Không khí xung quanh dường như trở nên yên tĩnh lại, ánh tịch dương lúc này chiếu vào mắt có chút không mở nổi.
Hứa Tri Lục nhìn chằm chằm người trước mặt rất lâu, khóe miệng giật giật, nửa ngày mới phun ra được một câu: "Không biết xấu hổ, ai nhớ anh?"
Thẩm Tư Diên không ngờ biểu cảm của cô lại biến hóa lớn như vậy, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, gấp gáp nói: "Không phải sao, lẽ nào trong lòng cô không nghĩ tới chút nào à, Thẩm Tư Diên tên này sao lại tự luyến đến vậy, tự mình khoe khoang"
Hứa Tri Lục "........"
Cô không hiểu sao nữa, cảm thấy bản thân mình tự dẫm vào cái bẫy của Thẩm Tư Diên, trả lời thế nào cũng không đúng. Nghĩ nghĩ, Hứa Tri Lục thẹn quá hóa giận: "Ai nghĩ thế chứ, tôi không phải người như vậy"
Cô cây ngay không sợ chết đứng nói: "Anh tự luyến cũng không phải ngày một ngày hai, tôi còn lạ lẫm gì nữa"
Thẩm Tư Diên nhìn cô trân trối: "Được thôi" Hắn cũng không có gì phải tức giận: "Về nhà thôi"
Hứa Tri Lục hạ mắt xuống, không nhìn hắn.
Sau khi lên xe, cô ngồi vào góc trong cạnh cửa sổ, nghiêng đầu dựa lên đó, bộ dạng không muốn nói chuyện với Thẩm Tư Diên.
Thẩm Tư Diên cũng không chủ động trêu chọc cô, an an tĩnh tĩnh trở thành không khí. Hứa Tri Lục cũng không đem sự chú ý để lên người hắn nữa, muốn phân tán tư tưởng của mình một chút.
Lúc nãy hắn nói "cô đang nhớ hắn", Hứa Tri Lục thừa nhận tim mình đã thực sự đập rất nhanh. Điều quan trọng hơn lúc đó thật sự cô có nghĩ tới hắn. Lúc đó, Hứa Tri Lục thấy thật mất mặt. Cô không biết nên hình dung thế nào, rõ ràng nói sẽ không thích Thẩm Tư Diên nữa, nhưng trong vô thức lại bị hắn hấp dẫn, thậm chí vì hành động của hắn mà suy nghĩ lung tung.
Hứa Tri Lục thực sự rất ghét bản thân mình như vậy, cũng cảm thấy mình như này sẽ khiến người ta chán ghét. Nói một đằng làm một nẻo, một chút cũng không thành thật.
Nhưng cô hết cách rồi. Cô căn bản không thể khống chế suy nghĩ cũng như tâm tư của bản thân mình.
Thật khổ não mà.
Hứa Tri Lục dựa lên cửa cổ mà thở dài, hoàn toàn không biết nên làm gì mới phải. Thẩm Tư Diên chú ý tới hành động nhỏ của cô, khóe môi mím chặt, nhưng vẫn không nói gì.
Trong xe im lặng một lúc, Thẩm Tư Diên mới hắng giọng hỏi: "Kỳ nghỉ hè có dự định gì không?"
"Có chút công việc"
Thẩm Tư Diên sửng sốt, quay đầu qua nhìn cô: "Công việc gì vậy?"
"Ở lớp múa" Hứa Tri Lục nói ngắn gọn: "Giáo viên sắp xếp cho"
Thẩm Tư Diên đáp một tiếng, không quá nghĩ nhiều. "Vậy ngày nào cũng đến lớp múa sao?"
"Gần như là vậy"
Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Nghỉ hè anh tự tìm giáo viên bổ túc đi, tôi không có thời gian rồi"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng. Hứa Tri Lục cũng không nói nữa.
Đến cửa nhà, Hứa Tri Lục đẩy hành lý vào trong. Thẩm Tư Diên nhìn bóng lưng cô một lát rồi mới xoay người về nhà mình.
-
Hứa Tri Giai và Hứa mẹ đều không có nhà, cô cực kỳ hưởng thụ bữa tối của mình. Ăn xong, cô về phòng viết kế hoạch nghỉ hè. Vừa theo cô giáo đi biểu diễn, vừa không thể bỏ bê học hành.
Cô cảm thấy lần này thi không tồi, có thể lên hạng 5 nhưng không chắc chắn 100%, trong phạm vi năng lực của mình cô muốn đợt thi sau bản thân có thể đứng thứ nhất.
Sau khi viết xong kế hoạch học tập, Hứa Tri Lục tự thưởng cho mình một buổi tối nghỉ ngơi không học hành gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Tri Lục thu xếp đồ rồi tới lớp múa. Cô nói trước với Hứa cha một tiếng rằng mình sẽ theo lớp múa đi biểu diễn. Hứa cha đại khái cảm thấy cô ở nhà cũng khá ầm ĩ nên đồng ý luôn.
Lúc ra ngoài, Hứa Tri Lục nhìn cánh cửa lớn nhà bên cạnh, suy nghĩ một lúc, kéo hành lý vào để trong khuôn viên rồi mới đi sang bên kia.
Thẩm mẹ vừa mở cửa nhìn thấy cô thì rất ngạc nhiên. "Tri Lục, sao cháu qua đây sớm vậy? Đã ăn sáng chưa, có muốn vào đây ăn đồ ăn sáng dì làm không?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Dì Thẩm à, Thẩm Tư Diên đâu ạ?" "Nó vẫn đang ngủ"
Thẩm mẹ hận rèn sắt không thành thép nói: "Tên tiểu tử thúi này chơi game đến tận nửa đêm, dì ba giờ sáng dậy uống nước vẫn còn thấy nó đang chơi"
Hứa Tri Lục "a" lên: "Vậy ạ"
Thẩm mẹ gật đầu: "Cháu tìm nó có việc hả? Để dì gọi nó dậy"
"Không cần đâu dì" Cô vội vàng ngăn lại, cong cong cười nhìn Thẩm mẹ: "Thực ra cũng không có chuyện gì đâu ạ, cháu muốn sang nói với dì một câu, hè này có thể cháu sẽ không ở nhà"
Thẩm mẹ giật mình: "Đi đâu vậy?"
Hứa Tri Lục trả lời rằng sẽ cùng lớp múa đi biểu diễn. Thẩm mẹ nghe vậy cũng có chút choáng váng, nhưng nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, bà cổ vũ: "Tốt lắm, vậy cháu phải chú ý an toàn, có thời gian thì nói chuyện với dì, có việc gì thì cũng phải gọi cho dì nha"
Bà cười rất tươi: "Dì cái khác không có chứ bạn bè thì quen nhiều lắm, dù ở đâu cũng giúp đỡ được"
Nghe xong, Hứa Tri Lục cũng cười theo: "Vâng ạ"
Cô duỗi tay ôm Thẩm mẹ: "Vậy cháu đi nha dì"
Thẩm mẹ giữ cô lại một chút: "Vẫn là để dì gọi Thẩm Tư Diên dậy nha"
"Không cần đâu ạ" Hứa Tri Lục từ chối: "Cũng không phải chuyện gì to tát, cháu chỉ cảm thấy bản thân nên đích thân qua nói thì tốt hơn"
Thực ra tối qua, cô định không nói quá rõ ràng với bọn họ. Nhưng lúc vừa rồi, Hứa Tri Lục đột nhiên nghĩ đến việc mình chuyển trọ trong trường. Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu có thể đích thân nói thì cô nguyện ý làm điều đó hơn. Cô không muốn có thêm sự tiếc nuối nào nữa.
Thẩm mẹ gật đầu: "Được rồi, khi nào nó dậy dì nói với nó"
"Vâng ạ"
"Chú Lưu đưa cháu đi sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Chú ấy bận rồi ạ, cháu tự bắt xe đi"
Nghe xong, Thẩm mẹ không tán thành nói: "Vậy để dì đưa cháu đi"
Bà cầm lấy chìa khóa ở bên cạnh: "Đi thôi, vừa lúc lâu rồi dì chưa lái xe lại"
Hứa Tri Lục "....." Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bà kéo ra ngoài. Từ lúc đến chỗ để xe đến khi ra ngoài, Hứa Tri Lục cứ thế mạc danh kỳ diệu mà lên xe.
Một lúc sau, cô không nhịn được cười nói: "Dì Thẩm"
"Hả?" Thẩm mẹ quay sang nhìn cô: "Sao thế?"
Hứa Tri Lục chớp chớp mắt nghĩ: "Lát nữa cháu bồi dì đi uống cà phê nha"
Thẩm mẹ gật đầu: "Được đó, hôm nay dì vẫn chưa uống cà phê đâu"
Bà cười: "Vẫn là Tri Lục của chúng ta hiểu lòng người, biết rõ thói quen mỗi ngày của dì"
Hứa Tri Lục cong miệng cười, nhẹ giọng đáp: "Thật tốt quá ạ"
Thẩm Mạn trên mặt toàn là ý cười nhìn cô: "Ra bên ngoài phải chú ý an toàn, đặc biệt khi ở khách sạn, nhất định phải khóa cửa lại, để ghế chặn trước cửa, đừng sợ phiền phức"
"Vâng ạ"
Thẩm Mạn cứ như vậy thao thao bất tuyệt, như một người mẹ lo lắng dặn dò con cái trước khi đi xa vậy.
Lúc đầu Hứa Tri Lục rất vui vẻ trả lời lại, nhưng lúc sau đột nhiên có chút chua xót. Cô không hạnh phúc nhưng lại may mắn. Cô không có được tình cảm từ mẹ mình, nhưng lại được quan tâm chăm sóc bởi người phụ nữ không hề có chút quan hệ máu mủ này, lại được bà yêu quý nữa.
Sau khi đến nơi, Hứa Tri Lục cùng Thẩm Mạn uống cà phê. Uống xong, cô tập trung cùng những người trong lớp múa, đi tới thành phố biểu diễn đầu tiên. Cũng không xa, chính là ở thành phố bên cạnh.
Lúc lên tàu cao tốc, Hứa Tri Lục cảm thấy bất an mơ hồ. Có thể do nãy uống cà phê, cũng có thể có nguyên nhân khác, tim cô cảm thấy có chút không thoải mái.
"Tri Lục, sao vậy?"
Bạn sinh viên đại học cùng lớp múa ngồi bên cạnh, tên Đường Mộng, nhìn thấy sắc mặt của Hứa Tri Lục có chút lo lắng.
Hứa Tri Lục lắc đầu, lấy nước uống một ngụm: "Chắc do sáng uống cà phê nên không thoải mái lắm"
Đường Mộng nghe vậy, tâm tình thả lỏng xuống: "Có phải không quen không?"
"hình như vậy"
"Nếu không quen uống buổi sáng thì đừng nên uống, có một số trường hợp bị kích ứng đó"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Được, lần sau em sẽ chú ý"
Đường Mộng cười: "Có việc cứ gọi chị, chúng ta còn di chuyển bằng tàu cao tốc hơn một tiếng nữa"
"Vâng, chị Đường Mộng cũng nghỉ ngơi đi"
"Ừm"
Hứa Tri Lục chậm rãi bình ổn lại, chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, cũng dựa lên ghế nghỉ ngơi.
Tối hôm qua cô ngủ cũng không ngon, sáng lại dậy sớm nữa, vì vậy có chút buồn ngủ cho nên ngủ mê man lúc nào không biết.
-
Lúc Thẩm Mạn về nhà, Thẩm Tư Diên vẫn chưa ngủ dậy. Bà cũng không lên gọi hắn, tự mình bận việc của mình, đến buổi trưa còn hẹn chị em đi dạo phố.
Buổi tối, Thẩm Viễn Quang khó có dịp về nhà liền cùng hai mẹ con ăn cơm tối. Lúc đang ăn Thẩm Mạn nghĩ đến một chuyện.
"Đúng rồi, Thẩm Tư Diên"
Thẩm Tư Diên chậm chạp quay sang nhìn bà: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
Thẩm Mạn nhìn hắn ghét bỏ: "Đừng chơi game đến muộn như vậy, tinh thần không minh mẫn rất dễ làm sai nhiều điều, có biết không hả?"
Thẩm Tư Diên không hiểu. Thẩm Quang Viễn cũng quay sang nhìn vợ mình: "Sao lại nói vậy"
Thẩm Mạn cười lạnh hai tiếng: "Buổi sáng, Tri Lục sang tìm nó, kết quả nó vẫn đang ngủ, đem cơ hội tiễn người sang cho em"
Thẩm Quang Viễn nhướn mày, cười cười.
Tay cầm đũa của Thẩm Tư Diên dừng lại, không rõ nhìn bà: "Tiễn người?"
Thẩm Mạn sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Không phải chứ, con hôm nay vẫn chưa liên lạc với Tri Lục sao?"
Thẩm Tư Diên gật đầu.
Hắn buổi chiều tỉnh dậy có nhắn tin cho Hứa Tri Lục, nhưng cô vẫn chưa trả lời. Đối với tốc độ trả lời tin nhắn của cô, Thẩm Tư Diên vẫn luôn hiểu được đại khái.
Hứa Tri Lục không hay trả lời ngay, bình thường cô hay bận. Cô không giống những người trẻ tuổi bây giờ, cũng không giống học sinh cấp ba nghiện điện thoại.
Nghe vậy, Thẩm Mạn liền cười. Ánh mắt bà sáng lên nhìn Thẩm Tư Diên: "Vậy thì con xong rồi"
Thẩm Tư Diên: "Mẹ!"
Thẩm Mạn cười, uống một ngụm canh: "Tri Lục sang thành phố bên cạnh rồi"
Thẩm Tư Diên sững sờ: "Đi làm gì vậy? Đi một mình sao?"
"Tri Lục cùng với cô giáo và bạn cùng lớp múa đi, nói là lưu diễn nghỉ hè, nó báo danh rồi, đi mấy thành phố liền, không phải rất nhanh có thể quay về đâu"
Nói xong, Thẩm Mạn nhìn hắn: "Nó chưa nói với con sao?"
Thẩm Tư Diên mím môi, không trả lời.
Thẩm Mạn nhìn hắn như vậy liền hiểu. "Tri Lục buổi sáng sang muốn nói với con, nhưng con lại đang ngủ" Thẩm Mạn nhún vai: "Cái này không phải tại mẹ nha"
Thẩm Tư Diên nghe thấy, có tức cũng không làm gì được. "Sao hôm qua cô ấy không nói"
"Con đi mà hỏi người ta"
Thẩm Mạn khinh bỉ hắn: "Con không tự mình xem lại bản thân tại sao nó không nói gì với con mà lại quay sang trách nó à"
Thẩm Tư Diên ngẩn người, ảo não nói: "Ý con không phải thế"
Thẩm Mạn mặc kệ hắn, hừ hừ hai tiếng: "Mẹ mà là Tri Lục, nghe thấy lời này liền cho rằng con đang trách mẹ, tức giận với mẹ, tại sao không nói sớm với con"
Nói xong bà nhìn Thẩm Quang Viễn: "Đúng không, ông xã"
Thẩm Quang Viễn chính là kiểu người coi vợ luôn đúng, ngoài cứng trong mềm. Ông gật gật đầu: "Ừ, mẹ con nói đúng đó"
Thẩm Tư Diên nhìn hai người: "Phụ xướng phu tùy"
Thẩm Mạn cười: "Điều đó hiển nhiên, cái tính này của con chẳng biết di truyền từ ai, nói chung chẳng giống bố mẹ"
Thẩm Tư Diên mím môi: "Vậy chắc con được hai người nhặt về rồi"
Lời vừa nói xong, hắn đã bị vỗ đầu. Thẩm Tư Diên ăn đau nói: "Con ăn xong rồi, về phòng đây ạ"
Thẩm Mạn nhướn mày: "Đi đi, đi đi, tự mình kiểm điểm tối qua tại sao lại thức đêm, sau đó ngủ tới chiều mà lỡ dịp gặp Tri Lục buổi sáng"
Bà cảm khái nói: "Lúc sáng Tri Lục rời đi, thật quá xinh đẹp mà"
Bà nói với Thẩm Quang Viễn: "Em tự mình đưa nó đi, Tri Lục lại còn bồi em uống cà phê nữa cơ"
Thẩm Quang Viễn rất phối hợp: "Cà phê uống ngon không?"
"Lâu rồi không uống ở bên ngoài, cảm thấy không tồi, em cảm thấy máy pha cà phê ở nhà có chút không ổn rồi"
Thẩm Quang Viễn gật đầu: "Thời gian trước anh thấy có một cái rất tốt, qua mấy ngày nữa anh kêu người mang đến nhà"
"Được nha"
Thẩm Tư Diên không muốn ở lại nghe hai người họ anh anh em em, trực tiếp lên tầng về phòng. Hắn lấy điện thoại ra, Hứa Tri Lục một câu vẫn chưa hồi lại.
Thẩm Tư Diên có chút bực bội gõ gõ màn hình. Đúng lúc này, Thành Tống gọi đến. Hắn ấn chấp nhận.
"Anh Diên, tối nay lại tiếp tục nha!" Thành Tống kích động nói: "Cái bọn ngốc kia nói tối nay sẽ cho chúng ta đẹp mặt!"
Thẩm Tư Diên: "Không chơi"
"Tại sao vậy?" Thành Tống khó hiểu: "Anh Diên, em không nghe nhầm chứ, người ta đang khiêu chiến anh đó! Thế mà anh nhịn được à?"
Thẩm Tư Diên: "Được"
Thành Tống "......" Hắn ngốc lăng, bức bách nói: "A? Anh nói nhịn được sao? Tại saooo?"
Thẩm Tư Diên trầm mặc, đột nhiên nói: "Thành Tống, mày biết vì sao mãi không theo đuổi được Tân An An không?"
Thành Tống: ".......Tại sao?"
"Vì mày mê game!" Thẩm Tư Diên không khách khí nói: "Tân An An nói, cô ấy ghét nhất thằng nào hay chơi game, hiểu chưa?"
Thành Tống nhìn điện thoại bị ngắt, ngốc lăng chớp chớp mắt. Anh Diên có phải bị điên rồi không. Tân An An nói cô ấy thích nhất kiểu người con trai chơi game cực đỉnh mà.
Thành Tống nghĩ nghĩ nhưng cũng không quá chắc chắn. Hắn suy nghĩ một lát, gửi một tin nhắn cho Tân An An.
Thành Tống: An An! Cô thích người chơi game giỏi hay chơi game tệ?
Tân An An: ?
Tân An An: Tất nhiên là người chơi game giỏi rồi! Không giỏi không phải là kẻ ngốc sao.
Thành Tống: Ồ
Tân An An: Sao thế?
Thành Tống: Vậy thích chơi game với không thích chơi game, cô thích kiểu nào?
Tân An An: Vậy thì tất nhiên là không chơi game rồi!
Thành Tống: ???????? Không phải cô nói thích người chơi giỏi sao?
Tân An An: Không phải ông hỏi tôi hai vấn đề sao? So sánh chơi game lợi hại với không lợi hại, nhưng so với người không chơi game thì tôi thích hơn, sao thế.
Thành Tống cảm thấy, mình chạm không tới đại não của Tân An An. Tư duy của hắn và Tân An An, hoàn toàn không giống nhau.
Thành Tống: Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh Diên tôi nói rất đúng
Tân An An: ?
Thành Tống: Không có gì, nghỉ ngơi sớm chút đi.
Tân An An: ờ
Mấy phút sau, Cao Trí gọi Thành Tống lên kênh.
Thành Tống trực tiếp nói: "Không chơi nữa, từ ngày mai tao bỏ game"
Cao Trí: ".....Mày với anh Diên cùng nhau trúng gió sao?"
Thành Tống: "Nói sao nhỉ, bọn tao chính là vì yêu mà bỏ game"
Cao Trí trầm mặt một lúc, nghiêm túc nói: "Cứ cho là mày bỏ đi, Tân An An cũng sẽ thích mày sao, cô ấy hoàn toàn coi mày như huynh đệ, mày không phát hiện ra sao?"
Thành Tống: "Từ ngày mai, bọn tao sẽ không còn là huynh đệ nữa"
"Vậy.... mày cùng cô ấy thành chị em sao?"
Thành Tống tức giận, trực tiếp cúp máy.
.........
Thẩm Tư Diên nằm trên giường, thỉnh thoảng lại xoay xoay điện thoại nhưng nó vẫn chẳng có động tĩnh gì. Hắn trầm mặc sau đó đi ra ngoài.
Thẩm Mạn đang cùng Thẩm Quang Viễn ngâm chân ở phòng khách, trên mắt còn đeo máy mát xa, nghe nói làm giảm mệt mỏi và nếp nhăn.
Hắn nhìn một hồi, kêu lên: "Mẹ"
"Hả?" Thẩm Mạn đang chuẩn bị vào giấc, lười nhác trả lời hắn: "Có chuyện gì?"
"Hứa Tri Lục có nói lộ trình của mình không?"
Thẩm Mạn: "Có nói, nhưng mẹ không nhớ"
Thẩm Tư Diên "........"
"Sao nào?" Thẩm Mạn liếc hắn một cái cũng lười, tiếp tục hưởng thụ mát xa: "Con định đi xem nó biểu diễn"
Thẩm Tư Diên không đáp.
Thẩm Mạn cười một tiếng: "Không phải con không thích nhìn con gái múa máy sao?"
Thẩm Tư Diên ngẩn người, kinh ngạc nói: "Con nói lúc nào vậy"
Nghe xong, Thẩm Mạn kéo bịt mắt ra một chút: "Con mất trí nhớ à?"
Hai mẹ con im lặng nhìn nhau.
"Con.... quên gì sao?"
Thẩm Mạn nhìn hắn: "Không phải trước kia con nói không thích múa, Tri Lục mới không đi học múa nữa đó"
Thẩm Tư Diên sửng sốt, ánh mắt hoang mang hỏi: "Con không......"
Đột nhiên, hắn nhớ ra một sự kiện. Mùng ba Tết, ở trường tổ chức tiệc năm mới, Hứa Tri Lục cũng tham gia. Cô ấy múa rất đẹp, thân hình cực dẻo, từng cử chỉ từng nụ cười đều không giống vẻ ngoài an tĩnh thường ngày, biến hóa này khiến người ta muốn lóa mắt, đặc biệt hấp dẫn người khác.
Sau buổi tối biểu diễn ngày hôm đó, trường học có rất nhiều người vẫn còn bàn tán. Thậm chí còn không ít người tới chỗ hắn nghe ngóng, hỏi hắn có quan hệ gì với Hứa Tri Lục, còn nói muốn theo đuổi cô ấy.
Thẩm Tư Diên nghe đến phát phiền, một bụng hỏa khí liền quát mấy người kia, cả vυ' lấp miệng em nói: "Có cái gì phải ngạc nhiên, chỉ là múa may thôi mà"
Mấy nam sinh chấn động, kinh ngạc hỏi hắn, lẽ nào hắn không thấy rất lợi hại sao? Thẩm Tư Diên dối lòng gật đầu, nói không, múa may chẳng có ý nghĩa gì.
Sau đó, mấy người họ đánh giá lời hắn nói, tối hôm đó thấy kiểu gì cũng có ý tứ hơn.
Thẩm Tư Diên ngoài việc nhớ cô biết múa, còn nhớ một thời gian không lâu sau cô biểu diễn ở cuộc thi piano. Lúc đó hắn nói lời mà không suy nghĩ, piano. Hắn không thích múa, thích piano.
Nhưng lúc đó, Hứa Tri Lục không hề có mặt tại hiện trường, đáng nhẽ không thể biết mới đúng. Thế nhưng nghe Thẩm Mạn nói như vậy, hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, tại sao thời gian sau Hứa Tri Lục không còn đi học múa nữa mà lại chuyển sang học piano.
Thẩm Mạn quan sát sự biến hóa trên khuôn mặt hắn, cùng Thẩm Tư Diên im lặng đối mắt. Vợ chồng hai người không nhịn được lắc đầu.
Bà hắng giọng: "Có phải có nói qua đúng không?"
"......vâng" Thẩm Tư Diên thừa nhận. Nhưng lúc đó hắn chỉ muốn nói cho mấy người kia nghe, không phải sự thật.
Thẩm Mạn: "Tri Lục tại sao biết điều đó thì mẹ không biết, mẹ cảm thấy nó hiểu lầm con......thực sự rất sâu"
Bà nghiêm túc nói: "Có cơ hội, con liền đem sự tình giải thích tường tận một lượt. Dù cho không có nguyên nhân khác, hai đứa vẫn là bạn bè cùng nhau lớn lên"
Thẩm Tư Diên hiểu được. Hắn trầm mặc một lúc, quay sang nhìn Thẩm Quang Viễn: "Bố"
Thẩm Quang Viễn vẫy vẫy tay, không muốn nói nhiều: "Không gây phiền phức là được, tự con biết lấy chừng mực"
Thẩm Tư Diên gật đầu.
"Có chuyện thì gọi điện thoại cho trợ lý, việc này chắc chắn cần có vé, bố để trợ lý xem xem, đi thu dọn đồ đi"
Thẩm Tư Diên gật đầu, thấp giọng nói: "Con cảm ơn bố mẹ."
Thẩm Quang Viễn gọi điện thoại cho trợ lý. Giao xong việc, Thẩm Mạn chọc chọc tay ông: "Chúng ta làm như vậy liệu có đúng không?"
Thẩm Quang Viễn nắm lấy tay bà, lắc đầu nói: "Nên giải thích thì phải giải thích, bọn chúng cũng không còn nhỏ nữa, việc khác chúng ta không can thiệp, nhưng đừng để hiểu lầm chồng chất hiểu lầm."
Thẩm Mạn cũng cảm thấy vậy. Bà cũng không phải muốn bọn chúng một chỗ với nhau để nói chuyện yêu đương hay gì đó. Bà thích Hứa Tri Lục, cũng biết con trai có tâm tư gì. Nhưng bà sẽ không chủ động để Thẩm Tư Diên tuổi này làm chuyện gì vượt quy củ, chỉ hy vọng quan hệ của bọn chúng tốt hơn một chút. Không cần hiểu nhầm quá nhiều, cũng hy họng bọn chúng sống vui vẻ.
Thẩm Tư Diên còn dễ dàng chứ Hứa Tri Lục thì không như vậy, cô từ nhỏ trải qua nhiều chuyện, tâm tư nặng nề, Thẩm Mạn có lúc cũng không có cách nào giúp được. Bà chỉ là một người dì hàng xóm, không thể cho cô tình cảm mẫu tử ruột thịt sủng ái mà cô mong chờ.
(tạm thời chương nữa, giờ mình đi ăn cơm đây!!! Moah moahh)