Vợ Của Vai Ác Không Dễ Làm

Chương 32:

Tưởng Ngân Châu luôn phản đối liên hôn, nhưng không ngờ tới hắn lại cùng anh em Trình gia xuất hiện ở chỗ này.

Năm người họ tiến vào vừa lúc gặp nhóm Tạ Bác Nghệ, sau đó mấy người họ đứng nói chuyện, lúc đi học quan hệ của Lưu Húc cùng Giản Chu Nghiên không tồi, cho nên Giản Chu Nghiên cùng Trình Tư Mông và ba người kia cũng xem như một nhóm nhỏ.

Mấy người mãi trò chuyện thì thấy Lưu Húc chỉ chỗ nhóm Trình Vũ ngồi, năm người kia liền nhìn qua, cũng không biết bọn họ nói đó mà cả một đám người kéo tới chỗ Trình Vũ.

Trình Vũ cùng Văn Hi thấy thế đồng thanh nói một câu: “Nhiều chuyện!”

Cả đám người tới trước mặt họ, Giản Chu Nghiên cười ha hả lướt nhìn qua mặt các cô nói: “Không nghĩ tới ở chỗ này cũng gặp được các cô.”

Trình Vũ nhướng mày nhìn Giản Chu Nghiên, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Không lâu trước ở chỗ đấu giá họ tan rã không vui, Giản Chu Nghiên khi đó quả thực có thể nói là giương cung bạt kiếm tới hình dung, lúc này mới qua bao lâu, Giản Chu Nghiên lại coi như không có việc gì tới chào hỏi.

Không hổ là Bắc Thành danh viện, công phu lá mặt lá trái luyện được lô hỏa thuần thanh.

Trình Vũ không đáp lời, Văn Hi không muốn không khí quá xấu hổ, liền không mặn không nhạt nói:

“Chúng tôi cũng không nghĩ lại gặp được các người ở đây.” Văn Hi nhìn Tưởng Ngân Châu ra vẻ ý vị thâm trường nói: “Còn có cậu, Tưởng Ngân Châu đã lâu không thấy a!”

Ai cũng đều có thể nghe Văn Hi trào phúng, Tưởng Ngân Châu tự nhiên cũng nghe ra, bất quá hắn không nói gì, chỉ theo bản năng nhìn Minh Hân Dao, Minh Hân Dao cúi đầu, tựa hồ giảm cảm giác tồn tại xuống thấp nhất.

Giản Chu Nghiên lại cười nói: “Nếu ở chỗ vẫn gặp nhau thì chính là duyên phận, dù sao cũng nhận thức, ghế các cậu rất rộng, nếu không ngại sao chúng ta không cùng nhau ngồi ở đây ôn chuyện.”

Trình Vũ thật là bội phục Giản Chu Nghiên a, lần trước mất mặt mũi thế, cô ta không những thích ứng mà còn đề nghị cùng ngồi ôn chuyện!

Bất quá Giản tiểu thư có tâm nhưng Trình Vũ không có.

Giản Chu Nghiên nói xong liền quay đầu trưng cầu ý những người khác, cười nhìn về phía Lục Thừa Duẫn hỏi: “Thừa Duẫn anh cảm thấy được không?”

Lục Thừa Duẫn hòa khí tươi cười:

“ Anh không vần đề gì, ngồi ở đây cũng thế.”

Trình Phi cũng nói: “ Anh cũng vậy.”

Trình Tư Mông lạnh lùng nhìn Minh Hân Dao một cái, cũng nhún vai, “Tớ cũng không.”

Dịch Minh Kiệt và Lưu Húc cũng tỏ vẻ không có gì, Giản Chu Nghiên lại nhìn Tưởng Ngân Châu, hắn không nói gì cũng là không phản đối, Giản Chu Nghiên nhìn Tạ Bác Nghệ, cười hỏi: “Bác Nghệ, cậu để ý à?”

Tạ Bác Nghệ lười biếng dựa vào cây cột, một tay cắm túi một tay chơi di động, nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn Giản Chu Nghiên, nhếch miệng cười rất ý vị thâm trường, nhưng giọng lại không chút để ý nói:

“ Cô an bài hết rồi, còn hỏi tôi làm gì?”

Giản Chu Nghiên không quá để ý kiểu cười đó, cô ta gật đầu nhìn đám người Trình Vũ nói: “Các cô xem mọi người đều đồng ý ngồi chung, các ngươi cô không ngại chứ?”

Trình Vũ thật sự không hiểu Giản Chu Nghiên, ba cô cùng bọn họ căn bản không phải một nhóm, không hiểu vì sao muốn ghép vào nhau nữa.

Hơn nữa hỏi những người khác hết mới đến hỏi các cô, rõ ràng là xã giao với ý áp bách, rốt cuộc người trưởng thành xã giao phần lớn đều dối trá, cho nên sẽ không đắc tội với người khác. Trình Vũ cũng không phải không thể dối trá, tỷ như liên quan tới lợi ích, nhưng nhóm người bọn họ không thể mang ích lợi cho cô, ngồi bọn họ ngồi rất mệt, cô lười diễn vẻ dối trá.

Cho nên, Trình Vũ cười nói với Giản Chu Nghiên:

“Xin lỗi, tôi để ý.”

Giản Chu Nghiên cứng đờ, bất quá cô còn không kịp nói gì, Văn Hi cũng không chút khách khí nói: “Xin lỗi, tôi cũng để ý.”

Nhát gan như Minh Hân Dao cũng thật cẩn thận nhấc tay, nhỏ giọng nói: “Tôi…… Tôi cũng để ý.”

Mặt Giản Chu Nghiên sắp duy trì không nổi nữa.

Trình Tư Mông đại khái là khó chịu, đứng ra chỉ vào Minh Hân Dao nói:

“ Cô là cái gì? Cô có tư cách để ý sao?”

Bởi vì Tưởng Ngân Châu cho nên Trình Tư Mông và Minh Hân Dao từ trước đến nay không hòa thuận được, ở trường học Trình Tư Mông không ít lần ỷ vào Trình gia khi dễ Minh Hân Dao. Minh Hân Dao cũng rất sợ cô ta, nghe thế Hân Dao sợ tới mức rụt rụt người, Trình Vũ thấy thế sắc mặt cũng âm trầm thêm, lười khách khí, nói thẳng:

“Nếu chúng tôi không chào đón, các người cũng không cần mặt dày?”

Trình Tư Mông bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mang hỏa khí muốn cùng Trình Vũ lý luận, Trình Phi vội vàng kéo cô, nói: “Thôi thôi, chúng ta tìm chỗ khác ngồi cũng được.”

Tiễn đám người họ đi được một lúc, bầu không khí cuối cùng mới trong lành một chút, Văn Hi bĩu môi nói:

“Tới chỗ này cũng có thể gặp họ, thật là đen đủi.”

Trình Vũ không quan tâm:

“Mặc kệ nó đi, nhiều rượu ngon thế, đương nhiên chúng ta phải uống đã.”

Tiểu ca xướng một khúc réo rắt lưu động, nhạc đệm cũng hay, tâm tình ba người cũng trở nên nhẹ nhàng, bắt đầu nói chuyện trời nam đất bắc.

Trên ghế lô lầu hai, trong ánh đèn mờ ảo, thân ảnh cao lớn ngồi ở sô pha màu đỏ sậm, trên tay hắn cầm một ly Cocktail từ từ phẩm rượu. Kim Lê Dương vốn không hiểu vì sao Lục tổng đột nhiên muốn tới đây thị sát, hơn nữa cửa lớn không đi mà đi cửa phụ. Tuy rằng quán rượu này cũng là sản nghiệp nhưng loại tài sản bé nhỏ như lỗ kim thế này không tới phiên Lục tổng tự mình thị sát, càng không cần phải lén lút tới thị sát. Đến khi hắn nhìn thấy dưới lầu có Lục phu nhân. Đương nhiên, Kim Lê Dương cũng không dám khẳng định Lục tổng tới nơi này vì vợ, tuy rằng hắn đi theo bên người Lục tổng rất nhiều năm, nhưng lão bản này thật sự cao thâm khó đoán, tâm tư của Lục tổng trừ ngài ấy thì căn bản không ai đoán được.

Kim Lê Dương nghĩ nghĩ lại hỏi dò:

“ Phu nhân cũng ở chỗ này, tiên sinh có muốn gọi phu nhân không?”

Lục Vân Cảnh thu hồi ánh mắt, thong thả buông ly, ngữ khí thực đạm bạc: “Không cần.”

Kim Lê Dương liền không dám nhiều lời nữa.

Trình Vũ vốn cũng không để ý nhóm Giản Chu Nghiên lắm, nguyên bản cô nghĩ phần ai nấy chơi, cũng không liên quan, chỉ là chẳng được bao lâu lại nổi lên biến cố.