Ngay khi vào phòng, chưa cởi giày mà Juri đã khịt mũi.
"Có mùi à?" Tôi hỏi.
"Không. Tôi cứ tưởng sẽ nặng mùi đàn ông hơn. Ai ngờ mùi dễ chịu ra phết. Bạc hà phải không?"
"Xịt phòng ấy mà. Tôi cũng không ưa phòng có mùi. Dù là mùi cơ thể mình đi chăng nữa."
Căn hộ tôi đang ở có một phòng ngủ. Juri ngồi xuống ghế sofa hai người trong phòng khách. Nhìn xung quanh căn phòng xong, cô nhận xét, "Ngăn nắp thật."
"Tuần nào tôi cũng dọn dẹp một lần."
"Ồ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
"Quen rồi thì chẳng có gì ghê gớm cả. Quan trọng là không để đồ đạc tăng lên quá nhiều. Thứ gì thừa đều vứt đi cho gọn. Như thế, dọn dẹp sẽ không quá cực. Nhiều lắm chỉ ba mươi phút sẽ xong. Một tuần có mười nghìn tám mươi phút, cố gắng trong ba mươi phút, tôi sẽ có thể trải qua hơn mười nghìn phút còn lại một cách thoải mái. Ngược lại, nếu lười bỏ ra công sức của ba mươi phút, tôi sẽ phải trải qua hơn mười nghìn phút đầy khó chịu."
Juri lộ rõ vẻ mặt nhăn nhó từ lúc tôi nói được một nữa.
"Anh không có gì uống à?"
"Tôi pha cà phê cho cô nhé?"
Cô không gật đầu mà chĩa mắt về tủ gỗ của Thụy Điển kê cạnh tường.
"Tôi muốn uống rượu."
Đúng là được voi đòi tiên. Nhưng đêm nay, tôi sẽ chịu khó làm cô vừa lòng.
"OK. Bia, Scotch, Bourbon, Brandy, rượu Nhật." Vừa nói tôi vừa giơ tay đếm. "Loại nào thì được?"
Juri khoanh chân, và nhân tiện khoanh luôn cả tay. "Tôi muốn uống Dom Pérignon. Loại màu hồng."
Tôi chỉ muốn đập cho cô một trận, nhưng đành phải nuốt ngược cơn tức vào trong.
"Bình thường tôi hay làm lạnh sẵn hai, ba chai, song tình cờ tối hôm trước, tôi uống hết chai cuối cùng rồi. Vang thì tôi còn, cô uống đỡ được không?"
Juri hừ mũi. "Cũng chẳng còn cách nào khác. Vậy cho tôi vang đỏ."
Bày đặt ra vẻ phụ nữ trưởng thành đây mà. Chậc, thôi thì tôi sẽ tâng bốc cho cô vui vậy.
"Tuân lệnh."
Chai vang Ý tôi được tặng đang say ngủ trong hốc kệ.
Tôi dùng dụng cụ khui kiểu xoáy rút nút bần ra.
Juri nghiêng ly rượu vang nhấp một ngụm rồi cảm nhận hương vị của nó trong miệng ít lâu. Tôi cảm tưởng có khi cô sẽ bảo: "Rượu này chưa đủ độ."
Tuy nhiên, cô chỉ gật đầu đầy hài lòng, "Ừm, ngon quá."
"Thế thì được rồi. Cô đòi hỏi cao về vang lắm à?"
"Không hẳn." Cô phủ nhận nhẹ bẫng. "Tôi uống thấy ngon là được. Nhớ tên rượu làm gì cho phiền phức."
"Nhưng cô biết Dom Pérignon."
"Thì vì tôi chỉ biết mỗi loại Champagne đó. Tôi hay nghe bố mình bảo nhắc tới Champagne thì chỉ có Dom Pérignon, còn lại đều xem như những thức uống khác mà thôi."
Khuôn mặt Katsuragi Katsutoshi hiện lên trong đầu. Tôi chỉ muốn phản bác.
"Cái tên Champagne dùng để chỉ loại rượu vang sủi tăm xuất xứ từ vùng Champagne chứ không chỉ giới hạn ở Dom Pérignon."
Nghe đến đây, Juri lắc đầu.
"Vốn dĩ cách làm Champagne là phương pháp bí truyền ngày xưa chỉ được lưu giữ trong tu viện tại Hautvillers vùng Champagne. Nó được truyền khắp địa phương. Và người sáng tạo ra bí quyết ấy chính là Dom Pérignon, một tu sĩ chuyên phối chế rượu. Bởi vậy, Dom Pérignon mới là loại Champagne đỉnh cao. Bố tôi kể vậy."
"Ra thế, ra thế." Tôi nuốt xuống họng thứ vang đỏ rẻ tiền. "Tôi được mở mang thêm rồi."
Nghe mà muốn trào ngược trong ngực, tôi tưởng tượng cảnh Katsuragi Katsutoshi vừa vung vít những thứ kiến thức này vừa nhấm nháp ly rượu Champagne.
"Tôi muốn bàn tiếp về chủ đề lúc nãy." Tôi mở lời.
"Chuyện trò chơi phải không?" Vẻ căng thẳng hiện rõ trên mặt Juri.
"Tất nhiên là chuyện đó. Tôi muốn xác nhận lại lần nữa, cô có thật sự muốn làm không?"
"Không thì tôi đã chẳng theo anh đến tận đây."
"Tôi mong cô trả lời rõ ràng. Cô có tham gia trò chơi bắt cóc không? Có hay không? Một trong hai thôi. Nếu còn lưỡng lự cũng phải báo tôi biết. Tùy trường hợp mà tôi sẽ cho cô thời gian suy nghĩ."
Nhưng cô lắc đầu như thể lời tôi nói thật phiền hà.
"Tôi đã bảo mình không phải dạng bỏ nhà đi cho vui. Tôi căm ghét nhà Katsuragi. Do đó, tôi sẽ tham gia trò chơi ấy."
"Được đấy. Vậy chúng ta hãy thực hiện nghi thức ăn mừng trước khi bắt đầu cuộc chơi." Tôi lần lượt rót thêm rượu vào hai ly rồi nâng ly của mình lên. "Vì chiến thắng trong trò chơi này."
Juri cùng làm theo và cụng ly với tôi.
Chẳng phải tôi thủ sẵn kế hoạch gì hoành tráng. Mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu khai triển. Nhưng đã lâu lắm rồi, tôi mới thấy hưng phấn thế này. Tôi đã gặp được một đối thủ xứng tầm trong một trò chơi đáng cân não.
"Có vài điều tôi phải làm rõ với cô." Tôi giơ ngón trỏ lên. "Đầu tiên, cô đã nói chuyện với bất cứ ai từ lúc bỏ nhà đi chưa? Ví dụ như gọi điện thoại cho bạn bè chẳng hạn."
Juri ngay lập tức lắc đầu. "Đời nào tôi làm thế. Lỡ nhà tôi liên lạc với chúng nó thì phiền phức lắm."
"Tốt. Tiếp theo, cho tôi biết tường tận những gì cô làm từ hôm qua đến hôm nay. Để xem, cô nói đã đến nhà hàng gia đình phải không. Nhà hàng ở đâu vậy?"
"Việc gì anh phải hỏi kỹ thế?"
"Vì tôi phải nắm được những người đã tiếp xúc với cô. Lỡ như ai đó nhớ mặt cô thì sẽ vô cùng rách việc."
"Không sao đâu, anh cứ khéo lo."
"Nghe này. Cô nghĩ tại sao tội phạm lại bị cảnh sát tóm? Vì bọn họ quá chủ quan với dấu vết từ những hành động của bản thân. Nếu không ý thức được mình đã để lại vết tích gì ở đâu, ta sẽ không thể đọc vị đường đi nước bước của cảnh sát."
"Nhưng anh nghĩ nhân viên phục vụ ở nhà hàng gia đình nhớ được tôi chắc? Hằng ngày họ phải tiếp bao nhiêu khách hàng đấy. Lúc tôi đến, có tận mấy chục khách chứ ít ỏi gì. Tôi dám cá với anh nhân viên không nhớ nổi mặt khách đâu."
"Tôi cũng mong vậy. Nhưng cô cần phải ý thức rằng mình đã bị trông thấy mặt."
Juri thở dài.
"Tôi đến nhà hàng Denny"s, từ khách sạn rẽ phải, đi thẳng là tới. Nhân tiện nói luôn, tôi ăn cơm tôm đút lò, salad và cà phê."
Tôi lấy tập giấy nhớ và bút bi để trên bàn điện thoại rồi ghi lại "Denny"s, cơm tôm đút lò, salad, cà phê."
"Cô ngồi ở quầy à?"
"Ở bàn cạnh cửa sổ. Vì chỗ cho phép hút thuốc còn trống."
"Cô không làm hành động gì để lại ấn tượng với người khác đấy chứ?"
"Tôi cư xử bình thường lắm."
"Vậy chắc cũng không có vị khách nào nhìn cô chòng chọc đâu nhỉ?"
"Mắc gì họ phải nhìn tôi?"
"Vì cô cũng thuộc diện có nhan sắc nên tôi sợ không khéo lại có gã âm mưu giở trò đồϊ ҍạϊ ấy mà." Tôi nói trong khi nhìn thẳng vào khuôn mặt cân đối của Juri.
Cô không buồn nhếch mép cười mà ngoảnh mặt đi.
"Cũng có thể có mà tôi không để ý. Tôi cố gắng không chạm mặt người khác ở những nơi như thế."
"Thế thì ổn rồi." Tôi gật đầu. "Sau khi rời nhà hàng thì sao?"
"Tôi vào cửa hàng tiện lợi mua bánh kẹo và nước trái cây."
Có lẽ đó là những thứ cô để bừa bãi trên giường và trên tủ trong phòng khách sạn.
"Cửa hàng tiện lợi nào?"
"Đối diện nhà hàng."
Nếu là cửa tiệm ấy thì tôi biết rõ. Họ có bán rượu bia nên tôi từng đến mua bia vào ban đêm.
"Vậy cô chỉ mua bánh kẹo và nước trái cây phải không? Chắc không nói chuyện gì với nhân viên nhỉ?"
"Nhân viên là một ông chú già trông như mới bị công ty sa thải. Mỗi việc cố không ấn nhầm nút lò vi sóng thôi mà chú ấy đã chật vật lắm rồi."
"Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô quay về khách sạn luôn à?" Thấy cô gật đầu, tôi hỏi tiếp. "Cô có chạm mặt với người nào trong khách sạn không?"
"Chịu." Cô nghiêng đầu. "Khi về khách sạn, tôi đi ngang qua quầy tiếp tân, không rõ có ai nhìn tôi lúc ấy không. Thì anh xem, sao tôi nghĩ chuyện sẽ đến nước này."
"Tôi biết rồi. Vậy thì tốt."
Tôi chuyển ánh mắt xuống xấp giấy nhớ trong tay. Tức là những người có khả năng đã nhìn thấy mặt Juri bao gồm: phục vụ nhà hàng gia đình, nhân viên cửa hàng tiện lợi, nhân viên khách sạn. Tuy nhiên, theo như lời cô, tôi thấy không có đoạn nói chuyện nào để lại ấn tượng đặc biệt với bất cứ ai trong số đó.
"Vấn đề là lúc họ tiến hành tìm kiếm trên diện rộng. Hình cô sẽ được đăng khắp thành phố, không chừng trong đám người vừa nêu lại có ai đó nhớ ra ấy chứ."
"Chắc gì."
"Tôi cũng nghĩ như thế, nhưng âm mưu phạm tội sụp đổ chính là vào thời điểm những điều tưởng chừng "chắc gì" kia xảy ra đấy. Tôi không an tâm."
"Vậy phải làm sao mới được?"
"Chúng ta phải ra tay trước để ngăn ngừa hình cô bị công bố. Nghe có vẻ củ chuối nhưng chắc ta sẽ phải chuyển đến đối phương câu nói ấy."
"Câu nói ấy?"
"Câu thoại thường thấy trong những bộ phim có tình tiết bắt cóc chứ gì nữa. "Nếu các người báo cảnh sát, đừng mong con các người bảo toàn mạng sống." Cái câu xưa như Trái đất và ngượng mồm khôn tả ấy đấy."
"À à. Nhưng điều đó ai cùng phải tự hiểu mà."
"Tại sao?"
"Thì..."
Tôi bỏ giấy xuống, rót phần vang còn sót lại vào ly, rồi khoanh chân ngồi trên sofa.
"Dù sao, chắc chắn phụ thân đại nhân của cô sẽ trình báo cảnh sát. Con người ông ta là thế. Nên suy cho cùng, có nói những câu như cấm ông báo cảnh sát cũng vô nghĩa. Nó chỉ mang tính hình thức thôi. Nếu được tôi muốn bỏ qua lời này."
Juri lặng thinh. Có vẻ cô cũng hiểu mình còn khuya mới đủ trình độ làm Katsuragi Katsutoshi run sợ bằng lời lẽ của lũ tội phạm.
"Chậc, song dù không nói những lời đó, tôi nghĩ phía cảnh sát cũng chẳng công khai chuyện bắt cóc đâu. Cẩn tắc vô áy náy mà. Quan trọng hơn, ta phải tính tới sau khi vụ việc kết thúc. Cô sẽ được trở về bình an, nhưng chẳng may cô xuất đầu lộ diện trước cánh truyền thông thì không ổn. Lý do như tôi nói ban nãy. Chúng ta không biết ai đã trông thấy cô trong khoảng thời gian từ hôm qua đến hôm nay."
Tới đây, cô tròn mắt quay sang nhìn tôi.
"Chưa gì anh đã nghĩ đến khi vụ việc kết thúc sao?"
"Tất nhiên rồi. Không mường tượng đích đến cuối cùng thì sao có thể lập kế hoạch để đạt đến đó? Cô nói xem?"
"Đích đến cuối cùng mà anh nói là việc chúng ta giành chiến thắng nhỉ."
"Lại một chuyện không cần nói cũng biết. Tôi là loại người ở bất cứ thời điểm nào cũng chỉ hình dung thắng lợi, hay nói chính xác hơn, đó là viễn cảnh duy nhất hiện lên trong đầu tôi." Tôi nâng ly nếm vị chát của rượu vang đỏ.
"Nếu kế hoạch trót lọt, chắc tôi sẽ ra nước ngoài. Vậy nên tôi không định xuất hiện trên truyền thông hoặc để cánh báo chí lấy tin đâu."
"Thế thì tốt, có điều sẽ rất khó để ngăn chặn hoàn toàn đám nhà báo tới lấy tin. Tuy nhiên, nếu cô yêu cầu không lộ mặt, hẳn họ sẽ tôn trọng thôi."
"Ừm, tôi sẽ làm vậy." Thật lạ lùng khi Juri ngoan ngoãn gật đầu.
"Rồi, vậy là đã giải quyết xong chuyện các nhân chứng thấy cô sau khi bỏ nhà đi." Một lần nữa, tôi lại cầm xấp giấy nhớ và bút bi lên tay. "Giờ hãy kể tôi nghe chuyện xảy ra , trước khi cô bỏ nhà. Phần này mới phiền hà đây."
"Trước khi bỏ nhà là sao?"
"Đêm qua, tôi chỉ trông thấy lúc cô trốn ra khỏi nhà. Tôi muốn cô liệt kê trước đó cô làm gì, ở đâu. Nếu được, tôi mong cô trình bày cặn kẽ hành động của nguyên ngày hôm trước."
"Việc này cũng có ý nghĩa gì phải không?"
"Cô nghĩ tôi sẽ hỏi những thứ vô nghĩa à?" Tôi gõ đầu bút bi lên giấy nhớ hai lần. "Nghe đây. Nếu xảy ra bắt cóc, đầu tiên cảnh sát sẽ tìm cách xác minh thời gian cô bị bắt cóc khi nào, ra sao. Vì khả năng cao là họ có thể khoanh vùng nghi phạm từ tình hình đó. Tóm lại, nếu không xác định được bất cứ kẻ nào có cơ hội bắt cóc cô, phía cảnh sát sẽ bắt đầu nghi ngờ tất cả là bịa đặt."
Juri không tỏ thái độ gì. Tuy nhiên, có vẻ cô hiểu điều tôi vừa nói.
"Hôm trước tôi chạm mặt không nhiều người lắm."
"Dẹp cách nói lấp lửng ấy hộ tôi. Nó chẳng được tích sự gì cả."
Juri lườm tôi với khuôn mặt sưng sỉa. "Không nói vậy thì biết nói sao?"
"Vậy tôi sẽ hỏi thế này. Người cuối cùng cô đυ.ng mặt là ai?"
"Để xem." Cô nghiêng đầu lộ đăm chiêu rồi trả lời, "Chắc là Chiharu..."
"Đó là?"
"Là con gái của bố tôi và vợ sau."
"À à, cô em gái cùng cha khác mẹ. Tên cô ấy là Chiharu sao. Tên viết bằng chữ gì?"
"Chữ Thiên mang nghĩa hàng nghìn và chữ Xuân trong mùa xuân." Dứt lời, cô hừ mũi. "Tên rõ sến súa."
"Tôi thấy nó không đến nỗi nào. Thế hai cô giáp mặt khi nào? Chắc trong nhà?"
"Sau bữa tối. Chắc tầm 8 giờ. Tôi đang đứng ở bồn rửa thì Chiharu bước vào. Tôi nhớ bọn tôi chẳng trao đổi gì nhiều với nhau."
"Cô làm gì sau đó?"
"Tôi thường ở trong phòng xem tivi. Lúc nào tôi cũng một mình như thế đến sáng."
"Thật sự cô không gặp ai nữa chứ? Việc này rất quan trọng nên hãy suy xét kỹ."
Juri lắc đầu khó chịu.
"Ăn tối xong, ai rúc về phòng người nấy, nên buổi tối hầu như tôi không gặp mặt ai cả. Chiharu thỉnh thoảng còn ra ngoài ngủ nữa kìa, nhưng hình như bố mẹ tôi chẳng biết gì. Vì chỉ cần trở về nhà trước bữa sáng là được."
Gia đình bốn người ở trong dinh thự hoành tráng đến mức ấy, trên đời đúng là chuyện gì cũng có.
"Vậy cô dùng bữa tối với mẹ và Chiharu?"
Chắc chắn lúc đó Katsuragi Katsutoshi đang họp với Kozuka. Có lẽ vừa thưởng thức cao lương mỹ vị, ông ta vừa hạ lệnh tống cổ gã đàn ông bất tài tên Sakuma Shunsuke khỏi dự án.
"Bữa tối có mình tôi thôi."
"Mình cô? Tại sao?"
"Hai người bọn họ đi đâu đó thì phải. Chuyện thường ấy mà. Nhưng như vậy, tôi lại càng thoải mái."
"Thế cô tự chuẩn bị bữa tối à?"
Nếu vậy thì quả có đôi chút bất ngờ, nhưng cô đã nhanh chóng lắc đầu.
"Làm gì có chuyện. Bác Saki nấu cho tôi. À, phải rồi. Lúc ăn tối, bác ấy đã ở bên cạnh tôi."
"Bác Saki? Từ nãy đến giờ, cái tên này chưa xuất hiện lần nào."
"Bác giúp việc nhà tôi đấy. Bác ấy đến từ thành phố Osaki."
Hóa ra họ có người làm. Ngẫm lại, đó cũng là điều hiển nhiên.
"Giờ làm việc của bác ấy là?"
"Tôi không biết cụ thể, nhưng bác ấy luôn đến từ buổi chiều. Bác ấy dọn dẹp, giặt giũ, mua đồ, rồi nấu cơm tối. Giờ về của bác ấy không cố định, thường thì bác sẽ về trước bữa tối. Nhưng hôm qua, trong lúc tôi ăn tối, bác ấy tranh thủ dọn dẹp trong bếp."
"Khi cô ăn xong, bác ấy cũng ra về phải không?"
"Bình thường là vậy."
"Trong bữa ăn, hai người có nói chuyện gì không?"
"Có nói chứ. Chúng tôi ở cùng một chỗ, sao im thin thít mãi được."
"Cô nói chuyện gì? Chắc không kể lể câu nào khiến người khác sinh nghi cô sẽ bỏ nhà đi chứ?"
"Ai dại gì mà nói thế. Với cả lúc đó, tôi chưa có ý định bỏ nhà đi."
"Ra vậy." Tôi khoanh tròn cái tên Chiharu viết trên giấy nhớ. "Hôm qua tôi đã hỏi cô sự việc khiến cô muốn rời khỏi nhà Katsuragi, tôi đoán phải có lý do gì đó đằng sau hành động bỏ đi bộc phát ấy. Nếu tôi không lầm, nội dung cuộc nói chuyện với Chiharu sau bữa ăn chính là vấn đề. Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì phải không?"
Trong khoảnh khắc, mặt Juri đanh lại như chiếc mặt nạ kịch Noh. Cô khoanh tay, bĩu môi nói.
"Nó cằn nhằn việc tôi dùng kem."
"Kem?"
"Kem trang điểm. Tôi chỉ dùng ít kem để trên bồn rửa mặt chứ nhiều nhặn gì."
"À à." Tôi gật đầu. "Và thế là hai chị em cãi nhau?"
"Không đến mức ấy. Bọn tôi chẳng cãi cọ bao giờ. Những lúc như vậy tôi đều xuống nước xin lỗi trước. Lần nào cũng thế, thành thử tôi quen rồi. Nhưng hôm qua, Chiharu lại nhì nhèo hơn bình thường. Nó cứ càu nhàu mãi không dứt."
"Vì thế, cô điên tiết lên và lao ra khỏi nhà?"
"Về phòng, tôi càng lúc càng tức tối. Càng lúc càng cảm thấy nhục nhã mới đúng. Tôi chợt nghĩ mình không muốn ở trong căn nhà này thêm một giây nào nữa."
Chẳng khác gì học sinh tiểu học, tôi thầm nghĩ.
Vừa nhìn giấy nhớ, tôi vừa sắp xếp trong đầu. Phải lấy lời cô ấy nói làm dữ liệu dựng nên một câu chuyện không có mâu thuẫn.
"Cô bảo Chiharu thỉnh thoảng lại ngủ ở nhà người khác đúng không? Còn cô thì sao? Không tính chuyện đêm qua cô bỏ nhà, trước đó cô có từng lén khỏi nhà đi chơi đêm không?"
"Cũng có, nhưng không thường xuyên như Chiharu. Tôi cùng phải tận hưởng thanh xuân của mình chứ."
Tại sao những lời này mà được thốt ra từ miệng của một gã đàn ông trên ba mươi lại sặc mùi ông chú già, nhưng khi cô gái trẻ nói ra khỏi miệng thì âm điệu nghe lại tươi mới như vậy nhỉ?
"Những lần đó cô cũng trèo rào như hôm qua à?"
"Bình thường tôi sẽ tự ra khỏi cổng. Riêng hôm qua, tôi không muốn bị camera an ninh quay lại nên mới chọn cách trèo rào. Vì nếu đi cổng sau, tùy theo góc độ camera mà tôi có thể bị quay trúng."
"Đi chơi đêm cũng cực ra phết. Thế ngủ ngoài thì sao?"
"Tầm vài lần... Chắc thế." Cô nhún vai, nét mặt cho thấy cô đang hồi tưởng lại.
"Tôi quên hỏi một chuyện hệ trọng. Cô có người yêu không?"
"Hiện tại tôi độc thân. Biết tôi là con gái nhà Katsuragi, hình như ai cũng e dè."
"Học sinh thời nay chẳng có gan lớn gì cả. Nuôi dã tâm đào mỏ tìm vàng cũng hay mà. Thế tức là cô đi chơi với các bạn nữ à?"
"Đúng rồi. Bạn đại học chẳng hạn."
"Trước khi đi chơi, đương nhiên các cô sẽ liên lạc với nhau đúng không?"
"Ừ. Nhưng hứng lên rồi đi cũng có. Tôi có nhiều quán quen, nếu đi tới đó, thế nào cùng đυ.ng mặt một, hai người mình biết."
Mới ngấp nghé hai mươi tuổi đầu mà đã học đòi quán quen này nọ, đúng là thứ con nít ranh. Nhưng ít ra tôi đã tìm được lời giải thích cho việc Juri nữa đêm lén ra khỏi nhà.
"Nhân tiện..." Tôi chuyển ánh nhìn qua chiếc ba lô cô mang theo. "Cô có cầm theo điện thoại không?"
"Tôi để ở nhà rồi. Vì nó quá phiền phức."
"Phiền phức?"
"Anh xem, nếu phát hiện tôi biến mất, thế nào gia đình cũng sẽ gọi vào điện thoại. Cứ để chuông reo thì chẳng phải ồn ào lắm sao. Đằng nào cũng phải tắt nguồn, mang theo cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu cần liên lạc thì sử dụng điện thoại công cộng là được rồi."
"Tôi thích cách nghĩ hợp lý như thế đấy." Tôi gật gù, và đó không phải lời nịnh bợ. "Nhưng vì thế mà phát sinh một vấn đề. Nếu cô không mang điện thoại theo, chắc chắn cảnh sát sẽ cảm thấy nghi ngờ."
"Họ không cho rằng chỉ đơn giản là tôi quên mang à?"
"Thời nay, làm gì có cô gái nào đi chơi mà quên mang điện thoại được. Quên ví thì còn có thể. Mấy tay điều tra viên sẽ thấy khả nghi cho xem. Ta phải giải quyết được điểm này."
"Vẫn có thể vội quá nên quên mà."
"Vậy tại sao lại vội? Trong khi không có hẹn với ai?"
"Vì sợ không kịp chuyến tàu cuối chẳng hạn."
Tôi hừ mũi cười.
"Bắt taxi ngay trước nhà mà phát ngôn hay quá. Nhưng ý tưởng "sợ không kịp" kia cũng không tồi." Tôi gõ bút bi vào giấy nhớ hai lần. "Cô bảo mình có vài quán quen đúng không? Trong số đó có tiệm nào đóng của trước 12 giờ không?"
Khẽ cắn móng tay cái, Juri suy nghĩ rồi đáp, "Hình như có quán Doubt ở Shibuya."
"OK, vậy thế này. Cô bị Chiharu cằn nhằn vụ kem trang điểm nên bực bội trong người. Để giải tỏa tinh thần, cô quyết định tới Doubt. Nhưng nếu không nhanh chân, quán cóc sẽ đóng cửa. Cô vội quá nên để quên điện thoại ở nhà. Đến đây có gì mất tự nhiên không nhỉ?"
"Được đấy chứ." Cô trả lời, nét mặt trông có vẻ chẳng nghĩ ngợi gì sâu xa. Song ngay từ đầu, tôi đã không buồn để ý đến những lời nhận xét của cô rồi.
"Tiếp theo, tên tội phạm bắt cóc cô ở đâu, khi nào."
Đó là vấn đề rất lớn. Nếu vấp ở đây, kế hoạch cũng sẽ đi tong.
Tôi mường tượng bối cảnh trong đầu. Giá như tôi là tội phạm có ý định bắt cóc con gái nhà Katsuragi. Tôi sẽ mai phục ở đâu, đưa cô ta đi thế nào để tránh bị người khác thấy.
"Có vẻ chỉ có một vị trí duy nhất. Sau khi trốn khỏi dinh thự, cô ra đường bắt taxi. Bọn tội phạm chỉ có thể thực hiện vụ bắt cóc trước lúc cô đi tới đường lớn. Con đường ấy vừa tối, giờ ấy lại vắng người qua lại. Đó là chỗ duy nhất để khống chế cô."
"Khống chế à, ý anh là cưỡng ép tôi đi theo?"
"Họ phải bắt được cô trong chớp nhoáng, nhanh đến độ cô không kịp la lên..." Tôi nhắm hờ mắt, hình ảnh tưởng tượng dần dần hiện ra trong đầu. Khu nhà thượng lưu ở Denenchofu. Juri đang đi một mình. Bọn tội phạm tiếp cận từ phía sau bằng xe ô tô. Tốc độ vừa phải. Đến lúc vừa vượt qua cô, chúng dừng xe. Của sau mở ra, gã đàn ông lao vụt xuống.
"Lũ tội phạm ít nhất phải có hai người." Mắt vẫn nhắm, tôi tiếp tục. "Một kẻ lái xe, kẻ còn lại đợi ở ghế sau. Thấy gã đàn ông bước xuống xe, cô kinh ngạc đứng sững lại, gã bèn nhét giẻ vào miệng cô. Miếng giẻ đã tẩm sẵn chloroform..." Nói tới đây, tôi lắc đầu. "Chloroform tầm thường quá, ether hay hơn, vì nó được dùng làm thuốc gây mê dạng khí. Bọn tội phạm có kiến thức y học, đã quen dùng những hóa chất này."
"Thế nào chẳng được. Cảnh sát cũng không thể lần ra mà."
Tôi mở mắt, vẻ mặt khó chịu. "Tôi đang xây dựng hình ảnh của bản thân mình đấy. Trong quá trình vạch rõ tiến trình vụ việc, tôi còn cần xác định tính cách của bọn tội phạm nữa."
"Có nhất thiết phải làm đến mức ấy không?!" Juri cố tình trêu ngươi tôi.
"Các vụ bắt cóc giả bị vỡ lở vì phía kẻ chủ mưu không mường tượng ra được từng đường đi nước bước khi tiến hành bắt cóc thật. Kết quả là, họ vạch áo cho người xem lưng qua những hành động kỳ cục nhìn vào đã thấy giả tạo. Cô nghĩ tôi hỏi cặn kẽ hành động đến tận lúc cô ra khỏi nhà để làm gì?"
Chẳng rõ Juri đã hiểu lời tôi nói hay chưa, cô chỉ lặng thinh khẽ gật đầu.
Tôi quyết định tiếp tục câu chuyện.
"Sau khi làm cô bất
tỉnh bằng ether, đám tội phạm lập tức lái xe tháo chạy. Chúng ẩn náu tại một nơi đã chuẩn bị từ trước đó có đủ đồ ăn thức uống cùng các nhu yếu phẩm. Điện thoại đương nhiên kết nối sẵn sàng, máy tính đầy đủ. Tivi cũng được trang bị. Điều này đảm bảo cho bọn chúng có thể ở trong nhà giam giữ cô suốt nhiều ngày liền."
"Địa điểm ẩn náu ở đâu?"
"Vấn đề này tối quan trọng nên không thể quyết định qua loa được. Cần phải xây dựng xong tính cách của bọn tội phạm rồi mới đứng dưới góc nhìn của chúng và suy nghĩ kỹ là xem chúng sẽ chọn chỗ nào để ẩn náu."
"Thế anh hãy chọn tính cách ngầu một chút đi."
"Chỉ làm vậy nếu cần thiết. Ví dụ, ta có thể thiết lập đặc trưng của bọn tội phạm là vô cùng cẩn trọng và kiên trì, song khi hành động lại rất mau lẹ, không chút đắn đo."
"Hừm, vậy sao?"
"Nghĩ mà xem. Theo phương thức bắt cóc thông thường, bằng cách nào đó, bọn tội phạm biết chuyện cô con gái nhà Katsuragi thỉnh thoảng lại lén lút ra khỏi nhà, chúng đã theo dõi dinh thự trong suốt thời gian dài để tìm cơ hội. Nếu không phải kẻ có tính cách cẩn trọng và kiên trì thì còn lâu mới làm nổi. Đồng thời, khi thời cơ chín muồi chúng không được lưỡng lự, tức là phải có cả sự quyết đoán."
"Ra thế." Juri gật gù rồi ngước mắt nhìn tôi. "Tôi hỏi một câu được không?"
"Gì thế?"
"Tôi bị nhốt ở nơi chúng lẩn trốn à?"
"Tôi chưa quyết định cô sẽ bị nhốt hay giam lỏng. Nhưng có vấn đề gì à?"
"Ừm..." Cô liếʍ môi rồi nói. "Tôi có bị cưỡиɠ ɧϊếp ở đó không?"