Tan học về đến nhà, sau khi nấu ăn xong thì Cao Bằng nhận được một cuộc điện thoại. Đó là cuộc gọi của Hiệp Hội Săn Quái, số điện thoại chính là một chuỗi con số: 010101.
Sau khi điện thoại kết nối,
- Người dùng tôn kính, nhiệm vụ ngài ban bố tại Hiệp Hội Săn Quái được đánh số là 001348721 đã hoàn thành, mời đến Hiệp Hội Săn Quái để tiến hành nhiệm vụ khen thưởng.
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến một giọng nữ máy móc do âm thanh điện tử hợp thành, sau khi lặp lại ba lần thì tự động cúp máy.
Nhiệm vụ cuối cùng cũng có người hoàn thành, Cao Bằng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu như nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành thì hắn phải đổi một đường tiến hóa khác cho A Ngốc.
Nhiệm vụ khen thưởng, cũng chính là cần thanh toán điểm tín dụng trước cho Hiệp Hội Săn Quái, sau đó khi lính đánh thuê săn quái hoàn thành nhiệm vụ thì trực tiếp đưa vật phẩm nhiệm vụ cần hoàn thành giao lại cho Hiệp Hội Săn Quái. Sau đó Hiệp Hội sẽ giao lại tiền thuê cho họ.
Ở trong quá trình này thì Hiệp Hội Săn Quái có tác dụng tương đương với môi giới.
Lúc ra cửa Cao Bằng còn nhìn thoáng qua A Ngốc đang đứng trong phòng khách. Nó vẫn đứng im không nhúc nhích tại phía trước tủ lạnh, thi thoảng còn vụng về mở ngăn kéo tủ lạnh ra, khi phát hiện bên trong không có đồ ăn thì lại khép lại, một lát sau lại tiếp tục mở ra...
Phảng phất cho rằng làm như vậy là có thể biến ra đồ ăn, thật là ngốc đến đáng yêu.
Xuống lầu đi đến Hiệp Hội Săn Quái, Cao Bằng trực tiếp đi vào hậu trường để nhận lấy vật phẩm nhiệm vụ.
Hắn cũng không có phát hiện ra, ngay ở đường phố đối diện cách hiệp hội tầm năm trăm mét có một nhóm ba người đang nhìn chăm chú vào từng người đi ra từ bên trong Hiệp Hội Săn Quái. Bên trong đội ngũ này có một con Ngự thú loại chó Hắc Kim Dachshund thon dài, nó đang nheo mắt lại rồi nhẹ nhàng dùng mũi ngửi ngửi.
Một người thanh niên có tuổi nhỏ nhất lo lắng nói:
- Đại ca, chúng ta làm như vậy thì có thể bị phát hiện hay không?
Trong mắt một thanh niên lớn tuổi nhất của đội ngũ cũng hiện lên vẻ kiêng kị, nhưng lại lập tức nghĩ đến điều gì đó nên hung hăng cắn răng một cái,
- Quái bệnh hiếm thấy kia của cha chỉ có Huyết Tủy Mã Hoàng mới có thể trị được, nếu như thành thành thật thật làm lính đánh thuê săn quái thì chúng ta phải mất bao lâu mới có đủ tiền mua Huyết Tủy Mã Hoàng chứ. Các người có còn muốn trị hết bệnh cho cha hay không.
Một thanh niên nhuộm tóc xanh đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng:
- Sợ cái gì, thế giới này vốn chính là mạnh được yếu thua, chỉ cần không bị phát hiện ra nhược điểm là được. Lão tam, lá gan của cậu cũng quá nhỏ rồi.
- Em tất nhiên muốn trị hết bệnh cho cha. Nhưng mà anh à, gia đình có thể mua được Âm Tuyết Tùng Diệp thì khẳng định không phải bình thường đâu, chúng ta phải ra tay làm sao đây.
Người thanh niên có tuổi nhỏ nhất kia sầu lo xoa xoa bàn tay.
- Đồ đần, chúng ta cũng không nhất định phải động thủ, chỉ là đi đến điều tra địa hình trước thôi? Nếu quả thật không đắc tội nổi thì chúng ta lại tìm kiếm mục tiêu khác.
Thanh niên lớn tuổi nhất gắt gao nhìn chằm chằm đám người ra vào Hiệp Hội, nỗi lòng phập phồng lên xuống. Bây giờ hắn cũng đang rất khẩn trương, cho dù cho bản thân hắn cũng đã từng vào ngục giam trước khi xảy ra tai biến. Nhưng đó cũng chỉ là bị nhốt hai năm do tội ăn cắp mà thôi, còn loại đột nhập cướp bóc này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều so với việc ăn cắp kia.
- Được rồi! Ồ, Hắc Kim động.
Hắc Kim Dachshund vẫn nằm sấp bên cạnh bọn họ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào nơi nào đó rồi muốn sủa lên.
Thanh niên kia tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống che miệng Hắc Kim lại, đồng thời không ngừng trấn an nó.
Sau đó hắn ra lệnh cho Hắc Kim Dachshund mang theo bọn họ lần theo sau mục tiêu kia một cách im lặng.
Bám theo Cao Bằng một đoạn trở về khu dân cư nhỏ, nhìn về phía khu nhà với niên đại xa xưa có phong cách rất đặc sắc này, ba người đều ngây ngẩn cả người, khu nhà ở đặc sắc như thế...
Cũng không thua kém bao nhiêu so với nhà của bọn hắn!
Người ở nơi như thế này mà lại có thể mua được nguyên liệu cao cấp như Âm Tuyết Tùng Diệp? Tựa như một người hay ra vào nhà hàng Tây cao cấp mỗi ngày thế mà lại ở nhà ngói, loại chênh lệch này làm cho bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì trước mắt, tác dụng duy nhất của Âm Tuyết Tùng Diệp được khai phá ra ở trên thị trường, chính là làm thức ăn cao cấp cho một số ít những Ngự thú có thuộc tính đặc biệt. Cho nên người có thể mua nguyên liệu này đều sẽ không phú thì quý, dù sao nó cũng không có tác dụng khác, mua về cũng chỉ đơn thuần bổ sung chất dinh dưỡng cho Ngự thú.
- Đại ca?
Lão nhị tóc xanh hỏi thăm ý kiến của thanh niên dẫn đầu, hiển nhiên là đang hỏi có muốn động thủ hay không.
Trầm ngâm một lát, thanh niên kia khoát tay áo,
- Không vội, ban đêm rồi động thủ.
- A, đại ca, thật sự muốn...
Lần thứ nhất làm loại chuyện này khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương, lão tam lá gan nhỏ nhất nên rất bất an.
- Tên oắt con này nói không chừng chỉ là đột nhiên phát tài mà thôi, không cần phải lo lắng.
Thanh niên này tận lực để cho vẻ mặt mình nhìn thật hung ác.
- Tới đi, không sao đâu, đều đã đến nơi này rồi mà cậu còn muốn lùi bước sao? Đừng để nhị ca đây xem thường cậu.
Lão nhị tóc xanh khoác tay phải lên vai lão tam.
Nửa đêm, một nhóm ba người mang theo ba con ngự thú chậm rãi đi lên cầu thang.
Cầu thang tối om phảng phất như một đầu cự thú đang âm trầm mở miệng lớn nuốt hết bọn họ vào trong.
- Đừng lên tiếng.
Thanh niên dẫn đầu lấy từ trong túi quần ra hai chiếc dây kẽm, sau đó quấn lại với nhau thành hình chữ x, sau đó chậm rãi luồn vào theo lỗ khóa.
Trong phòng, Đại Tử đang nằm sấp trên mặt đất ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, hai chiếc râu trên đỉnh đầu dựng thẳng lên.
A Ngốc đang đứng ở trong phòng khách ngủ, trong mắt cũng dấy lên linh hồn hỏa diễm, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa chính...
- Rắc.
Trong hành lang yên tĩnh truyền đến âm thanh mở khóa.- Đại ca, nhanh như vậy! Quả nhiên không hổ là người đàn ông được xưng là đệ nhất Khóa Vương của khu Bá kiều.
Lão nhị tóc xanh khâm phục nói.
Động tác của lão đại cứng đờ, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
- Không... Không phải anh, anh còn chưa mở được khóa mà.
Thế thì ở chỗ nào truyền đến tiếng mở khóa?
- Hơn nửa đêm rồi mà mấy người các cậu còn không ngủ, ở đấy làm gì đó?
Ông Lưu mặc đồ ngủ thò đầu ra từ phía sau cửa, dụi dụi hai mắt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cả người Lão tam cứng đờ, chân tay luống cuống.
Trong mắt lão nhị tóc xanh đứng ở một bên hiện lên hung quang, tay phải lặng lẽ thò vào trong ngực, nơi đó có cất giấu một thanh dao găm.
Động tác trên tay thanh niên dẫn đầu chậm rãi dừng lại, ho khan hai tiếng rồi xấu hổ nói:
- Mở nhầm cửa, mở nhầm cửa, thật xin lỗi!
- Ồ, thì ra là mở nhầm cửa sao.
Ông Lưu nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đang muốn đóng cửa lại.
Đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ trong hành lang, giữ lại cánh cửa mà ông Lưu đang muốn đóng lại.
Trên mặt người thanh niên này lộ ra một tia thần sắc không hiểu rồi nhỏ giọng nói:
- Ông à, chúng cháu hơi khát nước, ông có thể cho chúng cháu tiến vào uống chén nước hay không?
- Có thể, vào đi.
Ông Lưu nhìn chằm chằm vào ba người, sau đó mở cửa để bọn họ và ngự thú của mình vào nhà.
Lão nhị tóc xanh vào nhà cuối cùng, sau khi vào thì thuận tay đóng cửa lại đồng thời khóa trái cửa.
- Tiểu tử, cậu khóa cửa làm gì thế?
Ông Lưu không hiểu lắm.
- Ha ha.
Lão nhị tóc xanh ngoài cười nhưng trong không cười,
- Chúng cháu sợ quấy rầy đến hàng xóm khác.
- Không sao, cứ yên tâm đi. Trên vách tường gian phòng của ông đều dùng tài liệu cách âm, coi như hơn nửa đêm có nhảy disco cũng sẽ không quấy rầy đến hàng xóm sát vách.
Ông Lưu vừa cười vừa nói với ý vị thâm trường.
- Ồ, tốt như vậy sao.
Đáy mắt lão nhị tóc xanh toát ra hung quang,
- Thế thì thật sự quá tốt.
- Chờ một chút...
Thanh niên lão đại dường như đã nhận ra gì đó không đúng, đang muốn nói ra nhưng đã muộn.
Một cái lưỡi hơi mờ bay ra từ trên vách tường phía sau, trong nháy mắt Hắc Kim Dachshund bị cuốn theo rồi biến mất không còn tăm hơi.