Chương 22 Xong rồi, không có mặt mũi để nhìn người nữa
“Nghiêm Dịch Trạch, anh không
biết xấu hổ
“Em thích nói thế nào cũng được,
nếu lần sau không muốn bị trừng phạt
thì lần sau đừng làm ra những chuyện
thế này nữa! Lần sau tôi sẽ không dễ
dàng bỏ qua cho em như thế này
đâu!” Nghiêm Dịch Trạch cài nút cuối
cùng trên áo sơ mi rồi tiện tay vơ quần
áo của cô trên mặt đất ném cho cô,
“Mặc đồ rời giường!”
“Làm gì?” Tần Di tức giận ngẩng
đầu nhìn anh, trong lòng tự nhủ vừa bị
giày vò như thế mà anh còn lập tức bắt
cô mặc quần áo rời giường, anh còn có
tính người hay không?
“Ăn cơm!” Thấy Tần Di mặt mũi
không vui ánh mắt nóng rực của anh
thuận theo gò má cô nhìn xuống mắt
cá chân tỉnh tế của cô lộ ra ngoài mới
một lần nữa nhìn đến khuôn mặt cô.
“Em không đi cũng được! Đến lúc
bà trừng phạt em thì tôi sẽ không giúp
em nữa! Chẳng qua… em dù thế nào
cũng không thoát khỏi sự trừng phạt
của tôi! Em thế này là cố tình đúng không?”
“Nghiêm Dịch Trạch anh thắng
rồi! Tôi mặc!”
Cô cắn răng nghiến lợi trừng anh
thấy anh vẫn nhìn cô thì lạnh mặt nói,
“Không nhìn thấy tôi muốn mặc quần
áo à? Anh quay sang chỗ sang khác
cho tôi!”
“Quay đi đâu? Sớm đã nhìn thấy
hết rồi!” Mặc dù nói thế nhưng anh vẫn
lập tức xoay người đưa lưng về phía cô.
Tần Di sợ anh đột nhiên xoay
người lại, cố ý làm ra tiếng động nhưng
người vẫn không hề di chuyển thận
trọng nhìn chằm chằm vào cái ót của anh.
“Nếu tôi là em thì sẽ không chậm
chạm như thế. Nhắc cho em nhớ, bây
giờ bà nội đã ngồi ăn ở dưới, nếu em
vẫn chưa hưởng thụ đủ thì cứ tiếp tục
như thế đi!”
Tần Di cảm giác như là phía sau
anh có mắt, làm cô thậm chí hoài nghi
anh đang nhìn trộm cô, nhưng anh rõ
ràng không có quay đầu mài
“Cau mày nhìn cái gì đấy? Còn
không tranh thủ thời gian!”
“Làm sao anh biết tôi cau mày?”
Tần Di tò mò hỏi một câu thì thấy
Nghiêm Dịch Trạch đột nhiên giơ tay
chỉ vào chiếc gương đang treo trên
vách tường. Tần Di liếc mắt liền thấy
được khuôn mặt đẹp trai đang cười
trong gương của anh.
“Nghiêm Dịch Trạch, anh…”
“Cho em ba phút!” Trước khi Tần
Di kịp phản ứng, anh đã mở cửa đi ra ngoài.
Đợi Tần Di mặc quần áo tử tế
chuẩn bị ra ngoài thì đã qua khoảng
bảy tám phút nhưng ra đến cửa vẫn
thấy khuôn mặt cười ngây ngô của anh.
“Anh…” Tần Di theo bản năng
muốn hỏi sao anh lại ở đây thì Nghiêm
Dịch Trạch bắt được cánh tay cô ngốc
nghếch cười nói, “Vợ ơi chúng ta đi ăn
cơm thôi!”
Tần Di bị anh dắt vào phòng ăn,
nhìn thấy bà Nghiêm mặt không thay
đổi ngồi một mình ở kia ăn cơm, cô có
đột nhiên có chút khẩn trương.
“Dịch Trạch, nha đầu, hai đứa thế
nào lại chạy xuống thế?” Bà Nghiêm
ngẩng đầu nghỉ hoặc nhìn hai người
một chút.
“Bà nội, thật xin lỗi! Chúng con
xuống muộn ạ!” Tần Di cẩn thận nói
xin lỗi với bà.
“Không muộn, không muộn! Bà
cũng mới vừa ăn! Còn nói đợi chút nữa
để cho người đem đồ ăn lên cho các
con mà hai đứa đã xuống rồi! Hai đứa
xuống cũng tốt nhanh ăn đi!” Bà
Nghiêm cười với cô rồi để Nghiêm
Dịch Trạch ngồi cạnh bà.
“Quản gia gọi người đem canh gà
đen lên!”
Không đến hai phút sau một bát
đất nung với hương thơm hấp dẫn
được đặt trước mặt cô, bà Nghiêm tự
tay chạy đến múc cho cô một cái bát
bảo cô hãy nhanh nếm thử.
Tần Di nhấp một ngụm rồi gật đầu
liên tục, “Ngon lắm ạ! Bà nội để con
múc cho bà một bát!”
“Không cần, món canh gà này
đều là của con! Uống hết đi, nếu thích
lần sau mỗi ngày bà đều dặn nhà bếp
làm cho con!“ Bà Nghiêm cười khoát
khoát tay, cười tủm tỉm nhìn Tần Di nói.
“Bà nội, không cần phiền toái như vậy đi?”
Tần Di rất tò mò, mấy tiếng trước
bà còn cầm roi mây đánh cô sao tự
nhiên lại đối xử với cô tốt như thế?
“Nha đầu, con nói cái gì thế?
Đừng nói là mỗi ngày một nồi canh gà,
cho dù con có muốn ăn gan rồng não
phượng bà cũng tìm cách chuẩn bị
cho con! Vừa rồi con cực khổ rồi nhanh
uống bát canh này bồi bổ thân thể!
Ngoan, nghe lời! Muốn mang thai đứa
nhỏ có một cơ thể khoẻ mạnh thì nên uống
Tần Di nghe bà nói như thế liền
choáng váng, cô không nghĩ tới bà
Nghiêm lại biết tất cả mọi chuyện, mặt
mũi cô lập tức đỏ bừng, cúi đầu xuống
không có mặt mũi để nhìn người khác.