Buổi chiều người mua vé vào công viên chơi thật sự không nhiều, lác đác chỉ có vài người. Nhưng khi vào bên trong lại cực kỳ náo nhiệt, người đến chơi rất đông, đại đa số đều là người trẻ tuổi.
Vừa bước vào, Hứa Tri Lục đã nghe thấy âm thanh la hét từ trên cao truyền xuống, cô vô thức ngẩng đầu lên liền thấy tàu trượt đang từ trên đỉnh lao xuống dưới.
Mí mắt cô giật giật, có chút sợ hãi.
"Sợ sao?"
Hứa Tri Lục liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Không sợ"
Thẩm Tư Diên thấp giọng đáp: "Vậy đi thôi, muốn chơi cái gì trước?"
"Gì cũng được" Hứa Tri Lục cũng không quá kén chọn.
Thẩm Tư Diên nhìn một vòng nói: "Tàu cướp biển đi, ít người"
Hứa Tri Lục "......." Cô nhìn đến chỗ đó, da đầu căng lên, đáp một tiếng: "Ừ"
Trò tàu cướp biển người xếp hàng không quá đông. Lúc hai người đến đó xếp hàng, trời vẫn còn nắng.
Thẩm Tư Diên nhìn một chốc, đột nhiên nói: "Đợi tôi, tôi ra cửa hàng kia chút"
Hứa Tri Lục gật đầu, không hỏi nhiều.
Cô vừa nhích lên vừa xem điện thoại, vô tình kéo tới bài đăng của Hứa Tri Giai trên vòng bạn bè. Cô ta đại khái đăng ở chế độ chỉ để cho Hứa Tri Lục xem, hình ảnh kia nhìn có chút đáng sợ. Còn nói kiểu "cô đợi đấy cho tôi" nữa.
Hứa Tri Lục mím môi, không chút do dự cho cô ta vào danh sách đen, không nhìn thấy liền đỡ phiền. Cô không muốn liên quan quá nhiều đến cô ta.
Trước kia không chặn là do thái độ mặc kệ cô ta, nhưng qua sự kiện sáng ngày hôm nay, cô với bọn họ triệt để xé rách mặt nhau rồi, không cần thiết phải đóng kịch ứng phó nữa.
Làm xong hết, Thẩm Tư Diên vừa lúc quay lại. Trong tay hắn cần hai chai nước và một cái ô.
"Cho tôi sao?"
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Không thì sao?"
Hứa Tri Lục nghẹn họng, thấp giọng nói: "Anh tự che đi"
Thẩm Tư Diên nhét vào trong tay cô, đầu lông mày nhướn lên nói: "Tôi che ô, có khi nào cô lại bảo tôi " bể bóng" nữa không?
".........."
Bị hắn nói vậy, Hứa Tri Lục bỗng nhớ lại lời nói trước kia. Cô né tránh tầm mắt, có chút ngại ngùng: "Xin lỗi, tôi nói anh bể bóng nhưng không có ý khinh bỉ anh đâu"
Thẩm Tư Diên phì cười một cái, không để tâm lời đó.
"Không quan trọng" Hắn nhìn trời: "Nắng to lắm, trước cứ che đi, lát nữa gửi lại cũng được"
Hứa Tri Lục gật đầu, không cự tuyệt nữa.
Cô mở ô ra, tiện che cho Thẩm Tư Diên một chút nhưng cô thấp hơn hắn nửa cái đầu. Giơ lên thật sự rất mệt.
Thẩm Tư Diên cũng không biết tại sao thấy cô che ô khó khăn như vậy cũng không giúp. Một lát sau, Hứa Tri Lục rất tức giận, hỏi hắn: "Thẩm Tư Diên, anh không định cầm ô một lát sao?"
Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Không phải do cô không để tôi cầm sao?"
Hứa Tri Lục "........"
"Tôi nói lúc nào?"
Thẩm Tư Diên cười một cái, nghiêng đầu nói: "Được lắm, lại lấp liếʍ"
"Tôi không có" Hứa Tri Lục không nhịn được bật lại: "Tôi vốn dĩ chưa hề nói, là anh lừa tôi"
Thẩm Tư Diên không muốn tranh luận với cô, duỗi tay cầm lấy ô. Hai người thuận theo dãy người xê dịch từng chút một. Tốc độ chậm rì rì.
Đợi đến lúc ngồi lên tàu cũng đã qua hơn tiếng rồi. Hai người cài dây an toàn, Hứa Tri Lục nâng mắt nhìn về phía trước, trên mặt không hề lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Thẩm Tư Diên nghiêng sang nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Thấy sợ chưa?"
"Không sợ"
Hứa Tri Lục đối diện ánh mắt hắn: "Có gì phải sợ, dây an toàn cũng thắt rồi, tôi không thể bị văng ra ngoài đâu"
"......"
Thẩm Tư Diên không có biện pháp tiếp lời. Hắn cười nhẹ, gật đầu nói: "Được, sợ thì bám vào tôi"
"Lời này phải là tôi nói với anh mới đúng chứ"
Lời vừa nói xong, Thẩm Tư Diên liền bám lấy tay cô. Bàn tay hắn to lại ấm nóng, lúc cầm lấy cánh tay cô, có xúc cảm không giống với.
Hứa Tri Lục cứng người chốc lát, quay đầu nhìn hắn: "Anh làm gì vậy?"
Thẩm Tư Diên nhướn mày, một chút cũng không ngại ngùng, chậm rãi nói: "Không phải cô nói nếu sợ thì bám cô sao?"
"..........."
Hứa Tri Lục nhìn anh ta nói chuyện điềm nhiên như không mà không nói nên lời.
"Ý tôi là.........."
Lời chưa nói ra hết đã bị Thẩm Tư Diên hỏi ngược lại: "Lừa tôi à?"
"Dỗ tôi vui vẻ?"
Nghe hắn nói như vậy, Hứa Tri Lục đột nhiên không thể phản bác. Cô mấp máy môi, cảm thụ độ ấm từ lòng bàn tay của Thẩm Tư Diên truyền tới, nửa ngày mới nói được một câu: "Anh vui là được"
Tàu hải tặc cũng không có gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng cảm giác sắp bị ngã xuống thì rất rõ. Lúc vừa bắt đầu, Hứa Tri Lục không nhịn được hét lên mấy lần, cô vô thức tìm kiếm, muốn bấu víu một cái gì đó. Ý nghĩ đó vừa nảy ra, tay của Thẩm Tư Diên từ chỗ đang bám lấy cánh tay cô liền di chuyển xuống dưới nắm lấy tay cô.
-
Lúc chân chạm tới mặt đất, sắc mặt Hứa Tri Lục có chút trắng. Thẩm Tư Diên mở một chai nước đưa cho cô: "Từ từ uống"
"Ừm". Chân tay cô vô lực, yếu ớt đáp lời. Cầm lấy chai nước uống hai ngụm, Hứa Tri Lục dần dần lấy lại được một chút cảm giác.
Không hiểu vì sao, lúc nãy cô rất sợ hãi, vạn nhất xảy ra sự cố, cô thật sự cứ như vậy mà biến mất. Không quay lại đời trước, cũng có khi sẽ không thể trọng sinh tiếp.
Nghĩ đến điểm này, Hứa Tri Lục phát hiện ra trong thâm tâm mình toàn là sự sợ hãi, sư khủng hoảng.
Cô sợ chết. Cực kỳ sợ, cũng không muốn ôm nhiều tiếc nuối mà chết đi.
Cô cố gắng bình ổn tâm tình, sau một lúc, mới nghe thấy Thẩm Tư Diên hỏi: "Bây giờ thế nào, có ổn không?"
Hứa Tri Lục gật đầu. Thẩm Tư Diên chỉ chỉ: "Ra bên kia ngồi nghỉ một lát"
Hứa Tri Lục đồng ý. Chân cô lúc này thực sự muốn mềm nhũn ra rồi. Đến đó ngồi xuống, Hứa Tri Lục nhắm mắt lại, tập trung đem nỗi sợ hãi kia xóa khỏi tâm trí.
Qua một hồi, cô mới hoàn toàn hồi phục.
"Chơi gì tiếp đây?"
Thẩm Tư Diên cau mày: "Còn muốn chơi? Cô có biết sắc mặt của mình bây giờ khó coi đến mức nào không?"
Hứa Tri Lục: "Vậy chơi cái gì không kí©ɧ ŧɧí©ɧ là được". Cô nói: "Vẫn là không nên lãng phí tiền vé"
Thẩm Tư Diên "..........." Hắn ngồi xuống bên cạnh cô: "Sao cô bủn xỉn vậy?"
Hứa Tri Lục bĩu môi: "Vì tôi nghèo"
Thẩm Tư Diên phì cười: "Cũng không phải tiêu tiền của cô"
Hứa Tri Lục quay sang trừng hắn: "Ờ, coi như tôi chưa nói gì đi". Cô vuốt cằm nhìn về phía xa xăm: "Tôi chỉ đơn thuần là không muốn lãng phí tiền"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng, lãnh đạm nói: "Cứ nghỉ thêm chút nữa, rồi lại chơi tiếp cái khác"
"Được" Đợi Hứa Tri Lục ổn định xong, hai người lại tiếp tục chơi mấy trò khác không kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm, kiểu như ngồi vòng quay ngựa gỗ hoặc đâm xe. Lần đi chơi này, tâm tình Hứa Tri Lục thả lỏng hơn nhiều.
Cô cũng thích những âm thanh vui tai trong công viên trò chơi. Trời sẩm tối, nghĩ đến việc Hứa Tri Lục còn phải về trường, Thẩm Tư Diên liền đề nghị kết thúc hành trình đi chơi lần này.
-
Thời gian sau, Hứa Tri Lục trải qua cực kỳ vui vẻ và thanh thản.
Không bị Hứa Tri Giai cố ý làm khó, ngay cả Hứa mẹ cũng không tìm cô nói chuyện, nhìn thấy cô liền coi cô như không khí. Hứa Tri Lục rất thích tình trạng như bây giờ.
Cô cũng không muốn cãi nhau với họ, cũng không muốn mỗi ngày oán thán trời đất gì hết. Kết quả của cuộc thi hùng biện tiếng Anh được công bố, Hứa Tri Lục đứng đầu thành phố, thuận lợi tiến vào cuộc thi tỉnh. Chính là sau một tuần nữa.
Nhận được thông báo, Hứa Tri Lục càng bận bịu hơn trước. Mỗi ngày, sáng thì học trên lớp, tối bổ túc cho Thẩm Tư Diên, sau đó viết bản thảo. Hàng ngày cô đều cố gắng học thuộc, luyện đọc từng chữ sao cho chuẩn nhất có thể.
Cô tuy bận nhưng cuối tuần vẫn đến lớp múa, thời gian trôi qua ngày một nhanh hơn. Sau khi thi giữa kỳ, thành tích Hứa Tri Lục lên mười hạng. Con nhà người ta thì dù thế nào vẫn là con nhà người ta, dù có thụt lùi đi chăng nữa nhưng rất nhanh có thể leo lên.
Cuộc thi tỉnh lần này, Hứa Tri Lục cùng cô giáo đi. Thẩm Tư Diên vốn dĩ cũng muốn đi cùng nhưng bị cô cự tuyệt. Lần thi này so với cô nghĩ thì thoải mái hơn, không có áp lực gì lớn.
Lúc đến hậu đài chuẩn bị, không ngoài ý muốn lại gặp Bành Cẩm. Bành Cẩm nhìn cô cười: "Lại gặp nữa rồi"
Hứa Tri Lục gật đầu.
Bành Cẩm nói: "Lần này nhiều cao thủ lắm, cố lên nha"
"Cậu cũng vậy" Hứa Tri Lục nói với hắn hai câu liền quay người đi.
Đến phiên Hứa Tri Lục lên bục, cô hình như nhìn thấy người quen. Nhưng khoảng cách quá xa nên Hứa Tri Lục không dám khẳng định. Cô thu lại tâm tư, nghiêm túc hoàn thành phần thi của mình.
Phần thi này cô nghĩ mình đã làm tốt, không hề mình ngắc ngứ hay dừng lại giữa chừng, lưu loát ngoài ý muốn.
Sau khi đi xuống, cô giáo cười với cô rất tươi: "Biểu hiện rất rốt"
Hứa Tri Lục cong cong khóe miệng: "Em cảm ơn cô"
Cô giáo đưa điện thoại cho Hứa Tri Lục: "Nãy có người gửi tin nhắn cho em đó"
Hứa Tri Lục mở ra, nhìn thấy Thẩm Tư Diên gửi cho mình một tấm ảnh.
Tấm ảnh đó, là toàn cảnh cô đang đứng trên sân khấu.
(chặng đường nào cũng có bước chân của anh Diên theo Tri Lục ha =)))) thời thời khắc khắc nhắc nhở "có anh ở đây". Đẹp trai ko bằng chai mặt mà đây ko những chai mặt mà còn vô cùng đẹp trai, đổ ầm ầm ấy chứ =))))