Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 58: Tử Bối Lôi Ngô VS Tử Kim Hạt

Cao Bằng khom lưng vỗ vỗ đầu Đại Tử, hỏi:

- Thấy sao? Lát nữa nhớ phải chú ý con bọ cạp kia....

Đột nhiên hắn phát hiện ánh mắt Đại Tử không thích hợp, dường như nhìn Kê Bà Long mà nước miếng đều chảy cả ra.

Gõ một cái lên đầu Đại Tử, Cao Bằng nói rằng:

- Không phải bảo mày nhìn Kê Bà Long, mà là tao muốn mày xem Tử Kim Hạt kìa! Mày hãy chú ý quan sát thói quen và phương thức công kích của Tử Kim Hạt, lát nữa sẽ đến phiên mày vào sân đấy.

Đại Tử ngoái lại nhìn chủ nhân một cái, rồi gật gật đầu.

Tốc độ của Tử Kim Hạt rất nhanh, ba bước thành hai xông đến trước người Kê Bà Long, hai cái kìm kẹp chặt hung hăng đập xuống, tư thế như song long xuất thủy!

Tốc độ phản ứng của Kê Bà Long càng nhanh hơn, hai chân khỏe mạnh nhún một cái nhảy lên tránh thoát cặp kìm hung hãn.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc con Kê Bà Long né tránh thì cái đuôi dài của Tử Kim Hạt chẳng khác nào mũi tên rời cung, dứt khoát bắn thẳng về phía đối thủ.

Hiện ra một dãy tàn ảnh thật dài.

Vèo ——

Tiếng xé gió truyền đến.

Kê Bà Long tránh né không kịp bị cái đuôi bọ cạp đâm thủng ngực.

Cũng may cơ bắp cường tráng của nó cũng không phải chỉ để trưng bày, chỉ có đầu móc câu sắc bén đâm thủng bắp thịt, cả phần đuôi thon dài phía sau chẳng thể tiếp tục đâm sâu thêm được dù chỉ một phân nửa tất nào.

May mắn con Tử Kim Hạt không có độc tố, nếu không chỉ một châm thôi cũng đã có thể đánh bại Kê Bà Long.

Đuôi dài đâm thẳng xuống dưới, nhân cơ hội đó cặp kìm lớn màu tím của Tử Kim Hạt bỗng nhiên thò ra mạnh mẽ kẹp chặt hai chân Kê Bà Long.

Mắt thấy thảm trạng sắp phải xảy ra, đột nhiên dưới tình thế cấp bách Kê Bà Long điên cuồng vỗ mạnh hai cánh tránh thoát đuôi câu đâm vào l*иg ngực, cơ bắp trước ngực bị xé rách không ngừng chảy máu.

Sau đó cái mỏ vừa nhọn vừa sắc của Kê Bà Long mổ xuống nhanh như tia chớp.

Oành!

Lớp giáp xác quanh người Tử Kim Hạt chẳng khác nào giấy các-tông bị xé nát một cách dễ dàng.

Nơi bị mổ trúng lập tức lõm xuống, bốn phía xung quanh vặn vẹo hoàn toàn vỡ nát, nước mủ màu vàng nhạt chảy ra từ miệng vết thương.

Tử Kim Hạt chịu đau đớn, cặp kìm càng thêm kẹp chặt hơn, điên cuồng xé ra hai bên!

Hít hà ——

Mọi người vây xem bên ngoài hít vào một ngụm khí lạnh.

Tất cả đám con trai đều không kìm lòng được phải kẹp chặt hai chân lại.

Kê Bà Long đột nhiên cứng đờ, cái đầu cao cao ngẩng lên, cơn đau khủng khϊếp khiến nó suýt chút nữa đã mất đi tri giác.

Cũng may nó đã căng cơ bắp lên khiến Tử Kim Hạt không thể xé được.

Nhưng mà hai giọt nước mắt vẫn chậm rãi chảy ra từ khóe mắt Kê Bà Long......

Oành!

Cặp kìm của Tử Kim Hạt kẹp lấy Kê Bà Long hung hăng nện mạnh xuống nền xi-măng, Kê Bà Long suýt nữa thì bị đập ngất.

Hoàn toàn không phải chiến đấu cùng cấp độ.

Cấp bậc không so được với Tử Kim Hạt, phẩm chất cũng không bằng nốt, điều duy nhất Kê Bà Long có thể dựa vào chính là kinh nghiệm chiến đấu của bản thân. Đáng tiếc hàng năm Kê Bà Long đều ở trong thành thị nên dù kinh nghiệm chiến đấu của nó có phong phú bao nhiêu, cũng chẳng thể nào so sánh được với một Tử Kim Hạt lớn lên ngoài dã ngoại.

Ngay từ đầu trận chiến đấu này đã không công bằng rồi.

Tử Kim Hạt bò lên trước, mở ra cặp chân kìm chuẩn bị ăn Kê Bà Long.

Chân kìm là một đôi vuốt nhỏ ở miệng Tử Kim Hạt, miệng của bọ cạp không lộ ra ngoài giống như những loài khác, nên chỉ có thể dựa vào cặp chân kìm sắt bén chia nhỏ con mồi cho dễ tiêu hóa.

“Gào ~” đột nhiên có một cái bóng màu xám bạc vọt vào l*иg sắt giống như cơn gió.

Tử Kim Hạt gật mình hoảng sợ vội vàng buông cặp kìm ra, nhanh chóng lui về phía sau.

Ngân Nguyệt Lang nhảy vào trong l*иg, răng nanh sắc bén nhe ra đầy dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm Tử Kim Hạt.

Đối diện với sự áp bách của Ngân Nguyệt Lang, ngược lại Tử Kim Hạt còn điên cuồng gõ cặp kìm đe dọa, phát ra tiếng ầm ầm ầm không ngừng, muốn dọa Ngân Nguyệt Lang bỏ đi.

Nhưng Ngân Nguyệt Lang không hề dao động chút nào, chỉ khinh thường nhìn nó.

Thấy tình thế xoay chuyển, Kê Bà Long ngã trên đất vội vàng bò dậy, sau đó hùng hục chạy ra l*иg sắt, chỉ là dáng vẻ trong lúc bỏ chạy rất quái lạ, hai chân kẹp chặt vào nhau.

Ngân Nguyệt Lang chậm rãi lùi ra sau, Tử Kim Hạt nhìn thấy đồ ăn đã sắp tới miệng còn trốn đi, có vẻ rất không cam lòng, vọt hai bước về phía trước, ánh mắt Ngân Nguyệt Lang chợt lóe một tia tàn bạo, ý nói: Tao đã cảnh cáo mày rồi!

Tử Kim Hạt hóa thành một cái bóng màu bạc lao đến, hai cái kìm duỗi về phía trước kẹp một cái, nhưng lại gắp vào khoảng không.

Giữa không trung, thân mình Ngân Nguyệt Lang vừa chuyển lập tức tránh đi móc câu sắc bén trên đuôi Tử Kim Hạt đang đâm tới, thân mình xoay tròn một trăm tám mươi độ, đuôi của Ngân Nguyệt Lang chẳng khác nào một cái roi ngay lập tức được rút ra!

Bốp!

Tử Kim Hạt bị đập bay!

Xoay vài vòng trên không mới ầm ầm rơi xuống đất.

Ngân Nguyệt Lang ưu nhã quay đầu qua, lạnh lùng liếc Tử Kim Hạt ngã trên mặt đất, chậm rãi rời khỏi l*иg sắt.

Thật là xuất sắc!

Mọi người đứng ngoài l*иg giam khen ngợi không ngớt, chẳng ngại đây không phải lần đầu tiên thấy Ngân Nguyệt Lang ra tay, cũng vẫn bái phục như cũ.

Tựa như đang xem biểu diễn vậy, động tác quá xuất sắc.

Con Ngân Nguyệt Lang này của huấn luyện viên dù chỉ thuộc phẩm chất phổ thông, nhưng cấp bậc đã đến cấp 20, bởi vì bị phẩm chất giới hạn nên không có cách nào tấn cấp thủ lĩnh.

- Ai trong các bạn muốn là người tiếp theo khiêu chiến Tử Kim Hạt?

Trương Nhẫn Bách dò hỏi mấy người còn lại.

Cả bọn liên tục lắc đầu, Kê Bà Long hiếu thắng hơn nhiều so với Ngự thú của bọn họ, vậy mà ngay cả Kê Bà Long cũng thua thì Ngự thú của bọn họ đi lên chẳng phải đưa đồ ăn sao?

Nhớ tới khoảng thời gian trước mỗi lần khiêu chiến đều là Tử Bối Lôi Ngô của Cao Bằng lên sân khấu đầu tiên, sau đó đánh quái vật thành trọng thương rồi mới giao cho bọn họ.

Ngay từ đầu bọn họ còn có chút bất mãn, cho rằng huấn luyện viên bất công, dành trạng thái tốt nhất của quái vật cho Cao Bằng, chỉ chừa lại một số quái vật trọng thương để bọn họ khiêu chiến.

Bởi vì bọn họ không có năng lực như Cao Bằng, không có cách nào nhìn ra phẩm chất và cấp bậc của quái vật, trong mắt bọn họ chênh lệch giữa Ngự thú nhà mình và Ngự thú của Cao Bằng không lớn bao nhiêu.

Hiện tại bọn họ hoàn toàn nhận rõ hiện thực, Tử Bối Lôi Ngô của Cao Bằng thật sự mạnh mẽ.

- Lên đi.

Cao Bằng ném cho Đại Tử một cái bánh mì trùng, lại đút cho nó một ngụm nước, chẳng khác nào ngôi sao quyền anh sắp lên lôi đài.

Đại Tử chậm rãi bò vào l*иg sắt.

Lúc này Tử Kim Hạt đã bò dậy, trên người dính không ít bụi đất trông có vẻ hơi chật vật.

Nhìn một con rết lớn xông tới, trong mắt Tử Kim Hạt hiện lên một tia xảo trá, đầu tiên là lui về sau hai bước, giả heo ăn thịt hổ.

Đại Tử liên tục tiến về phía trước, Tử Kim Hạt thì cứ lui ra sau, sau đó Đại Tử lại tiếp tục thu hẹp khoảng cách.

Giống như người đánh cá cơ trí thu lưới, lúc này đây Tử Kim Hạt không tiếp tục lùi mà tiến tới, nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với Đại Tử hơn nữa, sau đó hai cái kìm bỗng nhiên vươn ra.

Cạch cạch cạch.

Đại Tử đã sớm có dự liệu, nửa đường xoay mình, thân hình lấy một góc độ quỷ dị xoay vòng chín mươi độ, tránh đi cặp kìm đang kẹp tới.

Theo sau hai cái kìm là một cái đuôi câu hung tàn, móc câu trên đuôi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Xẹt một cái đâm trúng!

Nhưng lớp xác của Đại Tử vừa cứng rắn lại trơn bóng khiến móc câu trên đuôi không thể đâm xuống được, tuy rằng đã đâm trúng nhưng chỉ có thể xượt qua một bên mà thôi.

Hơn nữa trên giáp xác của Đại Tử liên tiếp phát ra tia lửa điện.

Sét đánh đùng đùng.

Khi tia điện xẹt lên đuôi của Tử Kim Hạt, Đại Tử đã nhân cơ hội áp sát nó, đột ngột bổ xuống một cái, khéo léo đẩy đầu về phía trước làm Tử Kim Hạt suýt nữa bị lật ngã.

Dù không bị lật ngã nhưng Tử Kim Hạt cũng đã bị nhấc lên, Đại Tử chui xuống dưới bụng Tử Kim Hạt, chân hàm sắc bén chẳng khác nào kìm nhổ đinh hung hăng kẹp xuống, mạnh mẽ xé một cái, một khối thịt lớn lập tức bị xé ra.

Đại Tử ngửi thấy mùi máu tươi càng thêm hưng phấn, nọc độc điên cuồng xâm nhập cơ thể Tử Kim Hạt, chân hàm cũng không ngừng cắn xé Tử Kim Hạt.

Tử Kim Hạt rơi xuống hạ phong muốn giãy giụa đánh trả nhưng không có cách nào thành công.

Bởi vì nguyên nhân cấu tạo thân thể nên Tử Kim Hạt muốn xoay người vô cùng khó khăn, mà cơ thể Đại Tử đã cuốn lên hết một vòng lại một vòng, tựa như một con rắn lớn quấn quanh cơ thể Tử Kim Hạt.

Tuy rằng Tử Kim Hạt miễn dịch tất cả các loại độc tố bình thường, nhưng nọc độc của Đại Tử cũng coi như khá hung mãnh trong đám đồng loại, ngay cả Tử Kim Hạt cũng khó có thể hoàn toàn miễn dịch, sau khi nọc độc đã xâm nhập vào cơ thể, nó cũng dần dần trở nên mê man hỗn loạn, hành động càng thêm chậm chạp.

Cặp kìm chẳng còn sức múa may trên không, tròng mắt cũng biến thành màu xám trắng.

Trong mắt Cao Bằng, trạng thái của Tử Kim Hạt càng lúc càng tệ, mức độ thương thế đã biến thành màu đen đỏ.

Nếu không kịp thời cứu chữa, Tử Kim Hạt sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Cao Bằng mở nắp chai nước ra uống một ngụm, trái tim treo trên cổ họng cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả xuống.

Chiến đấu giữa Đại Tử và Tử Kim Hạt vốn chỉ quyết định trong nháy mắt, nếu như Tử Kim Hạt kẹp trúng thân thể Đại Tử trước thì nó sẽ lập tức lâm vào bị động, lúc này trở thành đồ ăn trong mâm chính là Đại Tử.

Nhưng đáng tiếc dù là cái kìm phía trước hay cái móc câu ở sau của Tử Kim Hạt đều đã bị nhìn thấu.

Trương Bách Nhẫn lên tiếng ngăn lại, nếu mặc cho Đại Tử tiếp tục ăn, thì nội tạng con Tử Kim Hạt sẽ bị ăn sạch hết.

Cao Bằng gật đầu, sau đó ra lệnh cho Đại Tử nhả ra.

Về phần Đại Tử đang hưng phấn ăn nên không khỏi có chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời rời khỏi l*иg giam, chân hàm và giáp xác trên đầu Đại Tử dính đầy máu màu xanh biếc, hai cặp chân hàm quanh miệng nó lúc đóng lúc mở, có vẻ vô cùng dữ tợn.

Tử Kim Hạt không còn sức lực nằm sấp trong l*иg sắt, vẻ mặt uể oải, đôi kìm cũng không tiếp tục giương ra, chỉ tỏ ra kinh sợ, đầy mệt mỏi nằm trên nền xi-măng.