Tiêu Chiến lại thấy mình xuất hiện trong không gian kia, lúc này khoảng trống đã lan rộng ra rất nhiều. Không đợi hắn kịp khám phá xung quanh giọng nói của hệ thống đã vang lên
"Đem mảnh linh hồn trong tay ngươi đặt lên trụ đá, chuẩn bị dịch chuyển đến thế giới thứ 2"
Hắn nhìn xuống tay mình, nơi đó có một viên cầu màu xanh lấp lánh. Ánh sáng trong viên cầu không ngừng chớp động, giống như đang muốn nói điều gì...
Tiêu Chiến nâng niu đưa viên cầu lên cao, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn: Nhất Bác, chờ ta trở lại, ta sẽ về sớm thôi...
Viên cầu vừa được đặt vào trụ đá, lập tức các mảnh nhỏ như nhận được triệu hồi, toàn bộ tập trung về phía trụ đá bay lượn xung quanh viên cầu.
Mỗi khi một mảnh nhỏ mới được sinh ra lại xuất hiện một tia năng lượng thông qua trụ đá truyền vào viên cầu.
Dù tia năng lượng này vô cùng nhỏ bé nhưng lại liên tục xuất hiện, Tiêu Chiến còn cảm giác được rằng mảnh linh hồn của Vương Nhất Bác nhờ có nguồn năng lượng này mà ngày càng ngưng thực.
Thế thì hắn yên tâm rồi...
"Thần, ta đã chuẩn bị xong"
"Đi thôi. Đừng chết"
Linh hồn hắn bị mạnh mẽ đánh nhập vào thế giới thứ 2, tại trung khu hệ thống viên cầu kia như cảm ứng được nguy hiểm sắp đến với Tiêu Chiến mà liên tục xao động rung lắc dữ dội.
"Vô ích thôi, ngươi chỉ có thể tin vào hắn. Nếu hắn thất bại đó là kết thúc của tất cả chúng ta..."
.....
Tiêu Chiến mở mắt ra, hắn còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh xung quanh trí nhớ đã mạnh mẽ truyền vào đại não.
Thế giới này gọi là Hỗn Độn Giới, vô cùng rộng lớn, là một chiến trường gϊếŧ chóc thật sự.
Ở đây không có luật pháp, không có quy định, không có tình người. Chỉ có một quy tắc duy nhất chính là "mạnh được yếu thua".
Khi ngươi là kẻ mạnh ngươi có thể làm bất cứ điều gì tùy thích, và đương nhiên ngươi cũng phải liên tục chiến đấu để giữ vững vị trí trên cao đó.
Tại đây có 5 lĩnh chủ chiếm giữ 5 khu vực gồm Đông, Tây, Nam, Bắc và Trung Tâm.
Vì sức chiến đấu của họ tương đương nhau, kiềm chế nhau nên nhiều năm rồi Hỗn Độn Giới có thể xem như ở trạng thái cân bằng, hòa bình. Dù cho đó chỉ là mặt ngoài thì vẫn là những ngày tháng yên bình hiếm có trong lịch sử.
Cho đến một ngày Quỷ Vương xuất hiện, biểu hiện giả dối ầm ầm sụp đổ. Kéo ra màn che cho những ngày tháng tinh phong huyết vũ, chiến tranh bao trùm cả thế giới.
Không ai biết tên của y là gì, y đến từ đâu, chỉ biết y vô cùng tàn bạo, nơi y đi qua đều biến thành địa ngục.
Trong vòng vài tháng bằng sức một người y đã nắm trọn Đông khu trong tay, tạo dựng quân đội hướng về Bắc khu khai chiến.
Chưa được bao lâu đã gϊếŧ chết lĩnh chủ Bắc khu, sát nhập 2 khu lại thành một.
3 khu còn lại đều lo lắng đứng ngồi không yên.
Lập tức tụ lại kết minh cùng nhau chèn ép y.
Vậy mà vẫn không thể giành chút lợi thế nào, chỉ có thể đánh cái ngang tay, Trung Tâm khu bị biến thành đại chiến trường, cung 2 bên ngày đêm chiến đấu.
Tiêu Chiến của kiếp này là con trai của lĩnh chủ Bắc khu, từ nhỏ đã yếu đuối, không thể tu luyện nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Nếu không được cha hắn hết lòng bảo vệ, với nhan sắc kia chắc hẳn đã sớm thành đồ chơi của kẻ khác.
Giờ cha hắn đã chết, hắn và rất nhiều người khác đang bị áp giải đến doanh trại Quỷ Vương trở thành vật giải trí cho tướng sĩ.
Tiêu Chiến sau khi tiếp nhận thông tin thì lồm cồm bò dậy, nhận ra bản thân đang bị giam trong l*иg lớn, bên cạnh còn có hơn mười nữ nhân.
Tất cả đều mang xiềng xích nặng nề, quần áo rách tan nát không đủ che thân, bọn họ rúc lại thành từng nhóm nhỏ ôm chặt lấy nhau, hoảng sợ và bất lực...
Phía sau còn có vô số l*иg sắt như thế bị ngựa kéo đi, cuối đoàn là dòng người dài dằng dặc bị trói vào nhau cùng lúc áp tải...
Bên mũi là mùi máu tanh hôi, mùi chất thải ô ếu, mùi xác người thối rửa nằm chết dọc theo đường đến chiến trường.
Người chết quá nhiều, không ai bận tâm dọn xác, đến thú hoang cũng chê không muốn nuốt thịt thối nữa. Vì phía trong kia mỗi ngày đều sẽ có vô số thịt tươi mới bị vứt ra ngoài làm thức ăn cho chúng...
Dù là binh lính bên phe nào, một khi đã chết đi cũng chỉ có một kết cuộc duy nhất chờ đợi họ mà thôi.
Bên tai là tiếng kêu khóc, tiếng chửi bới, tiếng roi vụt vào da thịt, tiếng van xin la hét thất thanh còn cả tiếng cười ngạo nghễ của đám lính khi buồn chán lôi tù binh ra làm trò tiêu khiển...
Dùng sức người thay sức ngựa kéo xe, bắt người sống ăn thịt xác chết, nếu xinh đẹp một chút sẽ bị lôi ra lăng nhục tại chỗ...
Huynh đệ ruột thịt cho chiến đấu một mất một còn.
Đồng bọn đi chung cho 1 người thỏa sức hành hạ người còn lại.
Tất cả những điều đáng trân trọng trên đời đều bị đem ra dẫm đạp dưới chân...
Bởi vì binh lính hiểu rõ rằng, hôm nay họ hành hạ những người này, có thể ngày mai họ đã trở thành 1 trong những xác chết nằm phơi thay ngoài đó.
Nên cứ điên cuồng mà tận hưởng đi, giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết còn có gì quan trọng hơn bản thân mình nữa đâu.
Bệ hạ cố gắng chịu đựng cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng, nuốt ngược vào bụng những thứ sắp trào ra khỏi miệng.
Hắn phải nhẫn nhịn, hắn phải dưỡng sức, hắn phải tập quen dần...
Thế giới này không còn tươi đẹp như thế giới hắn đã đến trước đó. Nếu chỉ mới thế này hắn đã không chịu nổi thì làm sao chinh phục được mảnh linh hồn thứ 2 đây?
Sau một buổi suy xét thăm dò hắn nhận ra tù nhân cũng được phân cấp bậc.
Trong l*иg sắt là quý tộc ở các khu, dân thường xinh đẹp, hoặc những nữ nhân có khả năng tu luyện.
Những người này sẽ không dễ dàng bị "đυ.ng vào" trên đường đi.
Áp giải bên ngoài l*иg đa phần là thường dân, quân doanh luôn cần số lượng lớn người phục dịch.
Mạng sống của họ chẳng khác nào cỏ rác, có thể bị gϊếŧ chết bất kỳ lúc nào thậm chí không cần đến cả lý do...
Quý giá và được đối xử tốt nhất là nữ nhân có khả năng tu luyện, họ sẽ được dùng làm phần thưởng ban cho tướng sĩ lập chiến công hiển hách.
Nữ nhân ở thế giới này khả năng sinh sản rất cao nhưng tỷ lệ nữ nhân có thể tu luyện lại vô cùng thấp.
Cưới được một nữ nhân có thể tu luyện là ước mơ và niềm tự hào của mọi người đàn ông trên đời.
Quý tộc sẽ trở thành chiến lợi phẩm của 1 vài tướng lãnh đứng đầu, những người đã trực tiếp gϊếŧ chết chồng, cha, anh, người thân của họ.
Giống như Tiêu Chiến và những thiếu nữ trong l*иg này đều là người nhà của những oan hồn lĩnh chủ dưới kiếm Quỷ Vương, hiển nhiên trở thành vật sở hữu riêng của y.
Cuối cùng là dân thường xinh đẹp bị bắt bớ trên đường.
Có nam có nữ có cả trẻ nhỏ, chỉ cần dễ nhìn một chút đều bị bắt đi.
Họ sẽ trực tiếp bị đưa cho binh lính chơi đùa, thường không ai sống nổi quá 3 ngày, nên những người này cần được vận chuyển bổ sung liên tục.
Hỗn Độn Giới mênh mông rộng lớn, người lại đông đúc vô cùng, nhưng 99% dân số lại nhỏ yếu tựa con kiến, số phận sinh mệnh hoàn toàn phụ thuộc vào 1% còn lại kia.
Mạng người, chính là thứ không đáng giá nhất tại thế giới này...
......
Đoàn người đã đi được 3 ngày, 3 ngày này Tiêu Chiến hoàn toàn không có chút gì bỏ bụng.
Môi hắn khô nứt, cả người mệt lả dựa vào thành l*иg sắt...
Xung quanh là những ánh mắt đã dần biến đổi luôn nhìn chằm chằm vào hắn...
Số lượng tù nhân quá đông sẽ không có đủ lương thực cho tất cả.
Những người trong l*иg hoàn toàn bị bỏ mặc không nhìn.
Hoặc là ngươi tự nguyện bước ra dùng thân xác trao đổi lương thực, hoặc ăn thịt uống máu đồng loại trong l*иg, hoặc nhịn đói và chờ khi ngươi yếu đi bị kẻ khác xâu xé.
Đã có rất nhiều người trong l*иg thỏa hiệp, tự nguyện bước ra ngoài chỉ để được ăn.
Đây là một quy định mà Quỷ Vương đặt ra, binh lính áp tải không thể đυ.ng vào người trong l*иg sắt nhưng nếu chúng tự nguyện đi ra thì có thể xem như tù binh bình thường mà đối đãi.
Quỷ Vương chính là muốn nhìn thấy những kẻ tự cho mình cao quý, xuất sắc hơn người, đứng trước ranh giới sự sống và cái chết thì có khác gì đám cỏ rác thường dân mà trước đây chúng coi thường khinh bỉ.
Nơi này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống đến cuối cùng. Cũng chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng được sống đến cuối cùng...
Mặt trời rất nhanh lặn xuống nhường chỗ cho đêm đen, đoàn người vẫn tiếp tục lên đường không ngừng nghỉ.
Bóng tối và lạnh giá từ từ xâm chiếm lòng người, kêu gọi những mặt xấu xí nhất của nhân tính lộ diện.
Tất cả đã đến giới hạn, cơn đói hoàn toàn ăn mòn chút lý trí nhỏ nhoi còn sót lại...
Đêm khuya vắng lặng... tiếng gầm gừ phát ra từ miệng người hệt như dã thú, tiếng cắn xé nhai nuốt thỏa mãn, tiếng kêu rên yếu ớt tuyệt vọng, tiếng khóc sợ hãi bất lực...ở từng l*иg từng l*иg liên tục vang lên.
Nó như một hồi chuông báo tử, một khi đã rung lên sẽ kéo dài...
vang vọng...
không dứt...
Trên mặt bọn họ đều đầm đìa nước mắt, những giọt lệ rơi xuống biến mất giữa vũng máu đặc sệt.
Họ đều biết mình đã từ bỏ điều gì...nhưng không còn cách nào quay đầu lại nữa.
Hoặc là ăn hoặc là bị ăn, không có lựa chọn nào khác...
L*иg sắt của Tiêu Chiến đã có người bắt đầu rục rịch.
Mục tiêu chính là Tiêu Chiến.
Bọn họ đều là chiến lợi phẩm của Quỷ Vương, từ bây giờ trở đi cuộc sống của họ hoàn toàn phụ thuộc vào người này.
Ở đây Tiêu Chiến là người xinh đẹp nhất, cũng là mối uy hϊếp lớn nhất cho bọn họ trong tương lai...
Nhân tính chính là như vậy, dù kẻ mạnh có là kẻ thù nhưng chỉ cần ban phát ra chút lợi ích vẫn có người sẵn sàng thần phục.
Ngược lại những người từng là người quen, bạn bè thậm chí cả người thân, chỉ cần có chút uy hϊếp đến lợi ích của bản thân, họ sẽ không nương tay trừ bỏ.
Lúc này Tiêu Chiến 2 mắt nhắm nghiền, đầu ủ rũ gục sang một bên, 2 tay xụi lơ buông thỏng...
Động tĩnh đêm nay rất lớn nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có, nếu không phải đói đến ngất chính là đã chết...
3 nữ nhân chia làm 3 hướng từ từ tiến lại gần hắn, đã đến rất gần rồi vẫn thấy hắn lặng im, bất động.
Nữ nhân khỏe nhất lập tức ra hiệu cho 2 người kia dừng lại, một mình tiến lên phía trước kiểm tra.
Chỉ cần có thể làm người đầu tiên hạ gục con mồi chia cho những người còn lại, ả sẽ hiển nhiên trở thành đầu lĩnh, sự sinh tử của bọn họ đều sẽ nằm trong lòng bàn tay ả ta...
Nữ nhân áp sát tai về phía hắn, không nghe thấy tiếng hít thở nào phát ra từ người kia.
Ả vui vẻ càng dựa sát vào hơn, bụng và cổ họng liên tục phát ra tiếng nước ọt ọt, khao khát nhanh chóng cắn vào chiếc cổ mảnh dẻ đó.
Đúng lúc này Tiêu Chiến động.
Sợi xích sắt trên tay liên tục quật thẳng vào mặt nữ nhân, ả ta đau đớn theo phản xạ đưa tay lên ôm lấy mặt, nhắm mắt mà né tránh.
Trong chớp mắt đó bệ hạ nhanh tay tròng xích sắt qua cổ ả, xoay người xiết thật chặt...
Tay nữ nhân đang ôm mặt bị kẹt luôn trong vòng xích, tuy 2 tay không thể cử động đánh trả nhưng lại làm cho xích sắt không thể xiết chặt vào cổ.
Phía sau 2 tên đồng bọn đã sốt ruột tiến lên.
Tiêu Chiến không còn nhiều thời gian nữa, hắn quyết định thật nhanh, lôi mạnh đầu ả về phía trước đâm thẳng vào thành l*иg sắt, tiếng ầm vang làm 2 người phía sau hoảng hốt chậm lại một nhịp.
Không bỏ lỡ cơ hội quý giá, hắn dồn hết sức lực còn sót lại của mình hướng cổ nữ nhân cắn mạnh xuống...
Chất lỏng ngọt ngào, tanh tưởi len qua kẽ răng chảy ngập tràn trong khoang miệng, mùi máu đặc quánh xọc lên mũi, sự ghê tởm chiếm lấy toàn bộ đầu óc khiến hắn chỉ muốn nhả ra ngay lặp tức...
Thế nhưng hàm răng hắn vẫn cắn chặt...
Hắn muốn sống!
Hắn phải sống!
Hắn còn phải tìm Vương Nhất Bác...
----------
Tui thật sự không biết tui đang viết thể loại gì nữa, chỉ là muốn viết một cái gì đó khác biệt một chút...
Tôi biết truyện này không quá hấp dẫn với mọi người, ko biết có được bao nhiêu người đọc thấy những dòng tâm sự này đây 😅
Uhm...chỉ là muốn nói...tui rất thích đọc bình luận, nhận xét về truyện. Đó chính là động lực để tui viết tiếp chương mới...
Hy vọng mọi người dành chút thời gian để lại vài lời cmt cho tui, tui đều đọc hết đấy ạ.