Tiêu Chiến vừa đi bộ, tay cầm xách bao nhiêu thứ linh tinh, vừa nói chuyện điện thoại: "Lý thúc đừng lo, đường về kẹt xe quá nên cháu đi dạo chút thôi...cháu biết, cháu sẽ chú ý."
Anh tựa hẳn người vào lan can của công viên, trước mặt là khoảng sông vắng lặng yên ả, chỉ nhìn thấy xa xa bên kia bờ rực rỡ ánh đèn. Thật may mắn 10 năm rồi căn cứ bí mật này của anh vẫn như xưa, chưa bị phố thị tấp nập xâm chiếm.
Vươn người ra đón làn không khí dễ chịu từ sông thổi lên, xua tan cảm giác bí bách từ khi xuống máy bay lúc chiều.
Tiêu Chiến không nhớ nổi trong vài tiếng qua anh đã phải nhăn nhó cảm thán bao nhiêu lần: không khí tháng 6 ở Bắc Kinh thật đáng sợ, có muốn cho người sống nữa không???.
Cả cơ thể được từng làn gió tắm mát, dây thần kinh vẫn luôn căng chặt suốt 10 năm dần thả lỏng, anh hít một hơi thật sâu rồi dồn hết sức hét lên: yêu ma quỷ quái hãy coi chừng, lão Tôn ta đến đa.....
RẦM!!!!
Chữ cuối vẫn còn kẹt trong cổ họng chưa kịp ra theo đồng bọn đã bị một bóng đen đâm sập vào người, đâm đến choáng váng, chỉ thiếu một chút là lộn luôn qua lan can rơi vào trong nước.
Mới vừa trở về ngày đầu tiên đã xém chút được lên báo với nội dung: Soái ca 9x bị ám sát, hung thủ là ai???.
Quá mất mặt, quá mất mặt!!!
Anh lập tức vung tay xoay người xem kẻ gan lớn tày trời dám động vào bản thân là ai.
TỦM!!!
Tiếng động nhẹ giữa không gian yên tĩnh cũng đặc biệt chói tai.
Đầu theo phản xạ xoay về phía phát ra tiếng động, hai mắt trừng trừng, đồng tử nở lớn hết cỡ, miệng há hốc... chứng kiến điện thoại thân yêu lọt tõm xuống sông sau cú vung tay mạnh mẽ của bản thân, trên mặt nước còn đang trôi lềnh bềnh túi to túi nhỏ đồ ăn thức uống anh càn quét ven đường suốt hai giờ đồng hồ vẫn chưa kịp nếm thử một miếng.
"Hôm nay chắc chắn xuất hành không xem hoàng lịch, hôm nay chính xác là bước nhầm chân xuống giường, hôm nay rõ ràng là ông trời ghen tỵ lam nhan khuynh thành như ta..." nội tâm Tiêu Chiến không ngừng gào thét trong vô vọng.
Thật đáng hận mà, cái tên chết dầm kia từ nãy giờ vẫn gục vào người anh chưa chịu đứng lên.
- Này, này, tỉnh lại, cậu có biết cậu vừa làm tôi....
- Ca caaa...em buồn ngủ lắm, em muốn về nhà~~
Cậu nhóc bởi vì anh la hét mà khó chịu, nhăn nhăn cái mũi ngóc đầu lên nhìn anh làu bàu.
Đập vào mắt của Tiêu Chiến là ánh mắt tròn xoe mông lung hơi nước đầy ngơ ngác, cái miệng nhỏ chu chu cằn nhằn những từ không rõ nghĩa, hai má bánh bao ửng đỏ do hơi men không ngừng lắc lư lắc lư trước mắt.
Trời đất quỷ thần ơi quá moe rồi!!!
Anh bị sự khả ái ấy đập thẳng một đòn vào óc, lập tức mọi não động đều giải giáp quy hàng.
Tim đập tăng tốc, máu không ngừng sôi lên, đến việc đang la hét điều gì anh cũng không biết, chỉ còn sót lại duy nhất ý niệm trong đầu: cắn bánh bao, rất muốn cắn bánh bao!!!
Và...anh cắn thật..!
1 cậu nhóc nào đó lần đầu ra ngoài buông thả lại để bánh bao bị gặm mất một bên.
1 thanh niên 5 tốt nào đó vui vui vẻ vẻ nhìn khuôn mặt nhỏ tựa vào vai mình ngủ say, ngắm bên bánh bao còn lại mà đầy tiếc nuối, ban nãy đáng ra nên cắn cả hai bên, chỉ vì chột dạ mà vội vàng bắt xe, giờ chỉ có thể nhìn lại không thể ăn.
Quá hối hận rồi!.
.....................