Vương Tướng Quân Xin Dừng Bước [Bác Chiến]

Chương 11: Bóng Tối

Quỷ Vương nhìn Tiêu Chiến ngã xuống trước mặt, trong mắt một chút dao động nhỏ cũng không có.

"Giam hắn vào phòng tối, đừng để hắn chết. Còn đám kia đưa đến quân kỹ đi"

Số phận của kẻ yếu chính là bị kẻ mạnh quyết định tùy ý như thế.

Không ai quan tâm kẻ yếu nghĩ gì, đau thương ra sao...

Nếu ngươi không đủ mạnh ngươi chỉ có thể chấp nhận số phận, thậm chí đến việc khóc hay cười của bản thân cũng không thể tự mình quyết định.

Ở đây,

chống lệnh chính là chết.

Tiêu Chiến từ từ tỉnh lại từ giấc ngủ...

Hắn không biết mình đã ở đây bao lâu, có lẽ là vài tháng, vài ngày hoặc chỉ mới vài giờ?

Hắn chỉ biết hắn phải sống, dù bằng cách nào hắn vẫn phải sống...

Lần đầu tiên hắn tỉnh lại, lập tức bị màn đen dày đặc xung quanh đè ép. Ngột ngạt đến mức không thể thở nổi.

Hắn cố hớp từng ngụm không khí ít ỏi, cố gắng lần mò hình dung xem đây là một nơi thế nào...

Hắn nhắm một hướng mà bò thẳng tới, muốn tìm bức vách của căn phòng.

Tay và chân liên tục đè lên những khúc xương khô, tiếng rắc rắc vang lên trong tĩnh mịch vô cùng chói tai.

Không có cách nào tránh né, không có nơi nào tránh né.

Dưới nền tràn ngập thay người,

khắp nơi,

toàn bộ

đều là xương trắng...

Nỗi sợ hãi trong lòng được bóng tối khếch tán, mỗi tiếng răng rắc vang lên lại làm hắn thêm một lần tự hỏi... hắn sẽ vĩnh viễn nằm lại đây như bọn họ sao...?

Cuối cùng đã chạm được vách tường, tay hắn không ngừng rờ rẫm...nước mắt cứ vậy không chịu khống chế mà rơi xuống...

Bức vách bằng kim loại, lạnh lẽo kinh người, vừa chạm vào đã như có ngàn vạn kim châm đâm sâu vào ngón tay đau buốt.

Vậy mà trên vách tường đó in hằn vô số những vệt cào kéo dài, những vết hõm vào của lực va chạm mạnh và một tầng máu khô thật dày phủ kín...

Con người phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể dùng sức người không ngừng làm biến đổi kim loại?

Phải có bao nhiêu người đập đầu vào tường để phủ được lớp máu khô dày như thế?

Nơi này...đã mai táng bao nhiêu mạng người?...

Lần thứ 2 hắn tỉnh dậy, hắn cố giữ cho mình tỉnh táo bằng cách liên tục nói chuyện.

Hắn khoe với bọn họ rằng hình như hắn đã được cho dùng một loại thuốc nào đó, cơ thể hắn không cảm thấy đói khát.

Hắn mất một khoảng thời gian rất lâu để dọn một chổ ngủ mà không làm phiền bọn họ.

Hắn cũng kể về tướng quân của hắn, không biết phải làm sao mới gặp lại được y, lần nữa bước vào trái tim y...

Tiếc là...

Không một ai trong số bọn họ có thể cho hắn lời khuyên nào cả...

Lần thứ 3 hắn tỉnh dậy hắn bổng nhiên rất sợ tiếng động.

Hắn cảm giác trong phòng hình như còn có vật gì khác, hắn liên tục nghe thấy tiếng ken kéttttt và rắc rắc bên tai...

Lúc to lúc nhỏ,

lúc xa lúc gần...

có khi là ở trước mặt, bổng chốc lại xuất hiện ngay sau lưng...

Hắn không dám cử động, hắn dựa sát vào tường mặc kệ da thịt ở lưng bị châm chích.

Hắn run rẩy thu toàn bộ cơ thể lại, 2 tay ôm chặt lấy đầu và 2 chân...

Tiếng hít thở của hắn quá lớn,

Không được

Thứ gì đó có thể sẽ nghe thấy...

Sẽ men theo tiếng hít thở mà tìm đến đây...

Hắn hoảng hốt che miệng mình lại, cố gắng nhịn thở...

Nhịn mãi...

Nhịn mãi...

Cho đến khi cơ thể gục xuống hôn mê bất tỉnh...

Lần nữa hắn tỉnh dậy,

Hắn cảm thấy việc tạo ra những vết thương trên người thật tuyệt diệu.

Cảm giác đau đớn làm hắn nhận ra rằng hắn khác với bọn họ, hắn vẫn còn sống!

Còn có vị máu thật sự rất ngon, máu của hắn có vị ngọt, ngon lành hơn nhiều so với máu của nữ nhân hắn từng cắn.

Cơ thể này có một bí mật, nó không thích hợp tu luyện nhưng nó lại là bình chứa nuôi dưỡng đá kết tinh.

Ở hỗn đỗn giới này những người tu luyện đều dựa vào đá kết tinh để nâng cao sức mạnh.

Đá kết tinh là nguồn tài nguyên tu luyện duy nhất, chỉ có con người hoặc hỗn độn thú ở một cấp bậc nhất định mới có thể sinh ra đá kết tinh.

Muốn trở thành kẻ mạnh không có con đường nào khác ngoại trừ liên tục gϊếŧ chóc.

Không có đá kết tinh để tu luyện dù thiên phú tốt ra sao cũng chỉ là kẻ yếu.

Thế giới này kẻ mạnh nhất chính là kẻ tàn nhẫn nhất.

Tiêu Chiến của thế giới này là trường hợp ngoại lệ duy nhất.

Vừa sinh ra đã tồn tại một viên đá kết tinh trong cơ thể nhưng lại hoàn toàn không thể hấp thu năng lượng từ những viên đá kết tinh khác.

Khi cha hắn tự tay rạch ngực hắn lấy viên đá kết tinh ra ông vô tình phát hiện hắn vẫn còn thoi thóp, không những vậy máu của hắn lại tiếp tục kết lại thành một viên đá khác.

Đá kết tinh lấy ra từ người hắn dù năng lượng không cao nhưng lại rất dễ dàng hấp thu.

Kể từ đó cơ thể này được xem như một vật chủ nuôi dưỡng đá, mỗi năm một lần sẽ bị mổ sống lấy viên đá ra.

Nuôi đá là việc duy nhất hắn có thể làm, cũng là lý do duy nhất giúp hắn được tiếp tục sống sót...

Hắn dùng xương người vạch những vết thương khắp cơ thể, cố gắng nếm xem máu ở những nơi khác nhau có phải vị cũng khác nhau.

Hắn sẽ không đυ.ng đến viên đá, hắn muốn tặng nó cho Vương Nhất Bác.

Có một điều suốt nhiều năm cha hắn dùng mọi cách thí nghiệm lên cơ thể hắn cũng không phát hiện ra: hắn càng đau khổ, sợ hãi viên đá lại càng đỏ, càng ẩn chứa nhiều sức mạnh...

Lần này hắn tỉnh dậy hắn biết mình không thể ngủ nữa.

Tâm trí hắn đã không còn đủ sức điều khiển cơ thể.

Bóng tối đã trở thành nỗi ám ảnh to lớn nhất với hắn.

Hắn rất sợ, rất sợ...

Nhưng hắn càng sợ phải bước ra khỏi đây...

Hắn cần bóng tối.

Cần nó che giấu con quái vật đang lớn lên từng phút từng giây trong tâm trí hắn.

Hắn cố gắng lết ra xa khỏi vách tường nhất có thể, tay chạm được thứ gì sẽ bỏ hết vào miệng nhai nuốt.

Hắn không thấy đói nhưng hắn càng lúc càng khao khát sự ấm nóng của dòng máu đang chảy trong huyết quản.

Cơn thèm thuồng kêu gào, mùi máu tươi gọi mời, từng thớ thịt mềm mại thơm ngào ngạt...

Hắn chỉ muốn nuốt chửng chính mình, nuốt trọn bản thân vào bụng.

Phía bức vách kia như có hàng trăm người kêu gào, họ nói não người có hương vị tuyệt vời nhất, còn tan ngay khi vừa cho vào miệng...rất ngon...rất ngon...

Đập đi...

Đập đi...

Nhanh đến đây...

Nhanh đập vào...

Chúng tôi cũng muốn ăn...muốn ăn...muốn ăn...

Tiêu Chiến ôm lấy hai tai, ngẩng mặt lên trời, vừa cười ngọt ngào vừa lẩm bẩm

Nhất Bác, Nhất Bác...

Ta đến rồi, ta ở đây...

Tối quá ta không nhìn thấy gì cả Nhất Bác. Ngươi nắm lấy tay ta có được không?...

Nhất Bác ngươi mau nhìn ta xem.

Ta cũng đã trở thành ác quỷ...

Từ giờ sẽ không còn sợ ngươi nữa, từ giờ cũng không cần ánh sáng nữa, ta chỉ cần mỗi ngươi thôi là đủ rồi...

Nhất Bác, màu mắt ngươi thật đẹp...giống hệt màu viên đá kết tinh trong tim ta, chúng sinh ra là để dành cho nhau...

Thật muốn móc ra đặt cùng một chổ, không cần chia xa nữa, có phải rất đẹp đẽ không...

Nhất Bác, bọn họ vẫn luôn gọi tên ta, còn ngươi ở đâu?

Ngươi vẫn đang chờ ta đúng không...

Chờ ta tìm kiếm ngươi, chờ ta đưa ngươi về, chờ ta khiến ngươi yêu ta thêm một lần nữa...

Nhất Bác, ta từng đi qua Hoàng Tuyền lộ, lạnh giá và tối tăm hơn nơi này rất nhiều. Khi đó ta cũng là từng bước lần mò trong bóng tối hy vọng tìm thấy ngươi...

Thế nên Nhất Bác

ta sẽ không chết đâu,

sẽ không chết đâu...

...

Tiêu Chiến không ngừng lảm nhảm, hắn gọi tên Vương Nhất Bác, hắn nói mãi nói mãi cho đến khi không gian xung quanh trở lại tĩnh lặng.

Đầu óc hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn cảm thấy cơn đói đang kéo đến, hắn biết mình sắp được thả ra ngoài.

Thế giới này có một loại thuốc vô cùng trân quý có thể giúp con người suốt 10 ngày không cần ăn uống, không hề mệt mỏi đói khát, còn có thể mau chóng hồi phục vết thương.

Nếu Quỷ vương muốn hắn chết đã không phung phí viên thuốc quý giá ấy lên người hắn.

Y là muốn hủy hoại toàn bộ ý chí của hắn, để hắn tự tay từng chút một bóp chết bản tâm của mình, từ nay về sau trở thành một con rối dự trữ máu.

Trên đời này kẻ có thể làm quỷ vương bị ảnh hưởng tuyệt đối không được tồn tại, dù là những dao động mờ hồ, nhỏ bé nhất.

Chỉ là Quỷ vương không bao giờ ngờ được,

Tiêu Chiến hắn lại có thể cứng cỏi như thế.

Dùng thời gian 10 ngày đem bản tâm dung nhập vào bóng tối.

Dùng thời gian 10 ngày tôi luyện ý chí của bản thân.

Dùng thời gian 10 ngày thử thách tình yêu của chính mình.

Hắn, Tiêu Chiến, lúc này đã đủ dũng khí đứng trước Vương Nhất Bác để lớn tiếng nói rằng:

Chỉ cần là ngươi, biến đổi thế nào ta đều yêu thích...

Nếu ngươi là tướng quân ta cùng ngươi ngắm trăng đối ẩm, đánh đàn múa kiếm, uống rượu dưới hoa...

Nếu ngươi là quỷ vương ta cùng ngươi tung vó sa trường, đạp thành gϊếŧ địch, say máu quân thù...

2 chúng ta luân hồi ngàn kiếp, không rời, không khí, tuyệt không chia xa...

Cánh cửa kim loại dày nặng từ từ mở ra mang theo âm thanh chát chúa đến rợn người.

2 tên lính tìm thấy hắn cuộn mình trong đống xương trắng giữa phòng, chúng lôi hắn ra nhanh nhất có thể.

Nơi này không dành cho con người, dù chúng đã thấy quen xác chết nhưng nơi căn phòng kia những oan hồn toàn bộ bị giam giữ lại.

Vách tường kim loại ban đầu không hề lạnh lẽo, nhưng hiện giờ chỉ cần đến gần cũng đã cảm thấy buốt giá, nhói đau...

Cánh cửa đóng sầm lại lần nữa, giai điệu riêng biệt của bóng đêm tiếp tục vang lên

Chúng tôi ở đây...

Đến đây...

Mau, đến đây...

Tiêu Chiến như một cái xác không hồn mặc người bày bố.

Cũng không một ai thử xem hắn có còn ý thức hay không.

Người, à không, súc vật đem từ phòng tối ra tất cả đều ngoan ngoãn kinh người. Không có suy nghĩ, không thể tự hỏi, chỉ có thể nghe lệnh và làm việc.

Trước nay chưa từng có trường hợp ngoại lệ.

Lần đầu tiên khi đến thế giới này hắn được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo đúng nghĩa.

Chúng đưa hắn vào một căn phòng, ra lệnh cho hắn đứng chờ ở đó.

Phòng 4 phía là bức tường đen u ám, ánh sáng ảm đạm xuyên qua khe cửa nhỏ bé vào phòng cũng không đủ soi sáng bất kỳ thứ gì, nhưng không khí trong này lại thần kỳ làm Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái và vui sướиɠ.

Có bóng tối bình yên, có mùi của Vương Nhất Bác,

hắn tham lam liên tục hít hà không ngừng...

Từ bên ngoài vọng vào tiếng quân hò reo...Quỷ vương đã thắng trận trở về...

-----------

Thật ra tui cũng không muốn giữa khuya đăng truyện máu me đâu, mà buổi này tui mới có chút thời gian để viết.

Chúc những ai thức đêm đọc chương này may mắn, trước khi ngủ nhớ nghe kỹ xung quanh xem có tiếng động gì lạ ko nha...