Chức Nghiệp Tiểu Tam [Bác Chiến]

Chương 38: Một Lời Đã Định

Tĩnh Vương nghe thấy lời tiểu sư đệ, không kìm được mà lập tức quay quắt ra sau.

Đập vào mắt y là làn da trắng mịn, đôi chân thon dài, bộ vị trọng yếu bị lớp ngoại trang mỏng manh che phủ. Nửa kín nửa hở càng khiến người miên man ảo tưởng, muốn chiêm ngưỡng trọn vẹn quang cảnh bên dưới lớp ngăn cách kia.

Y cuống cuồng dời đi tầm mắt, lại đυ.ng trúng vào khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, suối tóc đen bung xõa che phủ 2 nụ hoa bé xinh trước ngực, nửa thân trên hơi nghiêng về phía sau khoe khoang chiếc eo mảnh dẻ, ngón tay trắng nõn thon dài như trêu đùa lại như kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà ve vuốt đôi môi căng mọng...

Lúc này Tiêu Chiến có điểm sức mạnh là 60, nét đẹp rạng rỡ của thiếu niên không còn bị bệnh tật trói buộc, mạnh mẽ nở rộ đua sắc khoe hương. Như một vò quỳnh tương trân quý, trải qua năm rộng tháng dài ẩn nấp trong lòng đất, ủ càng lâu hương càng nồng nàn, vị càng đắm say lòng người...

Trắng - đen tương phản đối lập, mị hoặc hòa cùng thơ ngây, chẳng cần săn đón chào mời chỉ một ánh mắt nụ cười cũng đủ khiến biết bao hùng anh vứt thương, ngã ngựa, nguyện làm tù binh trong sắc dục vong tình...

Tĩnh Vương vội vã quay mặt đi, thân ảnh mạn diệu cứ hiển hiện trong đầu không cách nào xua đuổi. Y sắp bị tiểu sư đệ bức điên rồi, lòng càng ấm ức lại càng tức giận sôi trào...

"Sư đệ ngươi lại muốn làm gì?

Những gì ta đã nói ngươi đều không nghe vào tai sao?

Tại sao hết lần này đến lần khác vẫn coi nhẹ bản thân mình?

Sư đệ...

Có phải...ngươi không tin ta...?

Vương Nhất Bác tại đây thề với trời, sẽ dùng đại lễ nghênh Tiêu Chiến vào cửa. Nguyện nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nếu như sai lời thân đọa địa ngục, vạn kiếp bất phục!!!"

"..." Ca chỉ là muốn chủ động đẩy nhanh tiến độ thôi mà. Thật không phải cố ý dọa ngươi đâu, sư huynh ngươi bình tĩnh chút đi...

Nhưng mà lời ngươi nói ca đã ghi khắc vào tâm khảm, thuộc lòng từng câu từng chữ.

Thật ra ngươi có sai lời cũng không sao. Người kia...ca chính tay gϊếŧ, còn địa ngục...ca cùng ngươi đi...

Ở hiện đại tuổi Tiêu Chiến đã xếp vào hàng đại thúc, còn lăn lộn giới giải trí nhiều năm.

Hoa lệ, rách nát, người lừa, ta gạt, tâng bốc, chà đạp...có sóng to gió lớn gì mà hắn chưa từng đối mặt.

Vậy mà giờ phút này tâm tình hắn lại vì một câu nói mà cảm thấy thật thỏa mãn.

Đúng vậy, là thỏa mãn.

Vô số lần đứng trên bục cao nhận giải thưởng, nắm giữ con số khổng lồ trong tài khoản hay ngàn vạn fan hâm mộ vây quanh, hắn cũng chưa từng đạt được cảm giác đó...

Hắn trước giờ không tin vận mệnh, chỉ tin vào bản thân.

Nhưng hắn lúc này lại thầm cảm tạ vận mệnh đã đưa hắn đến đây.

Thật sự tồn tại một người, chỉ cần y đứng đó tất cả quan cảnh xung quanh trong mắt ngươi đều trở nên mờ nhạt. Y là mảnh ghép cuối cùng mà ngươi dành cả cuộc đời tìm kiếm, y không là toàn bộ thế giới nhưng y khiến thế giới của ngươi trở nên tươi đẹp và ý nghĩa...

[Chú ý chú ý!!!

Đếm ngược thời gian thanh tỉnh: 3 phút 47 giây.]

Quân sư bị tiếng thông báo của hệ thống lôi về thực tại.

Nhìn bóng lưng "chính nhân quân tử" của Tĩnh Vương đành bất lực thở dài, nghiệp báo đúng là không chừa một ai. Ngày xưa ca vì y hăng say bẻ cành ngắt hoa, giờ có lòng trồng hoa hoa quyết tâm không chịu nở...

Trách ai bây giờ?

Cũng may Tiêu Chiến sống 2 kiếp nên kinh nghiệm, trí tuệ, ứng biến đều phong phú hơn người.

Hắn lập tức chuyển đổi sách lược tác chiến, đã "câu" không được thì đành "dẫn" vậy.

"Bác...

Ta trúng Tình Cổ cần cùng người hành phòng mới có thể giải độc...

Lòng này chỉ nghĩ ngươi...

Tâm này chỉ duyệt ngươi...

Nếu không phải là ngươi, dù phải chết, ta tuyệt đối không cần ai khác..."

Mà ca sẽ đem toàn bộ điểm đổi thành thuốc tăng cường sinh lực, nuốt hết một lượt xong cường ngươi.

Khiến cho chúng ta kiếp này tương ái tương sát, yêu hận đan xen, oanh oanh liệt liệt hòa tan cùng nhau đi...

[Đếm ngược thời gian thanh tỉnh: 3 phút]

Tĩnh Vương quay người lại. Trên nét mặt vẫn còn nguyên bất ngờ cùng không dám tin...

Y vươn tay nhặt ngoại bào phủ kín người tiểu sư đệ rồi nhẹ nhàng ôm chặt hắn vào lòng.

Toàn thân y căng thẳng, hơi thở đè ép đến nhẹ nhất, như rất sợ một hành động nhỏ của mình cũng đủ làm người kia thương tổn.

Giọng y cứng nhắc vang lên ngay bên tai Tiêu Chiến.

"Không thể..."

"..."

Đùa...đùa...đùa sao? Ca cởi cũng cởi, liêm sỉ cũng vứt, mặt mũi cũng quăng, tâm sinh lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Nam chủ ngươi lại dám nói không làm???

Giờ ca mới thấm thía câu "cưỡi ngựa trắng chưa chắc đã là bạch mã hoàng tử mà còn có thể là Đường Tăng".

Nam chủ ngươi là Đường Huyền Trang đầu thai lịch kiếp?

Chẳng lẽ ca là số khổ Tôn Ngộ Không được triệu hồi đến để dọn dẹp yêu quái giúp ngươi?

Quân sư còn chưa kịp diễn cảnh "đau xé lòng" đã nghe thấy người kia tiếp tục nói.

Tiếng y run run kìm nén chua xót, mang theo vô tận sợ hãi cùng khẩn khoản cầu xin...

"...Đệ không thể chết, không được có suy nghĩ đó. Có nghe thấy không???

Đừng sợ, đệ đừng sợ nha

Có sư huynh đây, có ta ở đây rồi..."

Tĩnh Vương vừa nói xong bất ngờ nâng lên tay trái, vận sức phát công.

Chỉ nghe rắc một tiếng, tay trái xụi lơ thòng xuống bên người, thương tích so với tay phải càng thêm nghiêm trọng. Vậy mà mắt y chớp cũng không chớp lấy một cái.

"Vương Nhất Bác ngươi làm gì vậy, ngươi điên rồi???"

Tiêu Chiến hoảng sợ hét lên, cả họ tên người đều gào ra.

Hắn tuy không hiểu về võ công nhưng hắn biết y bị thương, y là tự tổn hại chính mình. Chỉ riêng điều này đã đủ khiến hắn đánh mất bình tĩnh.

Tĩnh Vương ngắm nhìn hoa nhan vì lo lắng cho mình mà trở nên thất sắc, y khẽ nở nụ cười, dùng cánh tay phải yếu ớt xoa nhè nhẹ lên lưng hắn trấn an...

"Ta không sao mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi, có Tiểu Tam theo quân đệ không cần lo lắng.

Cơ thể đệ rất yếu, giải cổ...nguy hiểm vô cùng...

Ta thế này mới có thể đảm bảo an toàn cho đệ..."

Thân thể tiểu sư đệ thế nào y hiểu rất rõ.

Y không có kinh nghiệm, nếu như mất khống chế làm hắn bị thương thì sao?

Dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi nguy hại đến hắn y cũng phải tự mình bóp chết từ trong trứng nước.

Y đã xém chút mất đi hắn một lần, nỗi đau đó y không bao giờ muốn nếm lại lần nữa...

Tiêu Chiến ngẩn ra, nơi mềm mại nhất trong lòng bị dòng nước ấm hoàn toàn bao phủ, từng chút từng chút hòa tan đi lạnh lẽo đã đeo bám dai dẳng nhiều năm.

Cũng là nam nhân hắn hiểu rất rõ,

Tự cổ anh hùng nhiều vô kể

Mấy ai qua được ải mỹ nhân?

Cảnh xuân tươi đẹp phô bày trước mắt, thiếu niên trẻ tuổi huyết khí phương cương, trước chuyện người tình ta nguyện, người vui ta sướиɠ này ai lại có thể trong hoàn cảnh sắc dục mê đảo tâm trí vẫn một lòng một dạ, thời thời khắc khắc suy nghĩ cho đối phương? Thậm chí không tiếc hy sinh thân mình?

Vương Nhất Bác!!!

Tiêu Chiến ta đời này kiếp này được yêu ngươi, được ngươi yêu đã cảm thấy rất mãn nguyện, thật không còn gì hối tiếc...

Tiêu công tử không nói một lời giãy khỏi vòng tay Tĩnh Vương, chủ động hôn lên đôi môi hắn ngày nhớ đêm mong.

Mắt hắn vẫn luôn mở to, một giây cũng không nỡ rời khỏi dung nhan ấy.

Khác hẳn với lần đầu tiên, lần này hắn mạnh mẽ công thành đoạt đất, không hề có ngại ngùng xấu hổ, kỹ thuật điêu luyện thuần thục phô diễn ra ngoài.

Chiếc lưỡi khéo léo xâm nhập vào khoang miệng đối phương, tinh tế thăm dò từng ngóc ngách, xảo diệu quấn quýt lấy chủ nhân nơi đây, dẫn dắt nó cùng nhau khởi vũ.

Khi thì cường thế xâm chiếm, tham lam ép lấy chất dịch ngọt ngào, hút vào bao nhiêu vẫn không thấy đủ. Lúc lại ôn nhu ve vuốt, dịu dàng xoa lên từng chút bất an, thổi bùng lên ngọn lửa tình vẫn luôn âm ỉ thiêu đốt.

Nụ hôn này, Tiêu Chiến đem tất cả nỗi lòng gửi gắm vào trong. Thiên ngôn vạn ngữ gom lại chính là 2 từ: nguyện ý...

Nhất Bác, Nhất Bác...

Yêu ngươi!

Muốn ngươi!

Nguyện cùng ngươi nhất sinh nhất thế bất ly bất khí, bích lạc - hoàng tuyền không chia xa...

Môi lưỡi giao hòa, triền miên vong ngã, một luồng thanh lương vô thanh vô thức không ngừng rót vào miệng Tĩnh Vương, thương thế của y từ lúc nào đã hoàn toàn hồi phục...

Vương gia thiên tư trác tuyệt từ vị trí bị động rất nhanh nắm được bí quyết.

Y liền đảo khách thành chủ, rất kiên nhẫn mà dây dưa cùng chiếc lưỡi tinh nghịch kia.

Vừa học được liền thực hành, Tĩnh Vương từng chút một khám phá khoang miệng của quân sư, hưng phấn tựa như đang khai mở rương bảo vật vô giá.

Tiêu quân sư bị phản kích cũng không hề háo thắng tranh đua. Lập tức thu liễm lại cường thế, đón ý nói hùa ái nhân.

Giữa 2 người không phân biệt thắng - thua, mạnh - yếu, đều chỉ đang cố gắng dành trọn vẹn những gì tốt đẹp nhất cho đối phương mà thôi...

Nếu tình yêu của Vương Nhất Bác là núi cao hùng vĩ, luôn kiên định bền vững, sẵn sàng chống đỡ một mảnh thiên không vì người kia.

Thì tình yêu của Tiêu Chiến chính là mạch nước ngầm, khi thì nhu hòa bao dung lúc lại cuồn cuộn phun trào, dù bao lần trải qua biến đổi cuối cùng vẫn về lại ban sơ. Và cũng chỉ có nước mới có thể dùng cách riêng của mình thẩm thấu qua tầng tầng lớp lớp đất đá, đem nguyên vẹn bản thân cất chứa trong lòng núi.

Khi 2 đôi môi sưng đỏ rời nhau Tiêu công tử đã bị đè ra trên giường, Tĩnh Vương kích động kề miệng ngay bên tai hắn, không ngừng tha thiết kêu gọi.

Chiếnnnn...Chiếnnn

Của ta...

Chiếnnnnn...

Thời gian đếm ngược chỉ còn hơn 10 giây, Tiêu Chiến xót xa nhắm lại 2 mắt.

Thần trí hắn sắp bị Tình Cổ đồng hóa, lần đầu tiên của 2 người lại không thể cảm nhận trọn vẹn.

Hắn không cam tâm, rất không cam tâm...

[Thông báo:

Shop hệ thống sau nhiều ngày vất vả tìm tòi, chế tạo đã cho ra đời sản phẩm độc nhất vô nhị: THANH TÂM ĐAN.

Thuốc này có thể giúp người sử dụng giữ được tinh thần thanh tỉnh tuyệt đối trong bất kỳ trường hợp nào, hiệu quả lâu dài trên cả tuyệt vời.

Ngoài ra đang có chương trình khuyến mãi đặc biệt tặng kèm sách "Siêu Cấp Long Dương Đồ" bản giới hạn.(Có hướng dẫn kỹ lưỡng từng bước và hình ảnh minh họa full HD rõ nét, sống động). Do hệ thống đúc kết kinh nghiệm tâm huyết từ vô số thế giới chính tay biên soạn.

Giá bán cực kỳ ưu đãi chỉ có 1000 điểm thưởng. Mở bán trong 10 giây. Xin ký chủ tuyệt đối đừng bỏ lỡ!!!

"...Mua..." Đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Đừng nói giá 1000, dù 2000 ca cũng mua. Nhưng cảm giác như rớt hố, sắp bị hại rất thảm là chuyện gì xảy ra?

"Xác nhận mua hàng thành công. Ký chủ đã phục dụng Thanh Tâm Đan.

Xin hỏi Siêu Cấp Long Dương Đồ ai sử dụng?"

"Nam chủ..." Để bạn nhỏ tìm hiểu 1 chút lấy kinh nghiệm thì thực chiến sẽ thoải mái hơn. Ừm, quyết định vậy đi.

"Đã truyền trực tiếp dữ liệu vào trí não nam chủ. Thời gian hoàn tất đếm ngược: 3 giờ."

"Hả? Lâu như vậy? Vấn đề này ca đang rất gấp, không thể nhanh hơn được sao?"

"Không thể.

Xét thấy nam chủ quá trong sáng, ngây thơ, non và xanh nên thời gian mới phải lâu như vậy.

Nếu là truyền cho ký chủ chỉ cần 2 phút, à không, 1 phút 30 giây là hoàn tất rồi."

"..." Ca tuy không xanh non nhưng ca cũng rất trong sáng ngây thơ được không? Có 30 giây cũng phải bớt đi của ca. Quá đáng!

"Tít tít títtttt!!!!!

Thời gian thanh tỉnh được hỗ trợ từ hệ thống kết thúc. Thanh Tâm Đan chính thức có hiệu lực.

Hệ thống tiến vào quá trình bảo trì định kỳ. Mọi thao tác liên lạc, khiếu nại, đổi trả đều không thể thực hiện được.

Chúc ký chủ nhiều may mắn!"]

Tiêu Chiến còn chưa kịp hỏi rõ đã bị một luồng liệt hỏa từ đan điền bộc phát chạy chồm thiêu đốt toàn thân.

Nhờ phúc Thanh Tâm Đan cường hóa não bộ khiến thần trí hắn vẫn giữ được tỉnh táo nhưng đồng thời tất cả giác quan đều bị khuếch đại lên gấp 2 lần.

Tình Cổ tự thân nó có tác dụng huyễn hoặc và tăng ham muốn cực mạnh. Lúc này Tiêu mỹ nhân chính là giữ cái đầu lạnh mà tận hưởng hương vị nóng bỏng nhân đôi.

Tĩnh Vương đang rất nghi hoặc, trong đầu y xuất hiện rất nhiều kiến thức và hình ảnh xa lạ mà trước đây y chưa từng nghe nói đến.

Trên mặt y xuất hiện từng vệt khả nghi đỏ hồng, ánh mắt né tránh không dám cùng Tiêu Chiến đối diện.

Nếu tiểu sư đệ biết được y có nhiều ý nghĩ xấu xa như vậy, biết y muốn cùng hắn thử hết tất cả những gì y nhìn thấy trong đầu, không biết có tức giận, có sợ hãi trốn tránh hay không...?

Tức giận?

Sợ hãi?

Sao có thể!!!

Quân sư lúc này khát cầu đến mức sắp điên rồi.

Mặc dù hắn đang rất minh mẫn nói với bản thân lần đầu tiên ít nhiều phải thể hiện ra tư thái thẹn thùng, e ấp. Dù sao cũng là quân sư một nước, liêm sỉ có thể bỏ qua bên nhưng suồng sã, vồ vập quá cũng rất dọa người.

Để phù hợp với hình tượng vẫn nên áp dụng những phương pháp tinh tế như dục cự hoàn nghênh, lạt mềm buộc chặt...

Thế nhưng trí não hắn lại không cách nào điều khiển nổi cơ thể.

Từ chân tơ đến kẽ tóc đều kêu gào muốn được hoan ái. Ham muốn như cơn sóng thần khổng lồ, điên cuồng đánh ập vào lá chắn tự kiềm giữ mỏng manh nhỏ bé, cuốn sạch sẽ không còn chút dấu vết nào.

Những nơi cùng Tĩnh Vương da thịt tiếp xúc như bị dung nham đốt nướng, đau đớn, tê dại, sung sướиɠ hòa lẫn vào nhau.

Nơi hậu huyệt, sự hiện diện của tiểu đản biến thành dị vật kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh, động bích như phát rồ mà không ngừng ra sức xoa nắn co bóp, dịch thủy chảy tràn cả ra ngoài.

Hạ thân không chịu thua kém dựng thẳng lên, cứng như sắt thép.

Tiêu Chiến không khống chế nổi nữa, hắn đẩy Vương Nhất Bác sang một bên rồi nhanh nhẹn cưỡi lên trên.

Mông hắn đặt lên ngọn núi nhỏ, cách lớp quần áo mà liên tục cọ xát. Đôi bàn tay sờ soạng khắp người y, cố kéo mở lớp vướng víu để tìm kiếm suối nguồn hạnh phúc.

"Sư đệ?"

"Khó chịu...

Sư huynhhhh....ta khó chịu quá..."

Vương gia biết Tình Cổ đã phát tác nhưng bản thân y lúc này cũng không khá hơn là mấy...

Bị tiểu yêu tinh vừa đè, vừa sờ, vừa cọ nơi nhạy cảm. Đừng nói y chỉ là nam nhân bình thường có thất tình lục dục, dù có là đắc đạo cao nhân thanh tâm quả dục cũng bị trêu chọc đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Y không dám bộc phát khát vọng trong lòng sợ dọa đến hắn, chỉ có thể kiềm chế tâm thần nằm yên bất động,

tùy ý hắn thao tác, ép buộc.

Tiêu công tử mới cọ cọ mấy cái đã cảm thấy toàn thân tê dại, mềm nhũn 2 chân.

Hắn cảm nhận được thứ bên dưới nở lớn, càng lúc càng cứng rắn, còn chủ động cạ cạ vào mông và đùi hắn như đang muốn chứng tỏ sự hiện hữu của mình.

A, thật tuyệt vời...

Muốn...

Hắn muốn...

Muốn tình yêu xóa nhòa năm tháng tĩnh lặng hắn từng cô độc bước qua.

Muốn thứ to lớn ấy lấp đầy khoảng trống hư không nơi thân thể.

Muốn cùng Nhất Bác hòa hợp nhất thể, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi...

Hắn triệt để buông thả chính mình, 2 tay nắm lấy y phục Tĩnh Vương dùng sức xé mạnh...

Ưmmmmmm

Ưmmmmmm

Ưmmmmmmmmmmmmm...

"Xé...xé...xé không ra..."

Tiêu Chiến thật quẫn bách, tình hình khẩn cấp mà đồ xé riết không rách.

Gắng toàn lực rồi mà y phục còn chưa bung nổi đường may.

Mất mặt a!!!

Vương gia nhìn khuôn mặt tiểu sư đệ như đào tiên chín mọng đỏ bừng, 2 mắt to tròn sóng nước lưu chuyển, môi mím mím tức giận nắm lấy vạt áo y ra sức chà đạp...

Khoảnh khắc ấy các dây thần kinh đang căng chặt trong đầu y "bựt" một tiếng đứt đoạn, mắc xích cuối cùng kìm nén du͙© vọиɠ vỡ tan tành.

Y vận công phát lực, trang phục trên người liền bị chấn tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Cánh tay cứng cáp kéo lấy thân thể trơn bóng của Tiêu Chiến vào lòng, chỉ một cái lắc người đã lật ngược tình thế, giọng y khàn khàn vang lên.

"Chiến...cố chịu đựng một chút...

Những việc đòi hỏi sức lực...cứ để cho ta..."

Tĩnh Vương nâng tiểu sư đệ đặt ngồi lên đùi mình. 2 cơ thể hoàn toàn trần trụi gặp nhau.

Ở tư thế ngập tràn sắc dục đó y lại thập phần trang trọng, thành kính đặt nụ hôn lên trán hắn, sau đó một đường đi xuống tỉ mỉ dùng môi hôn miêu tả từng chút, từng chút khuôn mặt tuyệt mỹ của đối phương. Nghiêm cẩn đến mức như thể y đang thực hiện nghi lễ thiêng liêng cao quý nhất...

"Chiến...

Ta lấy tâm này làm sính, tình này làm lễ. Nguyện cùng ngươi chấp tử chi thủ dữ tử giai lão...

Gả cho ta có được không...?"

"Ưʍ...Được..."

Vương gia nghe được câu trả lời mình mong đợi, hạnh phúc như tia nắng ấm trong phút chốc hòa tan vẻ ngoài băng sương lạnh giá hơn 10 năm qua.

Y sung sướиɠ tươi cười rạng ngời như một đứa trẻ được cho quà bánh.

"Chiến, một lời đã định, không thể đổi ý."

"Ưʍ...Một lời đã định..."

Tiêu Chiến không biết vì sao cảm thấy rất muốn khóc...

Hình như hắn đã chờ đợi hạnh phúc quá lâu rồi.

Chuyện xưa cũ kiếp trước như cơn gió thoáng qua, những năm tháng đơn độc tự mình đối mặt với tất cả không còn nữa.

Minh minh bên trong đã sẵn định số, hắn đến nơi đây chỉ vì thế giới này tồn tại Vương Nhất Bác...

Nước mắt hắn lăn dài không cách nào kiềm chế, từng giọt từng giọt rơi xuống đau thấu tâm can Tĩnh Vương...

Vương gia nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt trong suốt kia, xóa sạch trong đó dòng lệ mặn đắng đến từ quá khứ.

Bàn tay y không hề nhàn rỗi mà nắm lấy tiểu Chiến đã nổi đầy gân xanh, âu yếm nâng niu tựa trân bảo.

Môi cũng thuận thế chuyển dời trận địa, một đường lướt qua chiếc cổ thiên nga, xương quai xanh mỹ cảm, ngậm lấy tiểu nụ hoa đã đứng thẳng, căng tròn mà ra sức liếʍ, mυ'ŧ..

Aaaaa!

2 yếu điểm liên tục bị tập kích, kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt dồn dập trùng kích lên đại não, thân thể Tiêu Chiến tê tái đến oặt ẹo, tùy ý người vò, nặn, nhào, nắn...

Hậu huyệt nóng rang ngứa ngáy vô cùng, hắn vô thức không ngừng đung đưa eo, cọ xát mông tìm cách thư giải...

"Bảo bối đây là chờ đợi không nổi rồi sao?"

Ưʍ...ưʍ...

Tĩnh Vương nhẹ nhàng đặt tiểu sư đệ nằm xuống, buông tha cho 2 nụ hoa đã bị chà đạp sưng đỏ, chuyên tâm mà hầu hạ "tiểu bảo bối".

Ngón tay thon dài thử đưa vào thăm dò hậu huyệt, tuy nơi đó đã ướŧ áŧ vô cùng nhưng nó chưa từng được khai phá, vẫn rất khít, chỉ chen vừa 2 ngón tay...

Y thích thú một bên đâm chọt khám phá huyệt động, một bên ngắm nhìn thân thể Tiêu Chiến vì từng đυ.ng chạm của mình mà xảy ra phản ứng.

Cái thân thể xinh đẹp mị hoặc này thật trung thực, nó dùng toàn bộ thân mình nói cho y biết rằng nó khao khát y...

"Ưʍ...ưʍ...sư huynhhh...

Cho ta...cho ta..."

Vương gia đột ngột chậm lại tốc độ tay, chuyển sang mò mẫn điểm gồ nhỏ trên thành động...

"Bảo bối, nhìn ta, ta là ai...?"

Tiêu Chiến bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào nơi tư mật nhất mà bật nảy cả người lên, toàn thân run rẩy, thần trí mơ hồ.

Hắn khó chịu lắc lư mông, 2 mắt ngập nước mông lung sương mù, trả lời từng tiếng đứt quãng.

"Tướng...công...

Nhất...Bác là tướng... công của... Tiêu...Chiến..."

Tĩnh Vương cúi người hôn lên giọt lệ nơi khóe mi hắn, thì thầm.

"Ngoan! Sau này chỉ để "kiếm" của tướng công làm bảo bối khóc thôi...được không?"

Y vừa nói vừa để thanh "kiếm" ngoại cỡ, vừa thô vừa cứng cạ cạ lối vào huyệt động.

Tiêu Chiến chỉ mới cảm nhận được đỉnh đầu to lớn trái tim đã rớt liền mấy nhịp, tiểu huyệt hưng phấn co giật đùng đùng, cửa hậu nở rộng, mở ra đóng vào không khác nào cái miệng nhỏ nhắn đang mời gọi.

Tĩnh Vương không hề chần chừ mà thần tốc tấn công, thẳng tiến xâm chiếm nơi thần bí nhất. Hạ thể 2 người dán chặt vào nhau, xóa bỏ tất cả khoảng cách.

Tiêu Chiến sung sướиɠ hét to. Hư không, trống vắng từ thể xác đến linh hồn đều được lấp đầy.

Đại kiếm theo luật động liên tục vào ra, mỗi lần đều cố ý vô tình hỏi thăm qua tiểu điểm, khi thì dịu dàng mơn trớn động bích, lúc lại cuồng dã khoáy tung mọi thứ bên trong, trêu chọc người dưới thân ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo, khóc lóc van cầu...

Thân thể hoàn mỹ kết hợp, tâm linh tương thông hòa quyện, linh hồn họ cùng nhau bay bổng giữa thiên không, hết lần này đến lần khác dìu nhau bước lên những đỉnh cao khoái lạc mới...

2 người đã phóng thích 3 lượt nhưng sức nóng trong lều trại vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Ngược lại tinh khí khai mở như đổ thêm dầu vào lửa, hương thịt thấm đẫm thơm ngon nồng nàn, nếm qua một lần lại muốn ăn thêm một lần, thêm một lần...

Vương gia nắm lấy đào đào trắng bóng căng tròn, hạ thân nhịp nhàng từng hồi điên cuồng thúc đẩy.

Y không kiềm nổi mà vỗ lên bờ mông mỹ miều đó mấy cái, cảm nhận tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm ngọt nước, quấn chặt lấy "đại kiếm" không buông tha...

"Bảo bối bảo bối...tướng công làm ngươi có thoải mái không..."

"A..a tướng công...ta chết mất...ra...ta ra..."

Nghe vậy y xoay người Tiêu Chiến lại, quàng tay hắn qua cổ mình, bất ngờ bế bổng người hắn rồi đứng lên, để cả cơ thể hắn treo trên thân y...

Tư thế này Tĩnh Vương rất yêu thích, toàn bộ

sức nặng của đối phương đều dồn lên "đại kiếm", hạ thân và hậu huyệt gắn kết kín kẽ, lại có thể cùng người mặt đối mặt, chiêm ngưỡng nhân gian tiên cảnh...

"Bảo bối...cùng ra, chúng ta cùng ra..."

Y cuồng liệt động thân, 2 người cùng lúc lên tới cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun trào ra ngoài, chảy dài xuống dưới...

(Bên trong hậu huyệt, một tiểu đản xui xẻo bị chấn, đẩy, chèn ép đến muốn biến dạng. Nó lén lút lăn ra hút hết tất cả tinh hoa "đại kiếm" dâng tặng rồi nhanh nhẹn trốn mất: đản đản mới không ngốc, ở lại cho bị đâm hay gì...)

Vương gia vuốt ve mái tóc của tiểu nương tử đã mệt đừ ngã vào lòng mình, thì thầm năn nỉ...

"Bảo bối...làm thêm một lần, chỉ một lần nữa thôi. Nhaaaa..."

Tiêu công tử không cách nào nhướn mở nổi mi mắt, trước lúc ngất đi chỉ kịp phun tào trong lòng: Vương Nhất Bác cái đồ lừa đảo, lời này ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi hả???

Trời đã hừng sáng, Tĩnh Vương suốt đêm vẫn luôn ôm lấy mỹ nhân trên tay, ngắm nhìn ngủ nhan an tường kia không nỡ lòng đánh thức hắn dậy.

Bảo bối...

Ta biết ngươi không phải Tiêu Chiến...

Nội thương của ta hồi phục, vết thương trên thân ngươi biến mất...ngươi còn bao nhiêu bí mật che giấu ta?

Trước đây ta từng nhờ sư phụ của Tiểu Tam thăm khám cho ngươi, hắn nói thân xác này không còn sinh cơ, nếu ngươi không phải cương thi thì chính là ma quỷ...

Ma quỷ lẽ nào sinh tồn được dưới ánh mặt trời? Còn cương thi, thế gian này ai có thể chế tạo ra sinh vật hoàn mỹ đến vậy.

Ngươi nắm giữ kho báu mà tất cả mọi người mong ước: khởi tử hồi sinh.

Thế nên ta không ngăn cản ý chỉ trừng phạt Tiêu gia của hoàng huynh. Cũng không ngăn ngươi đối mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng nguy hiểm.

Ngươi quá bí ẩn, Tiêu gia không thoát được liên can. Ta cần diệt trừ mầm tai họa khôn cùng nguy hại đến Đại Thuận...

Ta để ngươi bên cạnh, luôn quan sát, thăm dò. Chỉ nhìn thấy một thiếu niên ngây ngốc, đáng yêu, linh động, chân thành...lại đủ sức từng bước từng bước phá tan hết mọi rào chắn phòng ngự, bước vào trái tim ta...

Bảo bối...

Ngươi là ai đã không còn quan trọng, bí mật gì ta cũng không muốn biết. Một ngày ngươi vẫn chưa muốn thẳng thắn với ta thì ngươi chính là Tiêu Chiến - sư đệ của Tĩnh Thân Vương, là Bắc Đường Mặc Nhiễm - đệ nhất quân sư Đại Thuận quốc...

Ta dùng sinh mạng một kiếp gánh lấy nghĩa vụ bảo vệ giang sơn.

Ta dùng thời gian một đời thực hiện trách nhiệm bồi dưỡng quân chủ anh minh cho bách tính.

Và dùng trọn vẹn linh hồn, toàn tâm toàn ý yêu ngươi, sủng ngươi đời đời kiếp kiếp...

Chiếnnn...vĩnh viễn ở lại đây cùng ta được không?...

[Độ hảo cảm của nam chủ: 99]

----------------

- Quỳnh tương: rượu quý

- Bất ly bất khí: không rời không bỏ

- Bích lạc - hoàng tuyền: Trích từ câu thơ của Bạch Cư Dị trong Trường Hận Ca.

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền

Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến.

Dịch nghĩa:

Trên cùng trời xanh dưới tận suối vàng

2 nơi mênh mông đều tìm không thấy.

- Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: trích từ bài Kích Cổ 4 (Đánh Trống) trong Kinh Thi của Khổng Tử.

Tử sinh khiết thoát,

Dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ,

Dữ tử giai lão.

Tạm dịch:

Sống chết chia xa

Đã từng hẹn ước

Nắm lấy tay người

Cùng bước đến già.

Còn có một bài rất hay, thường xuất hiện nhiều trong các tiểu thuyết, mị không tìm thấy tên tác giả.

(mị dịch thơ theo hiểu biết ít ỏi vốn từ Hán Việt của mị, nên xin đừng khen chê, so sánh)

Chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ.

Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng miên.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu?

Tạm dịch:

Nắm lấy tay người, nỗi lòng sáng tỏ

Nắm lấy tay người, cùng say giấc nồng

Nắm lấy tay người, già cùng năm tháng.

Nắm lấy tay người, đời mong gì hơn?

----------

Xem vài hình "minh họa" nào.

Chương này dài ghê chưa, các bạn nhớ khen mị à nghen 😘😘