Cô bò dậy đang muốn chạy tiếp, người nọ phản ứng thật nhanh, một chân đá vào cẳng chân cô, Trình Vũ bị vướng chân lập tức ngã trên mặt đất, người nọ đứng dậy, lại đâm dao tới, Trình Vũ không kịp nghĩ nhiều vội vàng lăn tiếp, chỉ là không khống chế được lực đạo, thế nhưng trực tiếp lăn đi vực.
Cũng may dưới vực sâu dây cỏ dày đặc giảm bớt dằm xóc, khi Trình Vũ lăn đến sông Đại Vũ thì xung lượng đã nhỏ lại nhiều, vận khí cô còn tốt, vừa lúc gặp ngay sông êm ả, từ nhỏ cô đã học bơi lội, nên liền trực tiếp bơi qua bờ bên kia.
Nhìn thấy một tòa biệt thự, còn có rất nhiều người đang chơi đùa, thêm mấy cái du thuyền khá giống kiểu biệt thự nghỉ dưỡng.
Chỉ là khi Trình Vũ gian nan bơi tới bờ bên kia, nhìn mấy hình bóng quen thuộc đó thiếu chút nữa cô bật thốt lên mấy từ thô bỉ “ Đệc*** mợ ”.
Sông Đại Vũ ở giữa hai vách đá, biệt thự này vừa lúc đối diện vách đá thấp hơn, phía trước vách đá có một tảng lớn làm thành một tầng bảo hộ, mà đám kia người ở trên. Trình Vũ thấy họ, thì mấy người họ tự nhiên cũng thấy cô, người bước ra vòng bảo hộ không phải ai khác mà là bạn học cũ.
Tên đầu trọc Dịch Minh Kiệt vui tươi hớn hở cười:
“ Ayza này không phải Lục phu nhân à, sao cô lại có hứng thú chạy đến sông Đại Vũ bơi thế?”
Trình Vũ: “……”
Tuy rằng hiện tại là mùa hạ, nhưng nước sông Đại Vũ vẫn lạnh đến xương, Trình Vũ bơi từ đối diện qua tốn không ít sức lực, cũng may mà không sức cùng lực kiệt chết từ trong nước.
Cho dù muốn tặng Dịch Minh Kiệt một cái tát cô cũng cố dùng ngữ khí thương lượng nói:
“Có thể kéo tôi lên trước được không?”
Dịch Minh Kiệt còn chưa mở miệng liền có một người bước ra trước hắn một bước nói: “Muốn kéo cô lên cũng được, nhưng cô phải gọi tôi là ba ba.”
Trình Vũ cứng miệng, ánh mắt híp lại nhìn về nam tử phía sau, hắn hơi hơi cong thân, khuỷu tay nắm hờ, tay kia chống cằm nhìn về phía cô, hắn cười đến mức đuôi lông mày nheo lại.
Tạ Bác Nghệ nói xong, chung quanh lập tức cười vang, Trình Vũ hít một hơi sâu áp lửa giận xuống, tận lực làm cho ngữ khí dễ nghe một ít mới nói:
“Loại thời điểm này không nên nói giỡn.”
Tạ Bác Nghệ lại nói:
“Không gọi là ba ba cũng được thôi.” Hắn lại cười vô cùng sáng lạn lại đê tiện:
“ Vậy gọi chồng ơi.” haha
Gọi bà ngươi!
Trình Vũ bắt đầu có ân oán với Tạ Bác Nghệ đại khái là từ lần thổ lộ đó, từ khi Tạ Bác Nghệ thổ lộ bị từ chối, sau đó hắn không có hành động gì khác, bất quá Tạ Bác Nghệ lại thường cùng cô giằng co. Khi đó thân là ban cán sự lớp, mặc kệ Trình Vũ nói gì hắn cũng luôn cà khịa vài câu, rồi thêm đám hồ bằng cẩu hữu quạt gió thêm củi khiến cô ngột ngạt không ít, khi thân phận Trình Vũ bị vạch trần, cô ngã xuống vẫn thường bị bạn học cười nhạo, có đôi khi còn bị trêu đùa dai dẳng, mỗi khi đó hắn đều xuất hiện trước mặt cô xem cô làm trò đùa.
Hơn nữa chuyện của Dịch Minh Kiệt và Minh Hân Dao dù giờ đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng cô vẫn không vừa mắt với bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng không vừa mắt cô.
Trình Vũ biết nhóm người này không tính tương trợ, vốn còn muốn trông cậy vào bọn Tạ Bác Nghệ giúp cô, cô thật là ngốc.
Trình Vũ không tính lại làm chuyện vô dụng, trừng hắn một cái liền trở về, mới vừa quay thân lại nghe Tạ Bác Nghệ vui vẻ nói:
“Nghe nói sông Đại Vũ có cá ăn thịt người, cô phải cẩn thận một chút, đừng khiến mình thành mỹ thực nha.”
Trình Vũ bĩu môi cũng không quay đầu lại, tiếp tục bơi, chỉ là mới bơi trong chốc lát đã nghe Tạ Bác Nghệ lạnh lùng nói:
“ Tìm mấy cô gái biết bơi kéo cô ta lên.”
Trình Vũ bị mấy nữ nhân túm lên trên bờ lúc, nhìn Tạ Bác Nghệ cắm tay vào túi đứng trào phúng nhìn mình, Trình Vũ cảm thấy gia hỏa này bị bệnh tâm thần không nhẹ.
Quần áo đơn bạc mà Trình Vũ ở trong nước đã lâu, khi bị kéo lên liền có nam sinh bình phẩm: “Nha, dáng người không tồi nhỉ.”
Tạ Bác Nghệ nhăn mày lại, đột nhiên hắn đem áo cởi ra, thô lỗ tròng lên người Trình Vũ, Trình Vũ trừng mắt nhìn hắn một cái, cả giận nói:
“ Cậu làm gì đó?”
Trình Vũ muốn cởi ra ném cho hắn, lại nghe Tạ Bác Nghệ lạnh lùng nói:
“Không muốn người ta dùng đôi mắt ăn đậu hủ cô thì cô hãy ngoan ngoãn mặc vào.”
“……” Trình Vũ liếc mắt nhìn đám thanh niên chẳng có tí đứng đắn phía sau, cuối cùng bỏ ý cởi đồ trả cho hắn.
Tạ Bác Nghệ ngồi xổm trước mặt cô hỏi: “ Sao cô ở chỗ này?”
Trình Vũ nghĩ tốt xấu gì cũng coi như hắn đã cứu cô lên, tạm bỏ qua những ân oán trước, liền chỉ hướng đối diện huyền nhai nói: “Tôi rơi xuống từ đó.”
Tạ Bác Nghệ híp mắt nhìn, không trả lời, vẻ mặt kiểu má nó cô coi tôi là ngốc tử hả.
Trình Vũ nghiêm túc nói:
“Tôi không lừa cậu, trên vách núi đối diện trước mặt là vườn trái cây nhà tôi, thời điểm tôi chơi bên trong thì gặp một người, kẻ đó muốn gϊếŧ tôi, khi cùng kẻ đó đánh nhau tôi không chú ý mới ngã xuống.”
Tạ Bác Nghệ câu môi lạnh lùng cười nói:
“ Cô còn dám vũ nhục chỉ số thông minh của tôi thử xem.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ phất tay, hắn không tin cô cũng lười nói.
“Đúng rồi, cho tôi mượn di động một chút.”
Tạ Bác Nghệ như nghe được chuyện cười:
“Nơi này căn bản không tín hiệu, cô cần di động làm gì?”
“Vậy làm thế nào mấy người trở về?”
Tạ Bác Nghệ chỉ mấy cái du thuyền, Trình Vũ nghĩ nghĩ liền nói:
“Tôi có việc gấp, cậu có thể cho người đưa tôi trở về, chờ khi an toàn về đến nhà tất nhiên tôi sẽ hậu tạ.”
Tạ Bác Nghệ cười nhạo ngay:
“Ai hiếm lạ mấy thứ cảm tạ đó?” Nói xong cũng không thèm quan tâm cô, hắn trở lại bàn cùng bằng hữu chơi bài.
Nhóm bọn họ đại khái có mười mấy người cả trai lẫn gái, Tạ Bác Nghệ ngồi vào ghế liền ôm mỹ nữ ngồi trên đùi, thỉnh thoảng hôn cô ta một chút, khi thì lại tác loạn trên người cô ta, đại khái cô gái đó cũng quen rồi nên không hề né tránh, tùy tiện cho hắn làm bậy.