Tiêu Chiến từ bệnh viện quay về phim trường ngay trong buổi chiều.
Trên đầu hắn vẫn còn quấn băng vải, bước vào nơi quay chụp thu hút rất nhiều ánh nhìn từ người khác nhưng tuyệt nhiên không một ai tiến lên hỏi thăm.
Hắn cũng không để ý đến họ, thẳng bước đi theo quản lý trở về phòng nghỉ riêng thì thấy hành lý của mình nằm ngổn ngang bên ngoài, đang bị 1 nhân viên hậu cần thu gọn lại.
"Này, anh đang làm gì vậy? đây là phòng nghỉ của Tiêu Chiến mà, tại sao lại đem hành lý của cậu ấy ra đây" Quản lý tức giận hỏi.
"Phó đạo diễn chỉ đạo như vậy, phòng này từ giờ là của Đường Tuyên, 2 người có thắc mắc cứ gọi hỏi ông ấy" nhân viên không kiên nhẫn lên tiếng trả lời.
Quản lý vội vàng gọi cho phó đạo diễn, nhưng câu trả lời bên kia chỉ làm mặt chị càng thêm tức tối.
"Thật khinh người quá đáng, họ nói tưởng cậu còn ở trong bệnh viện 10 ngày nửa tháng, Đường Tuyên có cảnh quay bên này nên tạm thời trưng dụng phòng. Còn nói cái gì diễn viên nữ nhiều hành lý mới cần phòng chứ diễn viên nam cứ ngồi nghỉ trong lều là được. Không phải vì Đường Tuyên cô ta là minh tinh đang hot sao, phân biệt đối xử đến thế là cùng."
"Chị, phòng của nam chính còn lại ở đâu?"
"Là căn phòng riêng biệt kia kìa, em đừng làm liều, chị vừa hỏi thăm được Vương Nhất Bác trưa nay đã nhập đoàn rồi, đang ở trong phòng đấy"
Tiêu Chiến không trả lời, cúi xuống kéo vali của mình đi thẳng tới phòng Vương Nhất Bác gõ cửa.
[Hảo cảm độ của Vương Nhất Bác: 0]
Cộc, cộc, cộc!!!!
"Có việc?" Vương Nhất Bác mở cửa, mặt lạnh tanh hỏi. Bên ngoài ồn ào y có nghe thấy, trừ việc cảm thấy phiền phức ra không hề có ý định bênh vực kẻ yếu.
Tiêu Chiến nhìn gương mặt quen thuộc ấy, tim đau đớn vô ngần, xúc động đến rơi nước mắt...
Chàng trai trước mặt hắn tầm 25 26t, không có vết sẹo dài bên mắt, không có làn da ngăm vì sương gió, không có ánh mắt nhẫn nại ôn nhu khi nhìn hắn...
Tất cả chỉ có sự xa lạ, lạnh lùng mà thôi...
Tiêu Chiến mặc kệ nước mắt mình đang chảy dài, từ tận đáy lòng nở 1 nụ cười ngọt ngào với Vương Nhất Bác...
Kiếp trước ngươi từng nói ta cười rất đẹp, sau đó ta không bao giờ nguyện ý cười với ngươi nữa, hiện tại ta chỉ cười với mình ngươi thôi, có tốt không?
"Vương lão sư có thể cho em ở đây cùng không? em còn đang bị thương cần thường xuyên thay băng không tiện ở trong lều"
"...Được"
[Hảo cảm độ: 5]
Tất cả mọi người ở đó bao gồm Vương Nhất Bác đều ngây ngẩn, y hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại đồng ý, y chỉ biết khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao đầy nước mắt cùng với nở nụ cười của người kia y không thể nào từ chối, thậm chí còn có xúc động muốn lau đi những giọt nước mắt ấy.
Y là điên rồi đi???
Tiêu Chiến nghe thấy câu trả lời rất vui vẻ, cười càng ngọt ngào hơn, mặc kệ bao nhiêu người tò mò bên ngoài nhìn ngó hắn vội vàng đi thẳng vào trong phòng tìm ghế ngồi xuống.
"Vương lão sư em tên là Tiêu Chiến, sau này mong anh giúp đỡ em nhiều hơn"
"Trên đầu cậu là thế nào?"
"A? em bị đạo cụ rơi xuống trúng đầu, chỉ là vết thương nhỏ, lão sư anh đừng lo, em rất khỏe, ngày mai sẽ không làm trễ tiến độ quay chụp"
"Sao không ở lại bệnh viện thêm vài ngày" Y nhìn băng quấn trên đầu cậu chỉ cảm thấy càng nhìn càng ngứa mắt.
"Em không có tiền...về đoàn phim mới có chỗ ăn ngủ..." Cái này chính là nói thật. Tên Tiêu Chiến kia dóc tới xu cuối cùng vào đầu tư phim. Hiện tại trừ phim trường và nhà riêng, không nơi nào chứa hắn nữa rồi. Đến tiền viện phí sáng nay cũng là mượn quản lý trả trước.
"..." Không phải mua vai diễn sao? Còn nghèo như vậy?
Tiêu Chiến vừa nhớ ra có tin đồn Vương Nhất Bác rất kính nghiệp, khi vào đoàn thường ở lại phim trường để chuẩn bị cho các cảnh quay được tốt nhất.
Rất ít khi chịu tốn thời gian đi lại thuê khách sạn ngủ qua đêm, trừ trường hợp quay ngoại cảnh đặc thù không tiện mới không ở lại.
"Em...em có thể ngủ trên ghế..." Tiêu Chiến hơi ngại ngùng lên tiếng giải thích.
"Không sao. Nghỉ ngơi đi"
Nói rồi Vương Nhất Bác quay lưng bỏ ra ngoài, bỏ mặc Tiêu Chiến vẫn đang cân nhắc "không sao" là ý gì.
Tối đó Vương Nhất Bác không trở về phòng nghỉ...
....
Cảnh quay sáng nay là phân đoạn Tiêu Chiến vừa thoát ra được khỏi thùng phân, tìm xuống suối tẩy rửa chẳng may bị nước cuốn trôi được Vương Nhất Bác cứu.
Đạo diễn nhìn thấy hắn đến từ sớm cũng không nói gì thêm, đối với người không có năng lực dùng tiền mua vai diễn ông cực kỳ chán ghét.
Vậy mà hết lần này đến lần khác ông phải tận mắt chứng kiến những kẻ như thế gϊếŧ chết đứa con tinh thần của mình.
Trước khi bắt đầu quay trợ lý mới báo cáo với ông việc thế thân của Tiêu Chiến hôm qua xin nghỉ buổi sáng, lúc này Tiêu Chiến đã mất hơn 4 tiếng để hóa trang xong thương tích và ngoại hình dơ bẩn cho cảnh này.
Ông thừa biết là mọi người trong đoàn muốn chỉnh cậu ta nhưng cũng không có ý ngăn cản.
Dù sao cậu ta băng đầu như thế sáng nay xác định không quay được cảnh nào rồi. Kiểu diễn viên này ông gặp nhiều, bộ dạng xinh đẹp dùng tung ra tạo hình thu hút người hiếu kỳ xem phim, còn kỹ năng diễn xuất chỉ có một chữ: thảm.
Một cảnh đơn giản phải mất 5 7 lần họa may qua nổi.
"Tiêu Chiến, thế thân của cậu chiều nay mới đến, không thể quay tiếp được, chúng tôi đôn cảnh khác lên quay, còn cậu cứ nghỉ ngơi đi, đừng tẩy trang chiều còn phải quay đó."
Giữ nguyên lớp trang điểm cùng bùn đất trên người trên mặt trong nhiều giờ có bao nhiêu khó chịu?
Đây là muốn làm khó hắn sao...
"Phạm đạo, tôi có thể quay không cần đến thế thân"
"A, nếu cậu đã nói vậy thì thử xem, để tăng hiệu quả đoạn phim tôi sẽ cho quay cận mặt, cậu đừng quá gượng gạo nhé"
Đạo diễn trong lòng cười khinh bỉ, đúng là nghé con không sợ hổ, vừa bị làm khó một chút đã vội vàng chứng minh bản thân.
Đừng nhìn dòng suối nước không sâu, nếu kỹ năng bơi không tốt rất dễ va vào đá bị thương, chưa kể khi bị cuốn đi thường sinh ra tâm lý hốt hoảng, diễn viên sẽ không thể điều chỉnh tốt biểu cảm trên khuôn mặt.
Cảnh này ban đầu dự tính dùng thế thân quay lưng lúc bị cuốn đi thôi, nhưng thái độ Tiêu Chiến làm ông khó chịu mới đổi thành quay cận mặt, ông muốn xem biểu cảm của cậu ta khi hoảng sợ buồn cười đến mức nào.
Nhân vật đế vương này chính là kẻ biếи ŧɦái có dung nhan mị hoặc chúng sinh, dù huynh đệ hành hạ hắn thế nào cũng chỉ tươi cười, không khóc cũng không biết sợ hãi.
Bị nước cuốn trôi va vào đá còn có thể bình tĩnh tươi cười mị hoặc?
Trừ khi người không sợ chết, không biết đau nếu không không cách nào diễn được.
Tiêu Chiến tháo băng dán trên trán, vết thương là một đoạn rách 3cm hơi hở ra vẫn còn đượm máu.
Hắn không mấy quan tâm đến, đưa 2 tay ra sau cho nhân viên trói lại.
Camera chuẩn bị, DIỄN!!!!
[Mộ Khuynh Thành 2 tay vẫn bị trói chặt phía sau, một chân bị thương, vết thương trên trán còn đang chảy máu, hắn lê từng bước một đến bên bờ suối. Kỳ lạ là trong hoàn cảnh như vậy con người kia lại không hiện chút chật vật nào, vẫn giữ cho mình khí độ ung dung, nhàn nhã mỉm cười.
Hắn nghiêng người nhìn hình bóng phản chiếu của mình trong nước. Mày kiếm nhíu lại có vẻ hơi khó chịu, lẩm bẩm một câu: "A, cả người đều dơ bẩn rồi..."
Rồi cứ thế lao thẳng người xuống suối.
Hắn lặn ngụp 2 3 lần mới ngóc đầu lên khỏi mặt nước, cảm giác mặt mình đã sạch sẽ, hắn vui vẻ nở nụ cười.
Suối nước không sâu nhưng nước chảy rất xiết, Mộ Khuynh Thành cũng không hề giãy dụa, cứ để mặc cơ thể trôi theo dòng nước.
Nhìn thấy vết máu khô cùng bùn đất dính trên quần áo bị nước cọ rửa trôi đi hắn rất hài lòng. Mỗi lần va vào đá vết bẩn trên người do cọ xát càng trôi ra nhiều hơn hắn lại càng cười ngọt ngào hơn.
Mắt hắn tĩnh lặng không chút dao động, khóe môi câu lên mị hoặc, khuôn mặt khuynh thành hư ảo, ẩn hiện trong làn nước trắng xóa tạo nên sự đối lập mỹ diệu.]
Đẹp, đẹp quá!!!
Đẹp đến ngơ ngẩn, đẹp đến không nói nên lời.
Khi đạo diễn tỉnh hồn trở lại hô "cắt" thì Tiêu Chiến đã trôi một khoảng khá xa.
Nhân viên trường quay lần này không dửng dưng như lần trước, hoảng loạn lao xuống suối kéo người lên.
Khi đưa Tiêu Chiến lên bờ tay chân hắn đều có vết bầm tím do va đập vào đá, vai còn chảy máu, vết thương trên trán có dấu hiệu nhiễm trùng hơi tấy lên.
Hắn chỉ cười cười cảm ơn mọi người, cũng không để họ tháo dây trói hay băng vết thương lại, nói rằng diễn cảnh tiếp theo rồi băng sau, hiệu quả càng chân thật.
[Độ hảo cảm: 20]
Tiêu Chiến nghe tiếng hệ thống nhắc nhở càng cười rực rỡ hơn.
Là một đế vương điều đầu tiên phải học không phải đạo trị quốc mà là sự nhẫn nhịn chịu đựng.
Chịu được khổ trung khổ mới là nhân thượng nhân.
Huống chi độc đoạn tâm cậu cũng đã nếm thử, quỷ môn quan cũng từng bước qua, còn sợ chút vết thương nhỏ nhặt này sao.
Vương Nhất Bác từ nãy giờ đều nhìn Tiêu Chiến không rời mắt.
Con người này không giống với những gì y nghe đồn đại, nhất là đôi mắt kia, tuyệt đối không phải của một kẻ tầm thường.
Khi cậu ta hóa thân thành Mộ Khuynh Thành, y lại cảm thấy cực kỳ chân thật, hệt như không phải đang diễn mà đó mới là thân phận thật sự của cậu ta vậy.
Còn có cảm giác vô cùng thân thiết, trái tim không ngừng nhói đau lại là vì sao?
Đạo diễn xem lại cảnh quay vẫn còn sững sờ. Cảnh quay đẹp nhất mà ông từng nhìn thấy.
Trái tim ông đập liên hồi, toàn thân run rẩy vì xúc động: đây chính là Mộ Khuynh Thành, thật sự là Mộ Khuynh Thành từ tiểu thuyết bước ra, thậm chí hoàn mỹ hơn cả trong tiểu thuyết miêu tả.
"Lập tức, lập tức chuẩn bị cảnh quay kế tiếp, Nam Cung Vũ đâu rồi, mau vào vị trí điiii"
Đạo diễn đã không thể chờ để gặp Mộ Khuynh Thành lần nữa.
Tiêu Chiến đứng lên đi đến bên đoạn suối quay cảnh tiếp theo, lúc đi ngang Vương Nhất Bác cố ý thì thầm một câu chỉ đủ mình anh nghe thấy.
"Vương tướng quân, trẫm chờ khanh đến cứu giá..."
Vương Nhất Bác hốt hoảng, trong lòng như mặt hồ yên bình bị ném vào viên đá lớn làm nước hồ không ngừng gợn sóng, lời nói chưa trải qua đại não suy xét đã bật thốt ra
"Vâng, bệ hạ..."
------------------
2 bảo bảo đáng thương của ta, không phải là mama không muốn thường xuyên gặp các con mà vì 2 con sinh ra trong mùa dịch bệnh, mang số bị cách ly, mama cố gắng quảng cáo lắm rồi mà chả ai thèm nhìn ngó 2 đứa cả 😥
Ngoan ngoãn chờ mama nhé, mama hứa sẽ cho 2 đứa đến được với nhau(dù tạm thời không biết phải chờ trong bao lâu)