Đi thêm một đoạn khá xa, chiếc xe bỗng dừng lại trước cổng của một toà dinh thự lớn. Tôi lặng lẽ mở cửa bước xuống, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc khi đây lần đầu tiên được nhìn thấy toà nhà lớn và tráng lệ như vậy.
Nếu nói theo cách khoa trương hơn thì nơi đây rất giống toà lâu đài thu nhỏ, nó được thiết kế theo lối kiến trúc của pháp nhìn rất là độc đáo. Sơ lược của ngôi nhà là vậy, còn về phần khuôn viên cũng vô cùng rộng lớn không kém cạnh gì với ngôi nhà, chỉ có điều cây cối ở bên trong khuôn viên đều đã úa tàn do không có người tận tâm chăm sóc.
“ Thầy Hoàng, đây là nhà của thầy sao?” Sau một hồi chiêm ngưỡng mỹ quan toàn cảnh, tôi liền quay qua hỏi thầy giáo của mình. Tôi biết thầy Hoàng rất giàu có, nhưng không thể ngờ là giàu đến mức khiến người ta phải thầm thán phục như vậy.
“ Đó không phải là nhà của tôi, nói đúng hơn thì ngôi nhà này là do ba của tôi để lại cho con cháu đời sau tiếp quản. Nhưng vì tính chất công việc nên tôi đã không về lại ngôi nhà này trong một khoảng thời gian dài rồi.” Thầy Hoàng vừa nói chuyện, vừa mở cốp xe lấy đồ cho chúng tôi. Sự nhiệt tình của thầy khiến tôi cảm động, nhưng ở nhờ một nơi xa hoa như vậy thì cũng không được thuận tiện cho lăm.
“ Em đừng cảm thấy ái ngại gì cả, em ở đây cũng coi như giúp tôi trông coi ngôi nhà này.” Như hiểu được suy nghĩ của tôi, thầy Hoàng vội đưa ra một lý do hoàn toàn hợp lý, làm tôi không còn có cách nào để có thể từ chối.
Thấy tôi không còn có chuyện gì để lưu tâm, thầy giáo Hoàng nhẹ nhàng đẩy cánh cổng sắt lớn sang một bên, tiếng két kéo dài của cánh cổng khiến tôi phải dựng tóc gáy, bỗng từ đầu xuất hiện một cơn gió lạnh thổi ngang qua, lá cây khô dưới nền đất bắt đầu có chút lay động, tạo ra thanh âm xào xạc.
Bước qua cánh cổng sắt lớn, tôi có thể nhìn rõ toà dinh thự này với khoảng cách gần hơn, tuy nó rất đẹp, nhưng lại mang một màu sắc có phần u ám. Bầu trời đang trong xanh bỗng mây đen kéo đến che kín một khoảng trời, tiếng chim qua thi nhau kêu lên vài tiếng nghe thật rùng rợn.
Thiên An bắt đầu cảm thấy ngôi nhà này có gì đó không ổn, vội níu tay tôi lại, dường như không muốn tiến bước sâu vào bên trong khuôn viên.
“ Thiên An? Em sao vậy?” Tôi lo lắng quay đầu lại hỏi con bé, nhưng con bé không trả lời mà chỉ đứng yên một chỗ.
“ Không sao đâu, đừng sợ!” Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên An, mục đích là để trấn an tình thần.
“ Chúng ta có thể không vào đó được không?” Thiên An ngước mặt lên nhìn tôi, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ người thứ ba có thể nghe thấy.
“ Chúng ta đã đi đến đây rồi, sao có thể không vào chứ. Yên tâm đi, có chị ở đây rồi, em không cần phải sợ!” Tôi nắm chặt tay con bé để động viên. Khi thấy Thiên An đã ngoan ngoãn nghe lời và không có ý định trống cự, tôi liền dắt con bé bước đến gần toà nhà.
Đi được vài bước, Thiên An bỗng bắt gặp bóng người kỳ lạ lướt ngang qua bụi cây lớn ở phía xa. Trong lòng trỗi dậy sự hoang mang không thể nói thành lời, con bé đành nắm chặt lấy tay tôi như một bản năng vốn có khi đối diện với một mối nguy hiểm vô hình.
Dừng chân trước cửa chính ngôi nhà, cánh cửa gỗ lớn được chạm khắc hoa văn một cách kỳ công. Trong lòng tôi thầm cảm thán trước độ tỷ mỉ đến từng chi tiết như vậy.
Thầy Hoàng thuận tay mở cánh cửa gỗ lớn qua một bên, hình thức bên ngoài đã khiến tôi kinh ngạc, nhưng sau khi cánh cửa bật mở, tận mắt trông thấy khung cảnh bên trong, tôi càng bất ngờ hơn nữa. Nó quá lộng lẫy, khác xa hoàn toàn trí tưởng tượng của tôi.
“ Em vào đi!” Thầy Hoàng phụ tôi xách chiếc vali quần áo lxong bước vào nhà trước một bước.
Tôi và Thiên An nhìn nhau vài giây rồi tiếp bước theo sau, nhưng vừa mới chỉ nhấc chân lên thì bất chợt có bàn tay từ đằng sau vỗ mạnh vào vai tôi, khiến tôi giật mình vội quay người lại.
Ngay khi vừa quay người, nhìn về phía sau, tôi càng sợ hãi hơn vì trước mặt tôi là một ông lão mái tóc đã bạc, gương mặt nhăn nheo, dáng lưng hơi gù, và điều tôi chú ý hơn chính là con mắt bên trái của ông lão có màu trắng đυ.c. Thật khiến người khác cảm thấy bất an mỗi khi nhìn vào con mắt đó.
“ Lão Lý, đừng có hù doạ học sinh của tôi.” Thầy Hoàng bất thình lình lên tiếng, một lần nữa tôi được phen giật mình, bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.
Ông lão được thầy Hoàng gọi với cái tên là lão Lý nghe thấy vậy thì lặng lẽ quay lưng bỏ đi mà không nói thêm bất kỳ lời nào. Nhưng trước khi bỏ đi, lão ta vẫn kịp quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt đầy khó hiểu xong mới chịu rời đi.
“ Ông lão đó là...?” Tôi thắc mắc hỏi thầy của mình, không hiểu từ đâu lại xuất hiện một ông lão kỳ lạ cùng với bộ dạng dễ gây ám ảnh cho người khác như vậy.
“ Ông ta chính là người trông coi ngôi nhà này, ba của ông ta từng là quản gia cho ba của tôi!”
Nghe thầy Hoàng giải thích, tôi đã có vài phần thông suốt, chỉ có điều ánh mắt của ông lão đó nhìn tôi thật sự rất kỳ lạ, như thể là đang muốn nói điều gì đó.
“ Tính cách lão Lý có hơi khó chịu, em đừng để tâm. Mau vào trong đi, thầy sẽ dẫn hai người đi xem phòng của mình!” Một lần nữa thầy Hoàng đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, vội lên tiếng giải thích, giúp tôi loại bỏ cảm giác bất an.
“ Dạ!” Tôi gật đầu rồi nắm chắc bàn tay của Thiên An, bước theo sau thầy Hoàng. Đôi mắt nhìn ngó mọi ngóc ngách của toà biệt thự, bên trong rất là rộng, đồ nội thất mang đậm nét châu âu. Và điều quan trọng hơn là không có bất kỳ một hạt bụi nào bám xung quanh, chứng tỏ lão Lý gì đó rất biết cách dọn dẹp.
“ Ngôi nhà này có tổng cộng ba tầng, tầng một và tầng hai tuỳ ý em sử dụng, nhưng tuyệt đối không được đặt chân lên tầng ba nhất là căn phòng nằm bên tay trái, em không được bước vào căn phòng đó!” Thầy Hoàng đặt ra quy định cho tôi, mới thoạt nghe thì cũng thấy thắc mắc. Tại sao thầy ấy lại không cho phép tôi bước lên tầng ba, và rốt cuộc căn phòng bên tay trái ở tầng ba có thứ gì quan trọng sao?
“ Vâng!” Tuy thắc mắc trong lòng nhưng tôi cũng không dám lên tiếng hỏi, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời thầy Hoàng.
Khi đi ngang qua phòng khách, tôi lỡ nhìn thấy bức tường ờ chính giữa phòng có treo một bức tranh sơn dầu lớn. Bên trong bức tranh là gia đình có ba người, một người đàn ông có gương mặt nghiêm nghị ngồi chính giữa, đứng bên phải là người phụ nữ trung tuổi, chắc có lẽ là vợ của người đàn ông ngồi ở chính giữa.
Còn ở bên trái thì cũng là một người đàn ông, nhưng phần gương mặt đã bị cào rách, chỉ dựa vào bộ độ người đó đang mặc mà tôi dám phán đoán rằng đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tôi chăm chú nhìn bức tranh khá lâu, như thể mình đang bị bức tranh đó thôi miên, không có cánh nào thoát ra. Đột nhiên trong đầu tôi vang vọng tiếng hét đầy đau đớn của một cô gái, cùng với đó là tiếng búa đập mạnh vào ván gỗ, tôi chợt rời tầm mắt khỏi bức tranh. Nhưng dư âm của tiếng hét và tiếng búa đập từng nhát vẫn còn âm ỉ vang trong đầu của tôi mãi không chấm dứt.
Rốt cuộc tiếng hét đó là của ai? Tại sao nghe lại đau đớn, thê lương đến vậy.