Vương Tướng Quân Xin Dừng Bước [Bác Chiến]

PN1: Niệm Huyên Đài (H)

Trên đài người gảy thương sầu

Dưới đài ta cạn từng bầu tìm say

Trên đài người nhớ nhung ai...

Dưới đài ta nuốt lệ cay đắng lòng...

Hoàng cung Đại Khánh quốc, trống canh 3 đã điểm, phòng đế vương vẫn sáng đèn, phía bên ngoài một thị vệ cung nữ túc trực cũng không có.

Một bóng đen nhẹ nhàng phi qua tường cao, thân như chim én, hòa hợp nhất thể vào bóng đêm.

Y dừng lại trước cửa tẩm cung hoàng đế, men say trong người làm đầu óc y chếnh choáng, nhìn ánh đèn mập mờ bên trong hắt ra, lòng dâng lên chua xót khôn cùng: Ngài ấy giờ này chưa nghỉ, là vì nàng ta sao...

1 năm, tròn 1 năm.

Ngày này 1 năm trước chính tay y chém chết nữ nhân giả dối mà ngài ấy yêu nhất. Cũng là tự tay mình bóp chết chút tình cảm ít ỏi bệ hạ dành cho y.

Suốt 1 năm qua ngài ấy đối với y chỉ có hận, không việc nào có thể hạ nhục y mà ngài ấy không làm.

Còn y, gϊếŧ nàng ta y chưa từng hối hận, tất cả những kẻ muốn nguy hại đến ngài đều đáng chết. Đừng nói chỉ một Lục Huyên, dù là cả thiên hạ này y cũng sẵn sàng vì ngài mà chống lại.

Lục Huyên tử, hoàng cung có thêm 1 Niệm Huyên đài nằm ngay trên đường vào đại điện.

Lục Huyên tử, đại tướng quân mỗi ngày đi ngang Niệm Huyên đài đều phải quỳ xuống hướng đài hành đại lễ.

Lục Huyên tử, đế vương trẻ tuổi sầu khổ, hậu cung trống rỗng, ngày ngày tưởng niệm ái nhân, triều chính bỏ bê không màng tới.

Lục Huyên tử, đại tướng quân trên xử lý chính sự, dưới ổn định lòng quân, dẹp ngoại xâm, phòng phản tặc. Lại mang tiếng lòng lang dạ sói, quyền khuynh triều dã, một tay che trời...

Hôm nay, bệ hạ gảy đàn vì cố nhân, tiếng đàn oán than, khổ sầu, day dứt...ai nghe tiếng đều thương xót cho ái tình tử biệt sinh ly...

Hôm nay, tướng quân nâng chén mừng thái bình, liệt rượu chảy tràn, ngậm đắng, nuốt cay...họ nói hắn lạnh lùng tàn nhẫn, nỗi khổ lòng này ai hay...

Vương tướng quân từ từ đẩy cửa bước vào, tiến đến muốn thổi tắt ngọn đèn, đã bị đế vương ngăn cản.

"Không được thổi!"

"Nhưng...khuôn mặt của thần...sẽ làm bệ hạ sợ hãi..."

"Nghĩ rằng trẫm sẽ nhìn ngươi? tướng quân ngươi thật là tự phụ. Chỉ là một món đồ chơi, Ngươi. Nghĩ. Ngươi. Là. Ai?"

"Thần...đã biết"

Tiêu Chiến bị thái độ cam chịu của người kia làm cho khó chịu.

Y ghen tỵ mà hạ sát Huyên Nhi, trẫm phải cho toàn thiên hạ biết Huyên Nhi là nữ nhân trẫm yêu nhất.

Y muốn chỉnh đốn triều chính, trẫm liền bỏ bê quốc sự. Xem 1 mình y quay cuồng chống đỡ, ngày ngày bị quần thần âm thầm chửi bới lạm quyền, mưu đồ bất chính.

Y là tướng quân oai hùng nơi trận mạc, trẫm liền nhốt y trong 4 bức tường kinh thành, tùy ý khinh khi nhục mạ.

Thế nhưng y chưa từng tỏ một chút thái độ khác thường, vẫn âm thầm chịu đựng tất cả.

Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, hay cho kẻ giả nhân, giả nghĩa, thực tế là tâm kế nhất lưu, bụng dạ khó lường.

Trẫm muốn xem không có người khác ở đây, ngươi có thể mang bộ mặt thâm tình đó đến lúc nào.

Tiêu Chiến bật ngồi dậy, nhìn chăm chăm vào thân hình nam nhân trước mặt, hạ lệnh.

"Cởi ra..."

"Bệ...hạ?"

"Không phải đó là ý định của ngươi khi đến đây sao? Cởi ra!"

Vương tướng quân cúi đầu cởi bỏ y phục. Từng món từng món bị thoát ra, rơi xuống đất, cho đến khi cơ thể hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Y đứng đó, không cố ý phô trương, nhưng cảm nhận ánh mắt của người trong lòng đang ngắm nhìn mình, trái tim y không dằn nổi dâng lên ngọt ngào hạnh phúc, hạ phúc hưng phấn mạnh mẽ ngẩng cao đầu.

Thân hình tướng quân thật sự rất đẹp,

Làn da màu đồng, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng co giãn, mông tròn, đùi thẳng, cả người thon gọn không chút mỡ thừa, từng thớ thịt, cơ bắp đều ẩn chứa vô tận sức mạnh.

Ánh mắt bệ hạ đánh giá từ trên xuống dưới, lướt ngang qua hạ thân, bị sự khủng bố của vật kia dọa căng thẳng, khuôn mặt bất giác đỏ ửng, hậu huyệt co thắt, ngứa ngáy khó chịu.

Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn thích giao hoan cùng Vương Nhất Bác.

Từ đầu là bị ép buộc, cho đến khi cơ thể tự động quen dần với việc ân ái, cảm giác sung sướиɠ thoải mái trong những lần giao hợp hết lần này đến lần khác hoàn toàn đánh bại lý trí của hắn.

Tất cả mọi lần đều điên cuồng trong bóng tối, hắn không muốn nhìn thấy y càng không đủ can đảm đối mặt với bản tâm của mình.

Giữa bọn họ là quan hệ gì hắn phân không rõ, là yêu là hận hắn càng phân không rõ.

Nhưng hắn biết, một ngày hắn còn là đế vương, y còn là thần tử thì hắn đối với y chỉ có thể hận, ra sức mà thống hận.

"Vương tướng quân thật trơ trẽn. Ngươi hưng phấn khi thoát y trước mặt người khác sao? Đại tướng quân cao cao tại thượng không ngờ lại là một kẻ dâʍ đãиɠ như vậy.

Nói thử xem trong quân doanh ngươi đã làm những gì, thiếu niên binh sĩ có phải đều dùng thân xác để làm thỏa mãn ngươi không?"

"Bệ hạ...ta vì ngài mà trở nên trơ trẽn, cũng chỉ dâʍ đãиɠ trước mặt ngài..."

Tiêu Chiến không quan tâm tướng quân nói gì. Hắn rũ bỏ ngoại bào, ngồi trên long sàng hơi ngả người về phía sau.

"Đến đây, quỳ xuống, hầu hạ trẫm"

Vương Nhất Bác tiến đến, dịu ngoan quỳ gối dưới chân thiên tử, 2 tay nâng niu lấy long căn, chậm rãi vuốt ve, ma sát...

Nơi nhạy cảm bị đυ.ng chạm rất nhanh có phản ứng, Tiêu Chiến vẫn cố tình đạp ngã đối phương, miệng không ngừng nói lời châm chọc.

"Ngươi chỉ có thể làm được như thế thôi sao? À, trẫm quên mất, Vương tướng quân sao biết cách phục vụ người khác. Gọi đám tỳ nữ vào đây, để bọn chúng dạy ngươi phải hầu hạ trẫm như thế nào."

"không, bệ hạ.

Thần có thể làm được."

Vương Nhất Bác cởi bỏ mặt nạ, nghe thấy tiếng "hừ" khó chịu phát ra phía trên đầu mình, tim như bị ai đó đâm một nhát, đau đớn cùng chua xót.

Y cúi đầu ngậm lấy long căn, xảo diệu dùng lưỡi liếʍ láp từng chút một. Cảm nhận vật nhỏ trong miệng mình co giật, từ từ lớn dần lên, cứng rắn như sắt thép.

Tiêu Chiến thoải mái khẽ ngân thành tiếng. Thân thể tê dại ngã về phía trước ôm lấy đầu người kia.

Toàn bộ dươиɠ ѵậŧ được nơi ẩm ướt, ấm nóng bao phủ.

Đầu đỉnh nhạy cảm liên tục bị chiếc lưỡi thô ráp trêu đùa, tiểu huyệt trên đỉnh bị đầu lưỡi chen lấn vào, khuấy đảo nới rộng ra. Đến chất nhờn trong tiểu huyệt chưa kịp chảy ra đã bị hút sạch sẽ.

Mỗi động tác phun ra nuốt vào 2 cánh môi mềm mại của y lại chạy dọc long căn một lần, ma sát những đường gân máu do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ mà nổi đầy phía trên.

Lực hút từ miệng mạnh đến nỗi như muốn lôi hết tinh tử từ 2 tiểu đản ra ngoài. Lưỡi vẫn luôn cuốn chặt lấy đỉnh đầu, từng nhịp từng nhịp lưu luyến si mê quấn quýt...

Cảm giác sung sướиɠ từ hạ thể truyền khắp toàn thân, bệ hạ vô lực bám víu vào đầu tóc đen huyền. Tử quan bị hắn làm xộc xệch, suối tóc dài buông thả, tung bay sau đầu.

Tiêu Chiến vô thức dùng tay sờ soạng lung tung trên người cố gắng giảm bớt cảm giác khát khao của bản thân. Phía trên 2 nụ hoa cương cứng run rẩy, phía dưới hậu huyệt hư không trống rỗng, bên trong long căn có gì đó đang dâng trào, kêu gào muốn thoát ra ngoài.

"Nhanh, nhanh lên..."

Bệ hạ đứng lên nhấn lấy đầu tướng quân, ra sức đong đưa eo, mỗi cú thúc đều phải va chạm thẳng vào cuống họng.

Kí©ɧ ŧìиɧ lên tới đỉnh, một luồng dịch nóng phun trào ngay trong miệng Vương tướng quân.

Vương Nhất Bác đem tất cả nuốt xuống bụng, một giọt cũng không thừa, lúc này mới nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, trong giọng nói có vô tận chờ mong cùng yêu say đắm...

"Bệ hạ...ngài có hài lòng không...

Ngài đừng gọi người khác, chỉ để thần hầu hạ ngài thôi được không..."

Tiêu Chiến kéo lại áo choàng trên người, nghe thấy tiếng nói, trên cao nhìn xuống người quỳ bên dưới, liếc qua hạ thân từ đầu đến giờ vẫn luôn hùng dũng, cất lời châm chọc.

"Ngươi?

Ngươi có gì có thể so được với nữ nhân?

Ngươi có thân thể mềm mại, nhan sắc khuynh thành sao?

Hầu hạ trẫm vụng về như vậy, một chút cũng không thoải mái. Ngươi so với tỳ nữ tầm thường còn không bằng, càng đừng nói so sánh với Huyên Nhi.

Ngậm long căn của ta làm ngươi sung sướиɠ đến như vậy?

Thật là ghê tởm..."

Trái tim Vương Nhất Bác bị từng câu từng chữ của bệ hạ giẫm nát, đau khổ như nguồn suối không ngừng tràn ra, dây thần kinh kéo căng suốt ngày hôm nay bị 2 chữ "Huyên Nhi" làm đứt đoạn.

Tác dụng phụ của rượu làm đầu óc y dần hỗn loạn, lý trí đã bị tuyệt vọng vùi lấp, hoàn toàn buông xuôi chống cự...

Y nhanh nhẹn phóng lên đè người kia xuống giường, một tay che lại đôi mắt trong vắt kia, tay còn lại giữ chặt 2 tay bệ hạ trên đỉnh đầu.

Tiêu Chiến bất ngờ bị tập kích, hoảng loạn kêu lên.

"Ngươi muốn làm gì???"

"Thần chứng minh cho ngài thấy thần hơn nữ nhân chỗ nào, thần có thể khiến ngài dục tử dục tiên, bọn họ có thể sao???"

Nói rồi môi tướng quân hạ xuống, sâu cạn hôn lên môi quân vương.

Y là chiến thần, giỏi nhất là công thành đoạt đất. Từng chút từng chút một không gian trong khoang miệng Tiêu Chiến bị y chiếm lấy, cái lưỡi bị bắt làm tù binh, cuốn chặt vào nhau cùng nhảy múa.

Chưa đủ, chưa đủ, y muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa...

Đầu lưỡi điên cuồng thăm dò vào sâu hơn, tận mọi ngóc ngách bí hiểm nhất.

Tiêu Chiến chỉ có thể ồ ồ hô hấp, thân thể vì thiếu dưỡng khí mà xụi lơ.

Bên dưới bàn tay to lớn của tướng quân đôi mắt đế vương đã mơ hồ, ngập nước...

Tướng quân nhận thấy người dưới thân đã không thể kiên trì mới lưu luyến rời ra. Đôi môi hồng nhạt kia bị 1 nụ hôn chà đạp sưng đỏ, bóng bẩy mê người.

Bệ hạ lấy lại được hô hấp, tính tình cũng xuất hiện, gào lên.

"Trẫm muốn gϊếŧ ngươi, trẫm muốn tru di cửu tộc ngươiiii"

"Được. Thần đem toàn bộ họ Vương trong thiên hạ đều gϊếŧ, chỉ có ngài là thân nhân của thần..."

"Ngươi vô sỉ!!!

Ngươi đã nói không ép buộc ta.

Ngươi đã gϊếŧ Huyên Nhi rồi có giỏi thì ngươi gϊếŧ cả trẫm, có giỏi thì ngươi xuống tay đi..."

"Nàng ta có gì tốt, rốt cuộc nàng ta có gì tốt khiến ngài nhớ mãi không quên?"

"Huyên Nhi tất cả đều tốt đẹp, ngươi chỉ là kẻ đoạn tụ gớm ghiếc, lấy tư cách gì so sánh với Huyên Nhi của ta..."

"Được, bệ hạ, là ngài ép thần.

Nếu ngài không quên được thần sẽ dùng cách của mình khiến ngài quên đi. Đừng nói chỉ 1 Lục Huyên đã chết, dù nàng ta còn sống cũng không đấu lại thần.

Ngài chưa nhận ra sao bệ hạ, cơ thể của ngài thần là người hiểu rõ nhất, nó thành thật hơn miệng của ngài nhiều, nó đang rất khao khát thần ngài biết không?"

"Trẫm không có. Ngươi nói dối..."

Vương Nhất Bác không lề mề nữa, xé toạc áo choàng trên người đế vương, trói chặt 2 tay vào nhau, còn dây lưng mềm dùng bịt kín mắt bệ hạ. Y vẫn luôn nhớ rõ, bệ hạ không muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này của y...

"Ngươi điên rồi, ngươi thả trẫm ra, lập tức..."

Tướng quân đặt đế vương nằm ngửa, đẩy 2 chân của ngài ra, thích ý ngắm nhìn toàn bộ nơi tư mật. Y nâng mông ngài lên cao, trực tiếp dùng lưỡi tiến sâu vào hậu huyệt, 2 tay còn bận rộn chơi đùa long căn, tiểu đản cũng không bỏ qua mà liên tục xoa nắn.

Tiếng kêu gào của Tiêu Chiến im bật, thay vào đó là âm thanh kìm nén. Hắn không thể mở miệng, không thể để tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ thoát ra ngoài.

Huyệt bích bị cái lưỡi mềm khuấy nhẹ, chà xát càng lúc càng nóng rang, co giật không ngừng.

Cả người bệ hạ đỏ bừng, bàn chân quơ quào giữa không trung, ngón chân co quắp lại. Sống lưng như bị trăm ngàn luồng điện chạy qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từng tế bào thần kinh, toàn thân đều trở nên nhạy cảm.

Hậu huyệt đã đủ rộng mở, Vương Nhất Bác rút lưỡi ra, thúc mạnh cự vật đã trong tư thế sẵn sàng từ lâu vào trong. Khoảng trống vắng nơi sâu trong bị vật cứng rắn lấp đầy, Tiêu Chiến không kiềm chế được nữa, tiếng kêu sung sướиɠ thoát ra ngoài.

"Bệ hạ, bọn họ có thể làm như thế này với ngài không?" Vừa hỏi vừa liên tục thúc hông .

"Không...không..."

Tướng quân nâng người bệ hạ lên, đặt bệ hạ ngồi lên hạ thân của mình, tay quàng qua cổ y.

Y không tiếp tục động, chuyên tâm chăm sóc 2 nụ hoa ngọt ngào. Một bên liếʍ mυ'ŧ, một bên vò ngắt, khiến Tiêu Chiến vừa tê vừa đau xoay trở trốn tránh, vặn vẹo thân mình.

"Động...động..."

"Bệ hạ, ngài muốn thì tự mình động nha..." Y nói rồi kéo dài nụ hôn trên người hắn. Những vị trí nhạy cảm nhất đều bị y nhiệt tình chăm sóc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ mạnh bạo bất ngờ chuyển sang lả lướt, nhẹ nhàng. Khiến thần trí và kɧoáı ©ảʍ của quân vương đang dâng lên cao đột ngột ngừng lại, treo lơ lửng giữa không trung.

Không đủ! Không đủ! Không đủ!

Hắn càng muốn nhiều hơn lại càng không biết phải làm sao...

"Cho ta...cho ta...ta muốn nhanh, thật nhanh..." Tiêu Chiến trong vô thức nhấp hông, nhưng làm cách nào vẫn cảm thấy không đạt được thứ bản thân khát cầu.

Vương Nhất Bác xốc cơ thể bệ hạ lên, dùng một tay treo thân hình mạn diệu ấy trên người mình. Y đi thẳng đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, xa xa bên ngoài là Niệm Huyên đài xa hoa tráng lệ.

Y đặt Tiêu Chiến xuống bệ cửa, mặt hướng ra ngoài, giữ chặt lấy chiếc eo thon gọn mà thúc đẩy liên tục.

"Bệ hạ nhìn xem, Niệm Huyên đài ngay ngoài kia.

Ta để nàng ta nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của ngài.

Để nàng ta nhìn thật kỹ khuôn mặt động tình của ngài.

Để nàng ta biết ai mới có thể làm cho ngài say mê sung sướиɠ..."

Sau mỗi câu nói y càng thúc mạnh hơn, cự vật cọ sát thạch bích không chút khe hở, kɧoáı ©ảʍ như sóng lớn từng cơn từng cơn trùng kích vào bờ không ngừng nghỉ.

Tiêu Chiến bám người vào khung cửa, lý trí bị muôn vàn con sóng vùi dập nhấn chìm, miệng há lớn mặc kệ nước miếng chảy tràn xuống, phóng túng cùng cực.

Tiếng rêи ɾỉ hòa cùng tiếng thở dốc, từng câu chữ đứt quãng thoát ra khỏi miệng hắn phơi bày trần trụi du͙© vọиɠ của bản thân đã không cách nào ức chế.

" Ngươi...chỉ có ngươi...

Muốn...ta muốn...ra, muốn ra..."

Tướng quân cũng đã đến giới hạn, y nâng 2 đùi bệ hạ, bế cơ thể ngài lên cao, phô ra nơi tiếp nối 2 cơ thể trước khung cửa, cuồng dã mà động thân.

Cao trào đã đến, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi cùng lúc phun trào, chất lỏng đặc sệt văng tứ tung, chảy từ long căn, hậu huyệt bệ hạ xuống bụng Vương tướng quân, phân không rõ là của ai...

Khóe mắt tướng quân chảy dài một hàng lệ, rơi xuống vai đế vương, rất nhanh biến mất không vết tích.

Quân vương nhắm lại 2 mắt, ẩn giấu hết những tia tình tố mỏng manh bên trong.

Vương Nhất Bác...

Giữa ta và ngươi là yêu, là hận, là mưu, là đồ ai nói rõ được?

Nếu không có long bào, khôi giáp, có phải chúng ta sẽ có một kết cục khác không?

Đêm rất dài, trong tẩm điện luật động mãi không ngừng.

Chỉ có cách điên cuồng ân ái mới có thể khiến người ta tạm thời đánh mất thần trí, bỏ ra sau đầu gánh nặng giang sơn, nghĩa quân - thần, buông thả thân xác hoàn toàn đắm chìm trong khoái lạc.

Cho đến khi cơ thể mệt nhoài mất đi ý thức, không cần phải đối mặt thực tại hay bản tâm...

Vương Nhất Bác cúi đầu khẽ hôn lên tóc Tiêu Chiến, nhìn ngắm dung nhan đã mệt mỏi ngủ vùi ngay trong lòng y.

Ngày mai bệ hạ tỉnh dậy sẽ đem mọi chuyện quên hết, lại tiếp tục đẩy y ra xa, chỉ có những lúc thế này ngài mới nguyện ý cho y đυ.ng chạm...

"Bệ hạ, sự phóng đãng nhất của ngài là dành riêng cho thần. Thế gian này chỉ có thần thật tâm yêu ngài, ngài biết không..."

----------------

Xin lỗi các cu nhang vì lâu chưa có chương, bồi thường các cô chút thịt thà đậm đà ăn tối. 😶😶😶