Chức Nghiệp Tiểu Tam [Bác Chiến]

Chương 36: Tình Cổ

[Hoán đổi hảo cảm của nữ nhiệm vụ giữa ký chủ và thái tử Phiên Quốc thành công.

Độ hảo cảm mới của nữ nhiệm vụ dành cho ký chủ: 90

Hiệu lực: 30 phút.

Bắt đầu tính giờ!]

Lý Bình Nhi một giây trước còn đối với Tiêu Chiến ngập tràn hận ý, nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc kia tất cả suy nghĩ trong đầu đều tan thành bọt nước.

Đẹp...đẹp quá...

[Hảo cảm của nữ nhiệm vụ: 95]

Đôi mắt đen huyền, sâu thăm thẳm, như ẩn chứa ma lực dễ dàng hút mất linh hồn nàng. Vĩnh viễn đem nó giam cầm, trói buộc ở nơi tận cùng hắc động.

Khóe môi hắn câu lên nụ cười nửa miệng, đầu lưỡi còn xấu xa liếʍ liếʍ cánh môi, biểu cảm này...xem nàng là thức ăn sao?

Hắn sẽ dùng đôi môi ngọt ngào ấy để ăn nàng chứ?

Đáy lòng Lý Bình Nhi bốc cháy, cảm giác lâng lâng khó tả lan khắp người, chóp mũi quanh quẩn mùi hương nồng nàn không biết tên, nơi bàn tay nam nhân đυ.ng chạm trên mặt nóng hừng hực, tựa như trêu đùa lại như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, câu lên trái tim nàng nhảy nhót hoảng loạn không ngừng.

[Độ hảo cảm của nữ nhiệm vụ: 100]

Nghe thấy tiếng thông báo cơ thể quân sư cứng đờ 5 giây.

Ơ...!!!

Ca còn chưa kịp dụ dỗ mà.

Sắc nữ này cô nhặt liêm sỉ lên có được không, ca phải mất nhiều thời gian để học thoại lắm đấy.

Đốt cháy quá trình cũng không ai đốt nhanh tới vậy, ca không gấp cô gấp cái gì.

Lâu lắm mới được vận dụng chuyên môn, mất hứng dễ sợ...

Tiêu Chiến còn đang chưa biết tiếp theo nên tiến vào bước nào của kế hoạch thì thánh nữ đã thay hắn quyết định.

2 mắt nàng tỏa sáng nhìn hắn đê mê chẳng khác nào sói đói nhìn thỏ con béo ú, cả khuôn mặt ngại ngùng đỏ bừng giả vờ cúi đầu, õng ẹo cất tiếng.

"Nhiễm ca ca~~

Người ta vừa nóng vừa khó chịu, chàng nhanh giúp người ta cởi bớt áo có được khôngggg~~~"

"..." lão Tôn thật muốn bổ một gậy cho con yêu quái này hiện nguyên hình. Da gà da vịt da trâu gì đều nổi hết lên rồi.

Tiêu Chiến vươn tay giữ nơi cổ họng nàng ta, bắt ép mặt nàng ngẩng lên nhìn trực diện với hắn. Giọng nói lạnh lùng cứng rắn vang lên.

"Muốn mê hoặc ta? Ngươi có bản lĩnh ấy sao?

Thánh nữ Hắc Trùng Tộc cả người đều là độc, độc phụ như ngươi có ai dám chạm vào?"

Lý Bình Nhi 2 mắt ngấn lệ, đáng thương cầu xin...

"Ưʍ...a...Nhiễm ca ca...

Bình Nhi muốn làm người của chàng...

Ca ca nhẹ 1 chút...Bình Nhi đau quá a ca ca..."

Quân sư nhìn diễn xuất thuần thục, biểu cảm sinh động của nàng ta, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Thánh nữ Hắc Tộc từ nhỏ tu luyện mị thuật đúng là cực phẩm dụ hoặc, một cái liếc mắt đưa mày cũng mị đến tận xương tủy, so với các thánh nữ Nhật Bản nổi tiếng ở hiện đại có hơn chứ không kém.

Ca bị bẻ cong bao lâu rồi vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, nếu là nam nhân khác còn không trực tiếp hóa sói sao.

Tuy nhan sắc này cấp bậc thượng hạng nhưng so với tiểu bạn trai của ca còn kém xa.

"Món ngon nhà làm" ca còn chưa thưởng thức, sao có thể thua trong tay cơm hàng cháo chợ như ngươi được.

Thích diễn? Thật trùng hợp, khoản đó ca cũng thích.

Tiêu Chiến di chuyển bàn tay từ từ đi xuống, nhẹ nhàng mơn trớn cái cổ thon thả trắng ngần, ánh mắt chăm chú nhìn ngắm từng cử động nhỏ trên khuôn mặt nàng, tròng mắt xẹt qua tia si mê, luyến tiếc.

Lời nói đã không còn lạnh lùng như trước, ẩn ẩn có chút chua xót trào dâng.

"Nghĩ rằng ta không biết ngươi là nữ nhân của Triệu Khắc?

Còn dám gian dối nói không làm hại kẻ đối địch là ta?

Nói đi, ngươi giả dạng Lý Bình Nhi xâm nhập Đại Thuận có mục đích gì?"

Tiếng nói trầm ấm quyến rũ lọt vào tai, thần trí nàng lập tức bị bắt làm tù binh. Chỉ nhìn thấy tình lang khẽ nhíu mày trái tim nàng đã đau đớn như ai cào ai xé.

Triệu Khắc là ai chứ, nàng sao có thể vì tên mãng phu vô dụng đó mà khiến Nhiễm lang hiểu lầm?

Y chắc gì sẽ lên ngôi quốc vương, nghe nói công chúa trở về rồi, có viên ngọc quý của Phiên Quốc ở đây cái ghế kia làm gì đến lượt y ngồi...

Không sao không sao!!!

Nàng không làm được vương hậu Phiên Quốc có thể phò trợ Nhiễm lang cướp ngôi vua Đại Thuận, chàng là hoàng đế nàng là hoàng hậu, con của nàng sẽ là thái tử, cả Đại Thuận đều phải đổi sang họ Hắc theo bộ tộc nàng, dùng máu thịt giúp nàng nuôi cổ độc...

Ý định đã quyết Lý Bình Nhi liền thật thà cung khai. Nhưng tận sâu trong ánh mắt mơ hồ vì ái tình vẫn hiển hiện toan tính thâm độc.

Kim tằm cổ rời khỏi nơi mai phục, bắt đầu du động bên trong cơ thể nàng, dược tính của Nhất Dạ Tương Tư không ngừng bị nó cắn nuốt.

Ở trùng loại con cái luôn giữ vai trò trung tâm, là kẻ mạnh nhất.

Thậm chí ở một vài loài, ý nghĩa sống duy nhất của con đực là thực hiện nghĩa vụ giao phối và trở thành bữa ăn dinh dưỡng tươi ngon cho con cái sau cuộc giao hợp mất nhiều sức lực.

Hắc tộc bao đời nay nữ nhân tính tình cực kỳ phóng đãng, một người có thể tìm rất nhiều nam nhân.

Chỉ cần bị họ nhìn trúng, hạ tình cổ thì đều trở thành tình thánh chỉ đối với nàng ta si mê lưu luyến.

"Nhiễm lang~~

Ta nói hết... nói hết cho chàng biết có được không?

Ban đầu Triều Khắc muốn ta khống chế toàn thành bằng cổ độc, sau đó khi đại quân chi viện đến sẽ cho bùng phát dịch bệnh cùng phát tán lời đồn do hoàng tộc trái với thiên ý mới bị thiên phạt không có người thừa kế còn làm nguy hại lương dân.

Đứng trước sinh tử đám người ngu ngốc kia sao có thể xem quân đội là cứu binh, mà ngược lại xem thành mầm móng đem tai họa đến cho họ.

Có chúng ta ở sau thúc đẩy, đám ngu dân liền liều chết xông lên, quân đội Đại Thuận đưa đến không tử thương vô số cũng sĩ khí giảm sút không còn ý chí chiến đấu.

Khi đó thánh nữ ta xuất hiện, giải quyết dịch bệnh, cứu rỗi toàn thành, mang đến cho bọn chúng hy vọng về một tương lai bình yên được ta che chở. Chúng còn không ngoan ngoãn quỳ xuống đầu phục Hắc Tộc ta sao...

Nhưng không ngờ Tĩnh Vương có thể dẫn binh đến sớm như vậy, cổ độc ta hạ vào nguồn nước chỉ mới khống chế hơn nửa số người mà thôi...

Đáng giận!!!"

Tiêu công tử khẽ chau mày, có chút khó làm.

Phiên Quốc thật quá vô sỉ, không chỉ hạ độc toàn thành còn muốn vu oan giá họa, ném đá giấu tay đổ mấy cái hắc nồi lên đầu tiểu bạn trai của ca.

Nếu kế sách thành công không những chiếm thành không tốn một binh một tốt mà còn thu về hơn 10 vạn binh lực.

Lý Bình Nhi, Triệu Khắc đúng là một đôi tra nam tiện nữ, âm hiểm độc ác. Nếu dùng 1 đao gϊếŧ các ngươi thì quá dễ dàng cho các ngươi rồi.

Tiêu Chiến kiềm nén tức giận.

Ánh mắt hiển hiện ra ngoài đã mê ly vài phần nhưng vẫn cố gắng gượng chống đỡ.

Thế nhưng sự lạnh lùng trong lời nói đã gần như tan biến.

"Ngươi có năng lực lớn vậy sao?

Giải độc cho hơn 10 vạn người chỉ trong thời gian ngắn, sao có thể làm được chứ..."

Lý Bình Nhi có bao nhiêu tinh ranh, rất nhanh đã nhận ra sự thay đổi. Lòng nàng mừng khấp khởi, tiếng nói càng thêm đong đưa huyễn hoặc.

"Nhiễm lang~

Sao phải quan tâm đến sống chết của đám ngu dân đó chứ.

Ta có thể giúp chàng ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, thiên hạ này đều thuộc về chúng ta, tất cả mọi người đều phải hướng chàng thần phục..."

Nắm trong tay thiên hạ, trong lòng ôm mỹ nhân, nhân sinh một người có ai không khao khát đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất?

Nhiễm lang của nàng vậy mà có thể chống lại mị thuật lâu như vậy tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Chỉ có người như thế mới xứng đáng được phủ phục dưới váy nàng...

Bắc Đường quân sư bật cười lớn, ánh mắt cũng trở nên thanh minh như vừa giãy thoát trói buộc, khiến thánh nữ hoàn toàn choáng váng không hiểu ra sao.

Tay hắn từ tốn lấy ra một viên Thất Nhật Tán, đẩy vào miệng nàng ta, dửng dưng nhìn nàng vì cơn đau bất ngờ ập đến mà hét lên thảm thiết.

"Nữ nhân ngu ngốc, có biết vì sao ta có thể dễ dàng biết tất cả mọi chuyện về ngươi không?

Đến mị thuật mà ngươi tự hào nhất cũng không cách nào mê hoặc được ta?

Nghĩ tình ngươi sắp chết đến nơi, ta liền làm người tốt giúp ngươi giải tỏa nghi vấn đi.

Hắc tộc các ngươi như chuột bọ dơ bẩn trốn chui trốn nhủi trong thâm sơn cùng cốc thật sự nghĩ mình vô địch thiên hạ? Các ngươi quên mất sự tồn tại của Bạch Trùng tộc rồi?"

Hắc tộc thiện độc, Bạch tộc thiện y.

Từ xưa đến nay dù xuất cùng một gốc vu thuật nhưng Bạch tộc chính là khắc tinh của Hắc tộc.

Năm xưa nếu không phải có bàn tay Bạch tộc dính vào, Hắc tộc đã sớm thâu tóm Phiên quốc, thánh nữ đời trước cũng không bị phản phệ bỏ mình, còn đánh mất Huyết Tằm Cổ - chí bảo của Hắc Tộc.

"Lại là bọn chúng, lại là bọn chúng..." Lý Bình Nhi căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hèn gì từ lúc nàng bước vào quân doanh mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Không một ai nơi này chú ý đến nhan sắc của nàng. Nàng đáng ra phải đoán ra sớm hơn.

Bạch tộc, Bạch tộc...đáng chết!

Thật xin lỗi những người anh em Bạch tộc, lôi các ngươi vào thay hệ thống đội nồi.

Nhưng xin yên tâm, ca sẽ PR cho tộc ngươi miễn phí. Giá trị con người của ca giờ cao rồi, không phải ai muốn mời ca đại ngôn cũng được đâu. Miễn phí là ca lỗ lắm luôn ấy.

Tiêu Chiến đương nhiên không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa.

Nếu không khiến nàng ta hưng phấn khi kế hoạch sắp thành công, rồi khiến tất cả tan vỡ bởi tay người mà nàng ta thống hận nhất, sao có thể khiến trùng mama thâm hiểm tự mình rối loạn phòng tuyến nói ra cách giải độc.

Hắn không có nắm chắc, hắn là đang dùng mạng và kinh nghiệm mấy ngàn năm của mình để cược.

"Ngươi mưu tính hạ độc toàn thành thì thế nào, Bạch tộc chỉ cần một ngón tay có thể phá giải sạch sẽ.

Nữ nhân của ta phải như Bạch tộc thánh nữ, y thuật cao siêu, thiện lương xinh đẹp.

Còn ngươi...xứng sao?"

Lý Bình Nhi bị độc tính của Thất Nhật Tán gây đau đớn đến mức run rẩy toàn thân, cũng không đau bằng trái tim nàng lúc này.

Nam nhân của nàng lại dám tơ tưởng nữ nhân khác, lại còn là thiên địch mà nàng căm thù nhất. Nỗi nhục nhã này nàng sao có thể cho qua.

Thánh nữ điên cuồng hạ lệnh, kim tằm cổ không ngừng phát tán kịch độc theo máu đi khắp cơ thể, ức chế độc tính của Thất Nhật Tán và Nhất Dạ Tương Tư.

Cơn đau vừa giảm bớt, Lý Bình Nhi đã như bị thần kinh gào thét.

"Chàng là của ta, chàng phải là của ta.

Đám người Bạch tộc ngu muội cả gan lãng phí sức mạnh vu thần ban cho để cứu những kẻ ngoại tộc chắc chắn sẽ bị thần trừng phạt.

Bọn chúng thì có năng lực gì. Độc dược ta hạ trừ khi có máu kim tằm mệnh cổ của ta làm thuốc dẫn nếu không đại la thần tiên cũng không cứu nổi chứ đừng nói vài tên vu y nhỏ nhoi.

Ở bên cạnh ta, ta có thể đem đến cho chàng tất cả mọi thứ chàng muốn..."

Đôi mắt nàng ta chuyển thành màu đỏ, dòng máu đen kịch theo thất khiếu chảy ra ngoài, ghê rợn vô cùng.

Tiêu Chiến cảm thấy không ổn, vội vàng lùi lại nhưng đã quá muộn.

Trên cổ bất ngờ cảm thấy đau nhức, sức lực toàn thân lập tức mất hết, ngã quỵ xuống nền đất lạnh.

Lý Bình Nhi thong thả đứng lên, Nhất Dạ Tương Tư đã hoàn toàn mất đi tác dụng, khuôn mặt đầy máu vẫn không ngăn được nàng ta sung sướиɠ nở nụ cười, tay không ngừng vuốt ve tiểu huyết xà trong tay.

"Nhiễm lang chàng muốn đi đâu?

Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ngạc nhiên như vậy. Thuốc của chàng làm sao so được với mệnh cổ của ta.

Ta đã chuẩn bị sẵn quà tặng cho chàng rồi đây. Chàng thấy nó có đẹp không?

Chỉ cần chàng để nó cắn một cái chúng ta có thể cử án tề mi cả đời này... Rất tốt đúng không...?"

"..." Hệ thống cứu ca, gấp gấp gấp a hệ thống.

Ở một diễn biến khác 2 tiểu binh lính sắp phát điên vì lo lắng. Không thể chờ đợi được nữa ở ngay trước cửa lều trại vương gia gây ầm ĩ.

Bị xử theo quân pháp cùng lắm là chết mà thôi, chết hôm nay hay vài hôm sau chết trên chiến trường cũng không khác biệt là mấy. Quân sư vào đó lâu vậy rồi còn chưa ra, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

"Á Á Á cháy nhà, động đất, sóng thần...cứu người gấp gấp gấp vương gia ơi!!!"

Người chạy ra đầu tiên đương nhiên là Tiểu Bát.

Đừng thắc mắc tại sao, điều này là do kỹ năng cao siêu mà trải qua mấy ngàn năm lịch sử loài người vẫn chưa có ai có thể hoàn toàn hiểu rõ được.

Dân gian đặt cho nó một cái tên thân thương gọi là... NHIỀU CHUYỆN.

Người còn chưa xuất hiện đã nghe cái miệng lên tiếng từ xa.

"Có chuyện gì? Ở đâu? Ai cầu cứu?"

"Quân sư...là quân sư sắp bị yêu quái ăn thịt rồi."

Hả? Gì? Con yêu quái nào dám đυ.ng vào thần tượng của Bát?

"Quân sư, Bát đến ngay đâyyyyy"

Bộp!!!

- Tránh đường cho vương gia qua coi.

Bốp!!!

- Biết thân biết phận chút đi.

Bép!!!

- Ấy chết, lỡ chân.

- Ấy da, quên nhìn đường.

- Ấy...thích thì đạp thôi.

Bèm!!!

- Thiện tai thiện tai...

Bẹp!!!

- Sớm tử sớm đầu thai. Kiếp sau nhớ đừng chơi dại.

- Huynh đệ, chúc ngươi lên đường bình an...

9 người nối đuôi nhau kẻ trước người sau vận khinh công phóng đi theo hướng Tĩnh Vương vừa rời khỏi.

Dưới làn khói bụi mịt mờ họ để lại là thanh niên xanh non Tiểu Bát đang nằm bẹp bí trên đất gào thét với theo, nhìn kỹ còn thấy không ít đất cát từ trong miệng hắn theo nước bọt bay ra ngoài.

"Cái đám không có nghĩa khí các ngươi, hãy đợi đấy, ta phải báo chùuuuu!!!"

Lúc này trong lều quân y, Lý Bình Nhi đã tiến đến sát bên, đưa tay kéo tuột ngoại bào trên người Tiêu Chiến.

"Nhiễm lang~~

Chàng đừng nóng lòng, phải cắn ở tim mới có thể kích phát tình cổ mạnh mẽ nhất.

Sau đó chỉ cần giao hợp, chúng ta có thể trọn đời trọn kiếp ở bên nhau rồi.

Chàng là của ta chỉ có thể là của ta, đời này đừng mong nghĩ đến nữ nhân khác, nếu không sẽ lở loét toàn thân, thối rữa mà chết.

Đừng sợ...

Chỉ cần chàng ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ thương chàng mà..."

"..."

Một con trùng chúa mama mặt toàn là máu dẫn theo một em baby snake (mới nhìn đã biết cực độc) muốn cắn vào tim ca mà còn mặt dày bảo ca "đừng sợ".

Đùa à?

Ca cứ sợ đấy ngươi làm gì được ca...

Hệ thống ngươi nghĩ ra cách nào chưa, ca sắp chết thật rồi này?

Tay thánh nữ đã kéo ra lớp áo cuối cùng, nửa thân trên quân sư lõα ɭồ hiển hiện.

"Nhiễm lang~~

Thật đẹp..."

Con rắn nhỏ thoát khỏi tay Lý Bình Nhi, há to cái miệng để lộ 2 răng nanh bén nhọn cắn phập xuống da thịt non mềm trên ngực Tiêu Chiến.

Chất độc xâm nhập thẳng vào tim, hòa tan dược tính ám khí ban nãy hắn trúng phải, cơ thể đã giải thoát khỏi cảm giác vô lực lại bị đau đớn thay thế.

Hắn ôm lấy vết cắn lăn lộn quay cuồng trên nền đất, đau không thốt nổi thành lời, nửa thân trần bị cỏ, đá cứa ra không ít vết thương sâu cạn khắp người.

Người kia càng đau đớn thánh nữ lại càng hưng phấn, dù hảo cảm hiện là 100 cũng không mảy may thương xót nửa phần: đây chỉ là trừng phạt nhỏ vì chàng làm ta không vui.

Một khi da^ʍ độc phát tác ta muốn xem chàng quỳ xuống cầu xin ta ban ơn cho chàng thế nào...

Rầm!!!

Cơ thể thánh nữ bất ngờ bị một chưởng cực mạnh đánh văng ra xa, ngã sống soài trên mặt đất.

Chưởng lực làm tổn thương nội tạng, kim tằm mệnh cổ cũng bị chấn đến. Không có nó khống chế độc tính trong người nàng, máu đen từ thất khiếu ồ ồ chảy ra.

Tĩnh Vương thoát ngoại bào quấn lấy tiểu sư đệ, ôm chặt hắn vào lòng mình, 2 mắt đã bốc cao lửa giận, Nhất Niệm rời khỏi vỏ, thề không thấy máu không bỏ qua.

Tiêu Chiến nhìn tình hình biết đại sự không ổn. Nếu Lý Bình Nhi chết kim tằm mệnh cổ cũng chết theo, tính mạng của hơn 3 vạn người vô tội phải chôn vùi, và hắn...là một trong số đó.

Vương Nhất Bác một tay ôm người trong lòng, một tay cầm kiếm phi thân về phía Lý Bình Nhi chém xuống.

"Nhất Bác đừng gϊếŧ!!!"

Xoạt!!!

Máu văng tung tóe khắp nơi, máu từ lưỡi kiếm sắc bén trượt dài, từng giọt từng giọt nhiễu xuống mặt đất, biến mất trong màn đêm tăm tối...

----------------

Cùng ngắm tuấn nam, mỹ nữ nào.

Thánh Nữ Hắc Bình Nhi

-----*+++*----Thái tử Phiên Quốc Triệu Khắc

-----------------