Ngân Dực Điểu giống như hóa thành một tia chớp màu bạc bay qua lại trong rừng cây.
Còn Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công với thân hình to lớn cồng kềnh thì chỉ có thể trở thành bia ngắm.
Nó mở rộng hai cái kìm trước miệng, sau đó phát ra những tiếng kêu đe dọa đối với tia chớp màu bạc trên đỉnh đầu.
Nhưng Ngân Dực Điểu lại không nhận phải bất kỳ một ảnh hưởng gì. Tia chớp màu bạc kia thỉnh thoảng lướt qua trên người con rết, mỗi lần như vậy là lại có một vết thương được tạo ra.
Thương thế trên người của Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công càng ngày càng nhiều hơn, cuối cùng do không chịu nổi áp lực nên nó nhanh chóng xoay người kêu lên một tiếng rồi chạy trốn về phía sau tảng đá lớn.
Ngân Dực Điểu thấy thế thì nhanh chóng tăng lên tốc độ cùng với tần suất công kích.
Trong ánh mắt của Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công hiện lên vẻ giảo hoạt, cả thân hình của nó gồng lên về phía trước rồi thủ thế chờ đợi.
Chờ lúc Ngân Dực Điểu phi xuống lần nữa thì Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công cũng đột nhiên bắn lên, giống như một cây cung được kéo căng bỗng nhiên được bắn ra.
Bịch!
Ngân Dực Điểu giống như bị một cây gậy bóng chày đập trúng, phát ra một tiếng vang trầm đυ.c rồi bay ra ngoài.
Theo sau đó phần đuôi của con rết cũng đột nhiên đứt lìa, từ miệng vết thương một lượng lớn dịch thể màu vàng được phun vào trên người Ngân Dực Điểu.
Ngân Dực Điểu trực tiếp mang theo những chất lỏng này bay ra ngoài rồi rêи ɾỉ ngã xuống đất.
Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công thấy thế thì nhanh chóng bò đến. Chỗ cái đuôi bị đứt còn đang không ngừng chảy ra một lượng lớn dịch thể màu vàng đậm, nhiễm cả trên mặt đất xung quanh tạo ra một hình ảnh cực kỳ đáng sợ.
Ngân Dực Điểu muốn bay lên nhưng lông vũ trên cánh bị dịch thể màu vàng dính chặt lại với nhau, căn bản không thể mở ra được, có một chút lông vũ còn bị dịch thể màu đen ăn mòn.
Đẳng cấp của Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công cùng Ngân Dực Điểu đều giống nhau ở cấp 12, nói cách khác ở mặt đẳng cấp tiến hóa thì bọn chúng không có chênh lệch gì. Hơn nữa phẩm chất của Ngân Dực Điểu lại là tinh nhuệ, nếu so với Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công có phẩm chất phổ thông thì còn phải cao hơn một cấp bậc. Nhưng mà không nghĩ tới Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công lại dùng phẩm chất phổ thông để đạt được thắng lợi cuối cùng.
Kết quả chiến đấu từ xưa đến nay đều không phải chỉ dựa vào đẳng cấp cùng phẩm chất, kinh nghiệm chiến đấu cùng hoàn cảnh địa hình đều có ảnh hưởng rất lớn đối với sự thắng bại. Đối với câu nói này, Cao Bằng càng có thêm lý giải sâu hơn.
Con Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công này rất quả quyết, giai đoạn trước khi bị tổn thương nó đã tiến hành phản kích nhưng lại gặp thất bại liên tiếp, cho nên nó dứt khoát không lãng phí khí lực nữa mà quay đầu chạy trốn.
Sau đó đợi đến lúc địch nhân thư giãn trong nháy mắt liền sử dụng chiêu tráng sĩ chặt tay, bỏ qua một phần thân thể của chính mình để phát ra một kích trí mạng.Đại Tử cảnh giác nhìn vào Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn lướt qua Đại Tử cùng với Cao Bằng người đang ôm Đại Tử.
Sau đó nó quay đầu lại tiếp tục bò về phía Ngân Dực Điểu.
Mộ Dung Thu Diệp che bờ môi của mình, nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Ngân Dực Điểu đã đi theo nàng được hai năm. Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ lúc trước khi đem nó ôm về nhà thì nó vẫn chỉ là một con chim nhỏ, không ngừng líu ríu ở trong ngực mình.
Trong thời gian hai năm này nàng thường xuyên mang theo nó đi huấn luyện, đến vùng ngoại thành để chiến đấu, đi dã ngoại chém gϊếŧ, nhìn nó trưởng thành từng bước một giống như đứa con của mình.
Ngân Dực Điểu hư nhược nằm trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thu Diệp, trong ánh mắt lộ ra tình cảm mãnh liệt.
- Được được, đúng là rất giống những cảnh sướt mướt trong phim truyền hình.
Đội trưởng bảo an lắc đầu nói.
Phảng phất như nghe được mệnh lệnh của hắn, một cành cây bên cạnh lay động một chút.
Chỉ thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua trong không khí, với tốc độ kinh khủng cùng với những tiếng rít khẽ xuyên thẳng qua rừng cây.
Xoẹt.
Cả người của Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công cứng ngắc, sau đó một chiếc đầu bay lên không trung vài vòng rồi rơi xuống mặt đất.
Chỉ dừng lại chốc lát, một lượng lớn máu phun ra từ đoạn cổ bị cắt.
Hình ảnh đọng lại, một hình dáng cao dong dỏng chậm rãi lộ ra từ mặt đất trong rừng cây, hai chân trước giao nhau lóe ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.
【 Tên quái vật 】: Ma Quỷ Đường Lang (Biến dị)
【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 20 (Tinh anh)
【 Phẩm chất quái vật 】: Hoàn mỹ
Cấp 20, tinh anh đỉnh phong, phẩm chất hoàn mỹ. Nó đã đạt đến tất cả các yêu cầu để tăng lên cấp thủ lĩnh!
Đột phá lên cấp thủ lĩnh đã là việc nước chảy thành sông, chỉ cần lại tăng lên một cấp là có thể trở thành quái vật cấp thủ lĩnh.
Thật mạnh, hầu hết các đồng học trong lớp đều rất hâm mộ khi nhìn vào con Ma Quỷ Đường Lang này. Trong lòng bọn họ thì Ngân Dực Điểu đã là một ngự thú rất mạnh mẽ rồi, mà Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công có thể đánh bại Ngân Dực Điểu nên cũng rất mạnh.
Nhưng một quái vật mạnh mẽ như Khủng Bố Nhân Diện Ngô Công lại bị một chiêu miểu sát.
- Đây, đây là ngự thú cấp thủ lĩnh sao.
Trong lớp có đồng học nghẹn họng nhìn trân trối.
- Còn không phải, nhưng chắc cũng đã tiếp cận cấp thủ lĩnh rồi.
Trần Hán Kiều nhìn chằm chằm vào con Ma Quỷ Đường Lang biến dị này.
Sau đó khi nhìn sang Hải Lam Vũ người vẫn còn đang trong trạng thái thất hồn lạc phách, Trần Hán Kiều vỗ vỗ bờ vai của hắn,
- Được rồi, đừng đau buồn nữa.
Trầm ngâm một chút, Trần Hán Kiều mở miệng:
- Khi trở về tôi sẽ đi cầu cha tôi để ông ấy nếu có cơ hội thì sẽ mang về một con ngự thú non giúp cậu.
- Cám ơn.
Hải Lam Vũ khẽ nhếch bờ môi lên, hốc mắt vẫn còn chút phiếm hồng.
- Chuyện nhỏ thôi, chúng ta là anh em mà!
Trần Hán Kiều mỉm cười.
- Ừm, anh em!
Cao Bằng im lặng quay đầu lại ôm lấy hai vai của chính mình, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình đã nổi đầy da gà, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ quái.
Anh em... Anh em là cái gì?
Cao Bằng có chút mờ mịt.
Từ sau khi cha mẹ qua đời thì những anh em họ hàng kia đều rất ít qua lại. Ngay cả người ông ngoại trước kia yêu thương mình nhất cũng không biết tung tích. Thời điểm phát sinh tai biến thì ông ngoại đang nghỉ phép ở một hòn đảo trên biển nên khả năng sống sót là rất thấp.
Mình không cần anh em, mình chỉ cần có bọn chúng là đủ rồi.
Cao Bằng nhìn Đại Tử đang nằm trong ngực, trên mặt không kìm được nụ cười.
Đại Tử mơ mơ màng màng ngẩng đầu, hai chiếc râu trên đỉnh đầu lắc lư lung tung. Nó rất lười biếng chen lấn trong ngực của Cao Bằng.
- Đừng chen loạn... Tao sắp không ôm được mày nữa rồi.
Hắn thở hồng hộc thả Đại Tử xuống, tên gia hỏa này quá nặng.
Đừng nhìn vẻ ngoài nó không có gì nổi bật, nhưng dù sao cũng đã dài đến hai mét, lại nặng hơn một trăm cân.
Sau khi trải qua sự kiện của Hải Lam Vũ thì những đồng học khác đều cảnh giác hơn nhiều, không cho ngự thú của mình chạy loạn nữa.
Cao Bằng ngồi xổm trên mặt đất rồi nhẹ nhàng vuốt ve phần vỏ ở lưng của Đại Tử, vỏ lưng lạnh lẽo giống như một tấm sắt thép cứng rắn.
Nhặt lên một cục đá từ dưới đất, hắn đứng dậy nheo mắt nhìn về phía xa rồi cầm cục đá trong tay ném bay ra.
Đại Tử nằm ở dưới chân tâm hữu linh tê phóng ra, tốc độ của con rết ở trong những quái vật cùng kích thước cũng không tính là chậm.
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt nó đã di chuyển được mấy mét.
Cuối cùng khi đến nơi thân thể nó đột nhiên co rút lại rồi nhanh chóng bộc phát.
Cặp răng nanh như đôi kìm lớn sắc bén đóng lại, trực tiếp đem cục đá ngậm chặt ở trong miệng.
Đại Tử nhanh chóng phóng trở về trước người của Cao Bằng rồi nôn ra cục đá ở trong miệng, hai chiếc râu trên đầu không ngừng lay động giống như đang tranh công.
Cao Bằng nhẹ nhàng sờ đầu nó coi như ban thưởng.
- Cậu đang chơi đồ hàng sao?
Ở cành cây bên cạnh truyền đến một giọng nói, Cao Bằng quay đầu lại thì thấy đội trưởng bảo an của Lam Thuẫn đang ngồi xổm ở đó, dùng ánh mắt đầy thú vị nhìn hắn.
- Không... Không phải, tôi đang huấn luyện tốc độ cùng sự chính xác cho Đại Tử.
Cao Bằng nhíu mày.
Ha ha ha.
Cao Bằng rất chắc chắn là mình đã nghe được âm thanh này.
- Xin lỗi... Chỉ là... Chỉ là phương thức huấn luyện giống như chơi đồ hàng của cậu làm tôi hơi buồn cười.
Đội trưởng bảo an vỗ vỗ gương mặt do cười đến cứng ngắc của mình.
- Nhưng mà nói thật, cái phương thức huấn luyện này của cậu... Giống như trẻ con đang chơi đùa, vừa tẻ nhạt, vừa lãng phí thời gian.
Đội trưởng bảo an lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Cao Bằng.
- Huấn luyện ngự thú chân chính không phải như thế, đặc biệt là khi ngự thú của cậu là Tử Bối Hoàng Trảo Ngô, một loại quái vật có tính tình cực kỳ hung mãnh. Cậu làm như vậy sẽ chỉ lãng phí tiềm lực của nó thôi.
- Vậy tôi nên huấn luyện như thế nào?
Hai mắt Cao Bằng sáng lên.
………………