ở vị trí phía bên phải cách Mục Thiết Anh khoảng năm mét có một đoạn nhánh cây màu xanh nâu thò ra, có lẽ là vì nước mưa cọ rửa hằng năm nên bên ngoài nhánh cây này mọc đầy rêu xanh.

Có gió thổi tới, nhánh cây cụt này cũng lắc lư theo gió.

- Để cho Liên Tử nhà bạn dùng sức đâm vào nhánh cây gãy kia, dùng lực lớn nhất.

Cao Bằng nhỏ giọng nói thật nhanh chóng.

- Được.

Mục Thiết Anh có chút sùng bái đối với Cao Bằng, không có hỏi nhiều cái gì, trực tiếp hướng về Liên Tử hạ mệnh lệnh.

Liên Tử nghi hoặc thở phì phì trong mũi, phát ra tiếng kêu đầy nghi vấn.

- Umm~~~

Sau đó nó chậm rãi lùi về phía sau hơn chục bước, thân hình hơi chúi về phía trước, đầu cúi xuống gần sát đất, đôi sừng trên đỉnh đầu như một cặp trường mâu chĩa thẳng về phía trước.

Trong phút chốc, trong người Cương Thiết Tê Ngưu như có một cái động cơ rít gào, máu nóng cả người điên cuồng cuộn trào như hồng thủy!

Mắt thường có thể thấy cơ bắp của nó đang phồng lên, da bò tót thật dày được khởi động, trong lỗ mũi phun ra một đoàn sương trắng.

- Rống !!!

Cương Thiết Tê Ngưu điên cuồng lao lên.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, nhìn nó giống như một chiếc xe tăng bọc thép đang lao băng băng trong rừng cây, các nhánh cây ven đường bị đâm gãy, hoa cỏ dưới đất bị giày xéo nát tươm.

Cái nhánh cây kia run nhẹ một chút, sau đó nhịn xuống!

Nó không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình …

Sau đó …

Bịch!!!

Nhánh cây kia trực tiếp bị đâm bay khỏi gốc cây, giống như một nhánh cây chết quấn quanh trên đôi sừng kia, sau đó lại đâm vào nhánh cây ven đường, bịch bịch bịch…

Oành!

Đôi sừng sắc bén đem nhánh cây này cuộn thành một đoàn rồi đâm sâu vào một gốc cây to bằng hai người ôm.

Từng giọt, từng giọt máu màu xanh biếc từ trong thân cây kia chảy ra, sau đó chảy thành từng dòng, chậm rãi rơi trên mặt Liên Tử.

Lùi về phía sau hai bước, một nhánh cây bị vặn đến không thành hình dáng lạch cạch rơi xuống đất.

Ngẫu nhiên run rẩy một chút, khu vực trung tâm bụng có một lỗ thủng thật lớn, bên trong có máu màu xanh biếc cuồn cuộn chảy ra không ngừng.

- Còn chưa có chết, nhưng cũng không lâu sau sẽ tắt thở.

Cao Bằng nhìn thoáng qua Thanh Thụ Xà đang nằm trên mặt đất, trạng thái biểu hiện là “vết thương trí mạng”.

Đáng tiếc thịt Thanh Thụ Xà không thể ăn được, Cao Bằng có chút thất vọng.

Thịt của loài rắn này chứa đựng vi lượng độc tố, quái vật thì có thể ăn, nhưng con người lại không ăn được.

Coi như cho Đại Tử thêm ít cơm đi.

Để Đại Tử tiến lên kết liễu tính mạng Thanh Thụ Xà, Cao Bằng như đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn cùng Đại Tử ký khế ước, trên lý luận thì nói tất cả thương tổn trên người hắn sẽ được dời qua người Đại Tử, nói cách khác thì hắn ăn đồ có độc thì lượng độc tố kia sẽ dời lên người Đại Tử?

Loại năng lực này có chút biếи ŧɦái, hiện giờ Cao Bằng không thể giải thích được nguyên lý trong đó.

Nhưng mà, biết lái xe cũng không đại biểu là hắn nhất định phải biết xe được chế tạo như thế nào mà.

Cao Bằng nhìn thi thể Thanh Thụ Xà trên mặt đất, đôi mắt dần tỏa sáng.

Giải quyết Thanh Thụ Xà này chỉ là một nốt nhạc nhỏ mà thôi, hai người hai thú tiếp tục tiến lên thăm dò phía trước.

Động tĩnh vừa rồi hình như có hơi lớn, dọc đường bọn họ không gặp bất kỳ con quái vật nào nữa.

Phía trước mơ hồ hiện lên một màu xanh nhạt, ánh mặt trời chiếu lên đó bị phản quang lại lấp lánh.

- Hình như là một cái hồ nước.

Sau khi tới gần mới thấy rõ hoàn cảnh, đây là một hồ nước lớn cỡ mấy chục mẫu, nước trong hồ là nước chảy, không phát ra mùi tanh tưởi như ao tù.

Ở trung tâm hồ nước có một đám lá sen lớn.

- Phì!

Một âm thanh thanh thúy vang lên bên chân Cao Bằng, bên cạnh hồ nước thò ra một cái đầu như quả quýt, sau đó nó phun một ngụm nước bọt vào Cao Bằng.

Nói là nước bọt nhưng thực ra nó lại trông như là đờm, phát ra mùi tanh tưởi, phun ở trên ống quần Cao Bằng, hơn phân nửa cái ống quần đều bị phun ướt hết.

Cao Bằng đi qua xem, thế mà lại là một con quái vật, không phải tất cả các sinh vật đều có thể gọi là quái vật, có chút sinh vật yếu tới mức không đạt được tiêu chuẩn quái vật cấp thấp nhất, nên tự nhiên không được gọi là quái vật.

【 Tên quái vật 】: Thanh Bì Oa

【 Cấp bậc quái vật 】: Cấp 2

【 Phẩm chất quái vật 】: Phổ Thông

【 Sở thích quái vật 】: Thích nhổ nước bọt với các sinh vật khác.

【 Nhược điểm quái vật 】: 1. Lôi hệ; 2. Thổ hệ; 3. Chán ghét các sinh vật khác nhổ nước bọt với nó.

Cao Bằng hết nói được rồi, con Thanh Bì Oa này chắc là bị bệnh tâm thần rồi, chỉ thích nhổ nước bọt các sinh vật khác mà lại chán ghét việc những sinh vật khác nhổ nước bọt với nó, mà quan trọng nhất là có sinh vật nào nhàm chán tới mức nhổ nước bọt đánh trả lại nó chứ!