Chức Nghiệp Tiểu Tam [Bác Chiến]

Chương 43: Kế Trong Kế

Tiêu Chiến càng đào sâu phân tích càng cảm thấy quan thành không đơn giản. Chỉ là một thành nhỏ nghèo nàn ở ải quan, đến cái tên còn không có, vậy mà lại là vũng nước đυ.c béo bở, ít nhất có 5 phe thế lực nhúng tay vào. Đúng vậy, là 5 chứ không phải bốn như trước đây hắn vẫn tưởng.

Trừ Địch gia, Bàng gia, Tần gia, Phiên quốc, thế lực thứ 5 chính là kẻ thời gian gần đây không ngừng lén lút làm ra vô số động tác nhỏ.

Trước mắt chỉ có thể xác định chúng tồn tại trong quan thành, có liên hệ với Bàng gia, Tần gia và cả Phiên quốc, thậm chí bằng cách nào đó còn nắm rõ quyết sách, hành tung của 3 thế lực này.

Dã tâm của thế lực này rất lớn. Chúng không chỉ biết mà còn muốn cướp đoạt kho báu cất giấu trong Bàng phủ.

Lợi dụng Bàng Hồng bản tính háo sắc, hậu viện đông đảo nữ nhân thường xuyên phát sinh mâu thuẫn. Chúng dễ dàng cài mỹ nhân vào phủ, 3 lần 7 lượt đến giếng thăm dò, chỉ không may rằng tất cả đều oan uổng bỏ mạng.

Bồi dưỡng ra được số lượng lớn tử sĩ như thế, thế lực này tuyệt đối không thể coi thường.

Hôm nay chúng lại bị sư huynh và hắn đến phỏng tay trên, không biết uất ức đến mức nào? Sau đó sẽ còn hậu chiêu gì nữa?

Kẻ đứng sau thế lực thứ 5 này là ai?

Toàn gia Địch nguyên soái hồi kinh, chỉ 4 năm ngắn ngủi Bàng gia lại đủ sức xưng bá một phương còn không hề có tin tức gì lọt ra ngoài. Là ai cho Bàng gia chỗ dựa, nhân lực, tài lực, vật lực?

Địch gia...có liên quan không?

Thân phận Lý Bình Nhi hậu duệ trung thần thật sự tồn tại, còn rất có danh tiếng trong quân.

Chúng không chỉ hao tốn mười năm kỳ công tạo ra một thân phận chiếm lợi thế mà còn bỏ công xây dựng tiếng tăm cho nó. Quân cờ quý giá này là của Phiên Quốc hay của Hắc Tộc?

Nếu là của Hắc Tộc, chúng nhúng tay vào Đại Thuận từ khi nào? Có dự mưu gì? Những quân cờ với thân phận đặc biệt có bao nhiêu?

Tiêu Chiến cảm thấy tất cả mọi thứ như nằm chung trên một mạng lưới chằng chịt liên kết với nhau, và thứ hắn cần tìm đã ở rất gần, chỉ cách đáp án một lớp sương mù mờ ảo.

Chỉ cần giải ra được một điểm, hắn sẽ có thể lý giải toàn bộ, kể cả vấn đề quan trọng nhất đối với hắn lúc này: bằng mọi cách phải hoàn thành nhiệm vụ.

Quân sư chìm trong tự thân suy tính, cố tình dung túng cho các tướng sĩ thoải mái đem quân cơ ra bàn tán.

Thường nói ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, nhiều người nhiều chủ ý. Rút kinh nghiệm từ việc Tiểu Bát, hắn muốn nghe xem mình có sơ sót điều gì quan trọng hay không.

Hơn 3 vạn người trúng độc kia như cái thòng lọng vô hình tròng vào cổ hắn, càng lúc lại càng thít chặt, đã không cách nào bỏ qua sự tồn tại của nó.

Hắn đã không còn nhiều thời gian để lãng phí, chắc hẳn địch quân rất nhanh sẽ tấn công.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trước khi khai chiến, 3 vạn người này sẽ thành cái đuôi trên tay địch nhân, lúc đó đừng nói đến cứu người sợ rằng trận chiến này cũng không trụ nổi.

Phải nhanh lên, phải nhanh lên, nhất định phải nhanh lên.

Không có, không có, không có, không có.

Toàn là điều hắn đã biết, toàn là tin tức vô dụng.

Tại sao nghĩ không ra?

Tại sao nghĩ mãi vẫn không ra?

Sai ở đâu?

Cuối cùng vấn đề nằm ở đâu?

Tiêu Chiến càng gấp gáp lại càng chui đầu vào ngõ cụt, tiếng ồn ào liên tục truyền vào tai làm hắn muốn phát điên. Nhưng hắn đã không thể nuông chiều bản thân, muốn sống chỉ còn cách ép chính mình tiếp tục nhận vô số tin tức hỗn tạp từ các tướng sĩ.

Bất ngờ đôi bàn tay to lớn từ phía sau vươn lên bịt kín 2 tai quân sư, uy áp lạnh như băng từ người vương gia phóng thích ra ngoài, chúng tướng lãnh rùng mình lập tức thức thời câm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu giả vờ mắt mù tai điếc lui hết ra bên ngoài.

Tiếng ồn im bật, kịp lúc kéo lấy thần trí Tiêu Chiến đã ở bên bờ rối loạn trở về.

Hắn theo phản xạ quay sang, lời thì thầm bên tai của người kia thần kỳ làm xao động trong lòng hắn an tĩnh lại.

"Chiến, đừng quá lao lực, dù xảy ra chuyện gì còn có ta ở đây..."

Quân sư nhắm lại 2 mắt, có chút không dám đối diện với ánh mắt toàn tâm toàn ý đang nhìn mình.

Là hắn chưa đủ cố gắng, là hắn không xứng với y.

"Sư huynh...ta không muốn mãi mãi là kẻ vô dụng núp sau lưng huynh. Ta muốn sóng vai cùng huynh đối đầu với tất cả." Nhưng cuối cùng ta đã biết, là ta quá tự đề cao mình...

Vương Nhất Bác như nghe ra sự tự trách trong lời nói của Tiêu Chiến, y không dỗ dành cũng không an ủi, vì y biết lúc này thứ hắn cần không phải là những lời ngon ngọt đó.

Biết bao nhiêu con người đối mặt với cường quyền, gian khổ, sinh tử lập tức bị khuất phục?

Đó mới là nhân tính bình thường.

Còn tiểu sư đệ, hắn đã biết phía trước là hiểm nguy gian khó, vẫn từng bước từng bước kiên trì tiến lên.

Y chưa từng thấy ai tài trí như hắn, cũng chưa từng thấy ai ngang bướng như hắn.

Hắn là phượng hoàng vũ lượn thiên không, không phải chim hoàng yến nuôi nhốt trong l*иg, thứ hắn cần là phong ba bão táp tôi luyện dẻo dai đôi cánh, không phải cung vàng, điện ngọc quý giá xa hoa.

Sư đệ của y rất thiện lương, hắn chưa từng coi trọng quyền sinh sát trong tay, chưa từng khát khao đạp người khác xuống cho mình trèo lên cao, chưa từng bất chấp hy sinh tất cả chỉ vì mưu cầu quyền lực, nên sẽ không bao giờ có thể lý giải hết được sự mưu mô, thâm hiểm, xảo trá của lòng người.

Lòng người...chính là thứ không thể đem ra khảo nghiệm.

Vương gia ý vị hướng quân sư chỉ điểm.

"Sư đệ, phàm chuyện trên đời chỉ có 3 nguyên nhân dẫn đến phán đoán sai lầm.

Một là nhìn bằng mắt của mình, nghe bằng tai của mình lại suy nghĩ bằng đầu của người khác.

Hai là không nhìn bằng mắt của mình, không nghe bằng tai của mình đã vội vàng đưa ra kết luận

Mắt thấy tai nghe vẫn để bị lừa là bệnh của kẻ ngốc. Nghe chút phong thanh đã võ đoán là bệnh của kẻ tự cao.

Chiến, trăng trên trời bóng trăng dưới nước, gió không có tiếng thổi qua cây lại phát thanh âm, mắt thấy tai nghe có hoàn toàn là thật không?"

Bắc Đường quân sư nghe xong linh quang chợt lóe, tất cả mọi vấn đề đều được hắn xâu chuỗi lại một lượt, bắt đầu suy nghĩ theo một hướng khác.

Hắn là người xuyên không, những kinh nghiệm sống, đạo lý tích lũy từ ngàn xưa đương nhiên đã nghe đến rất nhiều lần.

Nhưng do trước giờ hắn vẫn thói quen ỷ lại vào hệ thống và sự chênh lệch kiến thức giữa hai thời đại mà mặc sức tung hoành ngang ngược, chưa từng thật sự dụng tâm nghiên cứu, tìm hiểu thời cuộc, cũng không thật sự xem bản thân là một phần thuộc về nơi này...

Thế nên một khi những lợi thế đó không còn, hắn lại không nắm đủ tin tức tình báo, dẫn đến cái nhìn thế cục thiếu hụt, mới khiến bản thân không đầu không đuôi loay hoay tại chỗ, tìm hoài không thấy đường ra.

Hắn nghĩ sai rồi, sai ngay từ đầu.

Những thông tin hắn dựa vào để suy luận đều là thứ người khác muốn hắn biết đến.

Mắt thấy tai nghe còn có thể là giả, vậy thì thông qua mắt và tai người khác để nhìn, để nghe có mấy phần là thật đây?

Quân sư sau khi phân tích một lượt bật thốt thành tiếng.

"Nội gián!!!"

Cái tên hiện lên trong đầu làm Tiêu Chiến quá đỗi bất ngờ.

Người đó...y sao có thể phản bội Tĩnh Vương, sao có thể phản bội Đại Thuận?

Quân sư đáy lòng khổ sở, nhưng lần này hắn chắc chắn không tính sai, tất cả lý luận đều dẫn đến cùng một kết quả, cũng chỉ có kẻ đó mới đủ khả năng đứng sao màn thao túng toàn bộ mà thôi...

Tĩnh Vương nghe thấy chỉ lặng im, ánh mắt một màu thâm trầm, tăm tối. Trong tim như có hố đen xoay tròn, cắn nuốt thân tình 10 năm từng chút gãy vụn, mảnh vỡ găm tan nát cõi lòng y.

Cả thiên hạ đều bị vẻ bề ngoài băng sơn của Vương Nhất Bác đánh lừa, chỉ riêng Tiêu Chiến thì không. Hắn rất rõ ràng sư huynh của hắn trọng tình trọng nghĩa đến mức nào. Tim người là máu thịt, đối diện thương tổn sao có thể không đau?

"Chúng ta không có chứng cứ. Có thể là còn nguyên do khác. Sư huynh..."

Tiểu sư đệ nắm chặt lấy tay vương gia. Hắn không đành lòng, không đành lòng sư huynh của hắn chịu nỗi đau này.

Có thể hắn và sư huynh cùng nghĩ sai rồi, có thể có gì đó mà họ chưa được biết, có thể là mưu kế ly gián của kẻ địch. Đúng vậy, chưa có chứng cứ xác thực sao có thể vội vàng khẳng định.

Tĩnh Vương nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, chậm rãi cất tiếng nói.

"Nguyên nhân thứ ba là: nhìn bằng mắt của mình, nghe bằng tai của mình, lại vì tình cảm của bản thân mà từ bỏ việc suy xét.

Chiến, vai phải ta gánh vinh nhục xã tắc, vai trái ta gánh bá tánh lê dân. Chúng ta tuyệt đối không thể để bản thân phán đoán sai lầm."

Lý do của một người dù lớn đến mức nào có thể so với nước mất nhà tan sao?

Lòng ta dù đau đến thế nào có thể bằng thân nhân, bằng hữu của 30 vạn tướng sĩ ngày đêm mỏi mòn, mong ngóng?

Sư đệ, đối với địch nhân tuyệt đối không thể nhân từ.

Tiêu công tử bị sự kiên định trong mắt vương gia trấn trụ, ngăn cản hết những lý lẽ hắn sắp nói ra.

Người nam nhân trước mặt hắn, dung mạo tuyệt mỹ đến mức làm người ta quên đi năng lực của y, địa vị cao thượng đến mức khiến nỗ lực của y luôn bị xem nhẹ.

Nhưng y chưa từng giải thích cũng chưa từng thấy oan ức.

Mỗi ngày đều dùng hành động thay cho lời nói, toàn tâm toàn ý vì Đại Thuận mà trù bị, tính toán, gánh lên vai trách nhiệm nặng nề với giang sơn.

Đến cuối cùng, kẻ khinh thường y đều lần lượt bị đánh bại. Khi đó trong mắt bọn họ nào còn hình ảnh thiếu niên phong lưu tuấn mỹ, chỉ còn hung thần ác sát, lạnh lùng đem mộng tưởng và sinh mạng của họ đều giẫm nát dưới chân.

Tiêu Chiến hiểu ra, lòng như trút bỏ được tảng đá đè nặng.

Cuộc sống mà, vui vẻ qua một ngày, u uất cũng xong một ngày. Vậy thì sao phải tự làm khổ mình và người xung quanh.

Tiểu bạn trai của hắn lòng quảng tâm đại dốc sức bảo vệ toàn dân, còn hắn lòng nhỏ tâm hẹp chỉ nguyện bảo vệ nụ cười trên môi y mà thôi.

Quân sư khẽ mỉm cười, xua tan đi không khí nặng nề, ngột ngạt, ngọt ngào hướng Tĩnh Vương đùa hỏi.

"Vương gia, thế còn không nhìn bằng mắt của mình, không nghe bằng tai của mình cũng không bận tâm suy nghĩ thì là gì?

Nhiễm xin rửa tai lắng nghe ngài chỉ giáo."

"Là phúc..." Không nghe điều chướng tai, không thấy chuyện gai mắt, không bận lòng lo nghĩ được, mất, hơn, thua. Thế gian ai không muốn một cuộc đời tự do tự tại, lại mấy ai đủ phúc phần thoát khỏi trần thế phân tranh.

Tiêu Chiến nghe ra não ý trong lời người trong lòng, hắn hiểu rõ y cất giấu tâm tư gì. Lập tức dùng tay nâng cằm y lên, dùng ngữ điệu trêu hoa ghẹo nguyệt buông lời đùa giỡn.

"Mỹ nhân, trả lời sai rồi, chỉ có gia mới là "tính phúc" của ngươi.

Sai là phải chịu phạt, nhanh hôn gia một cái đi nào."

Tĩnh Vương ghét bỏ hất tay hắn ra, nghiêm giọng tra hỏi.

"Động tác thành thục như vậy, là do trước đây đã làm rất nhiều lần?"

Nụ cười trên miệng quân sư cứng ngắc, chột dạ không biết nên trả lời ra sao.

"..."

Chết...chết...rồi.

Chơi ngu rồi.

"Mỗi lần đều đòi hôn?

Ngoài hôn ra ngươi còn làm gì nữa?

Trừ Tử Vy lần trước ngươi nhớ mãi không quên còn có những ai?"

"..."

Ca...ca không phải chỉ muốn đùa một xíu thôi sao?

Vương Nhất Bác ngươi có thể có tí hài hước được không?

Ca làm sao đối với Tử Vy nhớ mãi không quên, rõ ràng là đối với ngươi nhớ mãi không quên cơ mà.

Chưa kết hôn ngươi đã quản chặt như thế rồi, ngươi mà biết kiếp trước ca đều đã hôn qua, ôm qua đủ các thể loại hoa thơm cỏ lạ của làng giải trí ngươi còn không chém ca chết.

Không thể nói, không thể nói, vì mạng nhỏ tuyệt đối không thể nói.

Tiêu Chiến hắn là ai? Chính là người chỉ dùng một bàn tay đã dễ dàng túm lấy phương tâm vị tướng công trong mộng của toàn bộ nữ nhân Đại Thuận quốc. Chút vấn đề này còn có thể làm khó được hắn sao?

Quân sư chỉ dùng thời gian 1 cái chớp mắt để biến đổi biểu cảm của các giác quan trên khuôn mặt.

2 mắt hắn trong veo đầy nhu tình ái mộ, trên má hiện lên vệt đỏ ửng ngại ngùng, miệng nhỏ hơi vểnh lên, mặt cũng thuận thế dựa sát vào. 2 tay ôm lấy cánh tay Tĩnh Vương lắc lư, học theo các vị trà xanh muội muội nũng nịu gọi.

"Nhất Bác ca ca~~

Người ta nào có ai khác a~~"

Lời vừa gọi ra không phải 1 mà cả 2 người cùng lúc rùng mình: ôi trời ơi sức công phá thật sự quá đáng sợ rồi!

Tiêu Chiến không nói tiếp nổi nữa, mà trong tình cảnh nguy cấp này sao có thể dễ dàng buông tay chịu trói?

Vậy nên hắn tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ có thể cùng Vương Nhất Bác vai kề vai, tay trong tay, 4 mắt trân trân nhìn nhau, so xem ai nhiều hơn kiên nhẫn.

Một người cố ý pha trò, một người nguyện ý phối hợp. Đó là sự quan tâm của hắn, cũng là sự dịu dàng của y...

Đúng lúc này có tiếng người vang lên, cắt đứt màn so đấu không hồi kết.

"Khải bẩm vương gia, quân sư. Thuộc hạ đã trở lại phục mệnh" - Tiểu Nhị quỳ bên dưới, quy cũ bẩm báo.

Nội tâm 2 vị vừa bị quấy rầy chuyện tốt lúc này:

- Vậy mà lại không phải Tiểu Bát?

- Bị người khác(ngoài A Bát) bắt gặp quả thật có chút không quen.

- Tiểu Nhị, ngươi xuất hiện thật đúng lúc. Mấy món nợ trước đây của Tiểu Bát thôi sẵn tiện cứ tính hết lên đầu ngươi đi.

...

Quân sư dẫn đầu chuyển sang thái độ nghiêm nghị, trước khi buông tay còn cùng Tĩnh Vương trao đổi một ánh mắt ý vị thâm trường.

Rồi tự nhiên như không hề xảy ra chuyện gì quay xuống mỉm cười, cất tiếng hỏi.

"Tiểu Nhị, có chuyện gì?"

"Bấm báo quân sư, tìm tòi ở Bàng phủ đã có tiến triển, thuộc hạ...thuộc hạ..." Tiểu Nhị không hiểu tại sao nhìn nụ cười xuân về hoa nở của quân sư toàn thân lại thấy ớn lạnh, không có cốt khí rụt mình một cái, miệng cũng lắp bắp theo.

Chẳng chờ Tiểu Nhị kịp nói hết câu, quân sư vừa nghĩ đến vàng 2 mắt đã sáng rỡ, vui mừng lớn tiếng truyền gọi tất cả tướng lãnh trở vào.

Tướng sĩ lúc này mới lục tục vào trong.

Bọn họ cũng không phải một trong thập đại thị vệ vương phủ, làm gì có gan tự ý xông vào, bộ muốn bị đông chết hay gì.

Nhìn xem, quân sư miệng cười mà ánh mắt muốn gϊếŧ người, còn vương gia hàn khí đã phong tỏa tứ phía. Vị huynh đài Tiểu Nhị, chúc mừng ngươi, trúng giải rồi!

"Đã tìm thấy kho báu?" Bắc Đường quân sư dùng ngữ khí chắc chắn. Không cần chờ người khác kịp trả lời. Hắn đã quay sang hướng Tĩnh Vương thỉnh cầu.

"Kính thỉnh vương gia ngự giá đến Bàng phủ trực tiếp chỉ huy. Vừa nâng cao khí thế cho quân ta, vừa đề phòng tình huống bất trắc."

Tĩnh Vương nhìn khắp một lượt từng khuôn mặt người có mặt trong đại sảnh, ý tứ biểu hiện rất rõ ràng: các ngươi đứng ở đây làm lão tử thật khó chịu.

Khi quay sang đáp lời quân sư đã là thái độ thành khẩn, nhẹ nhàng.

"Được. Những việc còn lại cảm phiền quân sư tự mình thu xếp."

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác dung túng trao lệnh tiễn, lần này sẽ không như trước đây, hắn phải lợi dụng triệt để quyền lực trong tay mình. Hắn bình tĩnh hạ đạt mệnh lệnh.

"Tiểu Nhị, Tiểu Cửu nghe lệnh.

2 người các ngươi mỗi người điểm vạn quân tinh nhuệ, Tiểu Cửu phụ trách bao vây bên ngoài Bàng phủ, Tiểu Nhị phụ trách canh phòng, tuần tra nghiêm ngặt trong thành.

Nhớ kỹ, sau khi Từ phó tướng đưa 5 vạn quân rời khỏi lập tức đóng cổng thành giới nghiêm, bất kỳ ai một khi chưa có lệnh của vương gia cũng không được tự ý ra vào.

Còn các vị tướng lãnh, nhanh chóng kiểm kê chỉnh đốn đại quân, phục hồi thể lực, sẵn sàng xuất chiến bất kỳ lúc nào.

Kẻ trái lệnh lập tức xử theo quân pháp!"

"Chúng thuộc hạ nhận mệnh!!!"

Mọi người gấp rút lui ra, một bước cũng không dám chậm trễ. Chỉ có Tiểu Nhị vẫn còn đắn đo, hắn phụ trách mảng tình báo, những thứ hắn biết được so với người khác phải hơn rất nhiều.

"Thưa quân sư, còn về lương thảo..."

Trước mắt Tiêu Chiến lướt qua những tảng màu u ám, nhắc nhở cái bẫy chết người mà hắn xém chút đã mắc phải. Miệng hắn đắng nghét, nhìn về xa xăm, thâm ý trả lời.

"Hắc tộc chuyên về vận dụng cổ độc, ta thật muốn biết, kẻ chuyên hạ độc có thể tự giải độc được không..."

"Quân sư, ngài là muốn..." Tiểu Nhị sửng sốt kêu lên.

"Được rồi. Vẫn còn phải chờ Tiểu Tam trở lại. Trong lúc đó ngươi hãy trông coi lương thực cho tốt, tránh tin tức truyền ra ngoài."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Tiểu Nhị nhận lệnh lui ra ngoài.

Quân sư đứng đó nhìn theo bóng lưng của các tướng lãnh đã đi xa, từ hướng Bàng phủ vang lên tiếng vui mừng hò reo, hắn không đầu không đuôi cảm thán một câu.

"Sư huynh, lòng người rốt cuộc sâu đến mức nào..."

Điểu vì thực tử, nhân vì tài vong. Đáng không???

-------------

Mị nhớ các cô quá, mị muốn ôm ôm 🥺