Ngũ vị nhân sinh đắng, cay, chua, mặn, ngọt ai chưa từng nếm trải. Nhưng vừa chua vừa đắng lại còn hôi thối và xấu hổ như hắn mấy ai từng thử qua?
Tiêu Chiến trong lòng đã khóc ròng, bên ngoài vẫn gắng gượng giữ hình tượng đường đường chính chính, vừa đáp lời Tĩnh Vương vừa quay mặt nhìn về phía bờ suối dự định tìm 1 chỗ kín đáo thanh tẩy cơ thể.
"Nhiễm đã biết...ôi mẹ ơi!..." Quân sư đang hồi đáp Tĩnh Vương bổng bật thốt lên tiếng cảm thán. Mắt dán chặt vào chốn xa xa.
Đập thẳng vào mắt hắn là mấy trăm cơ thể trần như nhộng đang hồn nhiên nô đùa trong làn nước mát.
Làn da nâu bóng bẩy, cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể thon gọn săn chắc vô cùng nam tính và mạnh mẽ...
Thân hình thế này chính là ước mơ 2 kiếp của hắn nha, hiện tại lại bất ngờ chứng kiến số lượng lớn, có thể không xúc động sao.
Vương gia nghe thấy quân sư kêu lên thất thố, có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn theo.
Cảnh tượng vừa lọt vào tầm mắt, não còn chưa kịp xử lý xong dữ liệu, cơ thể đã theo bản năng mà làm ra phản ứng.
1 tay Tĩnh Vương chộp lấy cánh tay tiểu sư đệ, kéo mạnh hắn ngã vào lòng mình. Tay còn lại bịt kín mắt hắn, còn chưa yên tâm mà xoay người dùng thân thể che chắn luôn tầm nhìn hướng bờ suối.
Tiêu Chiến bị bất ngờ lôi kéo có chút hoảng hốt muốn giẫy ra, lại nghe tiếng nói khàn khàn của sư huynh lọt vào tai, lập tức ngưng giẫy giụa, ngoan ngoãn tựa vào người y.
"Đừng nhìn. Rất xấu. Sẽ đau mắt..."
"..." Xấu? Thân hình chuẩn không cần chỉnh ca mơ ước 2 thế ngươi lại chê xấu, muốn lừa ca sao?
Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể người nam nhân ôm lấy hắn hơi run run, biết đối phương đang bối rối. Liền mở miệng trêu chọc.
"Vương gia, xin bỏ Nhiễm ra. Chúng ta thế này khó tránh khỏi dị nghị. Nhiễm muốn qua đó tắm rửa cùng mọi người..."
"Không được"
"Tại sao lại không được?"
"Bọn họ nhiều ngày rồi không tắm, rất bẩn."
Nói cứ như ngươi với ca có tắm không bằng. Vừa nãy còn chê bai ca, ca còn ghim đâu.
"Nhiễm không ngại, càng đông tắm chung càng vui vẻ. Còn có thể vừa tắm vừa đùa giỡn, trò chuyện nhân sinh..."
"Ta đã tìm được chỗ cho ngươi tắm rửa, ngươi muốn đùa giỡn, trò chuyện ta bồi ngươi..." Có ta là đủ rồi, đừng tìm ai khác.
Tiêu Chiến trong lòng đã muốn cười nghiêng ngả, tiểu bạn trai của hắn vì hắn mà ghen tuông quá đáng yêu rồi. Muốn hắn "tắm riêng" mà chỉ bồi đùa giỡn, trò chuyện làm sao đủ?
Hắn giả vờ lên tiếng thở dài, cất lời chán nản.
"Vương gia, ta vốn hảo nam sắc, ngài đây là đang làm khó ta.
Tắm một mình thì có gì thú vị? Tắm cùng mọi người...cảnh đẹp ý vui biết bao nhiêu..."
"Ngươi đây là làm loạn trong quân"
"Đúng vậy, ngài xử ta theo quân pháp nha.
Hoặc là...
Hy sinh thân mình bồi ta?"
Tĩnh Vương không cần nhìn cũng hình dung ra được nụ cười đắc ý tinh nghịch của tiểu tử kia, không kiềm được mà xiết chặt vòng tay thêm một chút, như muốn đem người kia dung nhập vào cơ thể mình.
Y cúi đầu, kề miệng sát bên tai Tiêu Chiến, giọng nói dịu dàng, trầm ấm, ẩn chứa vô tận cưng chiều, yêu thương cùng một chút bất đắc dĩ trong đó...
"Ngoan, đừng nghịch ngợm, việc này nghe lời sư huynh có được không..?"
Hơi thở nóng hôi hổi bao bọc lấy vành tai, như khẽ chạm lại như vuốt ve mơn trớn, làm Bắc Đường quân sư 1 phút trước vẫn còn kiêu ngạo trêu đùa mỹ nam, phút sau đã đỏ bừng mặt im thinh thích không dám động đậy chút nào:
Á á á cái cơ thể xử nam này thật vô dụng, sao lại nhạy cảm ở tai cơ chứ.
Nương à, ca không chỉ là nhan khống mà còn là thanh khống, hiện tại phải chịu song trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim mong manh này của ca sao chống cự nổi, thần trí ca quay cuồng luôn rồi...
Ta là ai?
Đây là đâu?
Soái ca, ta tình nguyện theo ngươi!!!
Nam tử hán đại trượng phu phải co duỗi tự nhiên, cần mềm phải dẻo, cần cứng phải rắn. Nhưng quan trọng nhất là canh chuẩn thời cơ thừa thắng xông lên.
"Sư đệ, sư huynh đã giúp ngươi tìm được suối nước nóng. Có thích không...?"
"Ưʍ..."
"Không cần tắm cùng bọn họ..."
"Ưʍ..."
"Ngoan lắm, về lấy y phục, sư huynh dẫn ngươi đi..."
"..."
Tiêu Chiến lúc này đã đứng bên suối nước, trên mặt nước trôi nổi vài loại cây cỏ hắn không biết tên. Mùi hương từ thảo dược theo hơi nóng xông lên mặt mũi khiến giúp cho đầu óc tỉnh táo, tinh thần sảng khoái không ít.
Cũng may xung quanh không có ai, nếu không chắc hắn phải lặn luôn xuống nước mới che giấu nổi sự xấu hổ này.
Trời ơi là trời...quá dại trai rồi!
Ai đời người ta mới thổi vài ngụm khí, nói vài câu ngon ngọt, hắn đã ngơ ngơ ngáo ngáo cứ vậy mà để người ta dắt đi không chút phản kháng.
Kể ra thì hắn cũng oan ức lắm chứ, gặp cái nhan sắc khuynh thành kia mà còn không bị dụ thì chắc chắn là kẻ bất lực hoặc đui mù.
Còn hắn mắt sáng tinh anh, yêu thích chân thiện mỹ, tinh thần và thể xác đều khỏe mạnh, bị dụ là hiển nhiên thôi, trách hắn được sao?
Nếu muốn phân định đúng sai...người đáng trách phải là Vương Nhất Bác.
Ai có ngờ Tĩnh Thân Vương nhân trung long phụng, tiếng tăm lừng lẫy, quyền thế ngập trời lại đối với tiểu nhân vật là hắn thi triển mỹ nhân kế. Như vậy cũng được tính sao?
Có thấy mất mặt hay không a?
Lúc này người bị quân sư quy trách nhiệm đang ngồi trên trạc cây ngoảnh mặt nhìn hướng khác.
Khuôn mặt anh tuấn soái khí ngời ngời không "mất" đi chút nào.
Ngược lại vì tiếng thoát y sột soạt không ngừng chui vào tai làm mặt vương gia bất giác đỏ bừng, bớt một phần thanh lãnh, thêm một phần sắc dục, so với ngày thường còn chân thật, tuấn lãng hơn mấy phần.
Vương Nhất Bác có chút khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng, càng nuốt lại thấy cổ họng càng thêm khô khốc, khát nước.
Sau lưng vang lên tiếng nước róc rách bị khoáy động, có lẽ người kia đã bước xuống suối. Làn nước trong veo bao vây lấy thân thể ngà ngọc, hơi nóng huân làn da hắn ửng hồng, ngọt ngào như đào tiên vừa chín mộng, chờ đợi người thưởng thức.
Một bên lý trí kêu gào phải xua tan hình ảnh ảo tưởng đang không ngừng mê hoặc tâm thần: phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ hỏi, phi lễ chớ nhìn...
Một bên nỗi lòng thiếu niên khát khao được nhìn ngắm người trong lòng, thôi thúc y quay đầu nhìn, tận mắt chiêm ngưỡng cảnh sắc nhân gian tuyệt mỹ ấy.
Đương nhiên là vương gia lựa chọn vế sau rồi.
Ở đây suối hoang rừng vắng, y phải nhìn chằm chằm mới bảo đảm an toàn cho quân sư được nha.
Có điều không thể để hắn phát hiện, sư đệ của y rất dễ ngại ngùng.
Tĩnh Vương xuyên qua kẽ lá ngắm dung nhan người ngày đêm mong nhớ.
Trong làn sương khói lượn lờ Tiêu Chiến buông xõa mái tóc dài, hai mắt nhắm nghiền tựa người vào một tảng đá lớn chợp mắt.
Đã rất lâu rồi Vương Nhất Bác không được nhìn thấy khuôn mặt kia...
Trái với nụ cười ngọt ngào, ánh mắt trong suốt lanh lợi y vẫn mơ thấy hằng đêm. Làn da tiểu sư đệ trắng bệch gần như trong suốt, chân mày khóe mắt ẩn chứa sự mệt mỏi, ngũ quan tinh tế còn vương chút muộn phiền. Thiếu niên dương quang ngày nào đã trải đủ thăng trầm lạnh bạc, trong một đêm bị ép trưởng thành...
Dù là đang ngủ, thần thái hắn toát ra vẫn kiên cường vô cùng. Tựa như tiên nhân hạ lạc phàm trần không còn đường trở về thiên giới, rũ bỏ một thân bất nhiễm bụi trần, dũng cảm đối mặt phong ba bão tố, hỉ nộ ái ố chốn trần gian...
Đóa hoa rực rỡ nhất sẽ được nở từ nụ hoa chịu đủ sương gió nắng mưa. Nét đẹp dày dặn đó không phải một đóa hoa được chăm chút nâng niu trong l*иg kính có thể so sánh.
Từ lúc nào tiểu sư đệ trở nên cưng cỏi, độc lập như thế? Đến mức làm người khác đau lòng...
[Hảo cảm của nam chủ 88]
Nước chỉ vừa ngập ngang ngực Tiêu Chiến.
Chiếc cổ thon dài, bờ vai mềm mại, cùng làn da nõn nà hiển lộ trong không khí. Bộ ngực hít thở phập phồng làm tiểu hồng anh chớp động ẩn hiện ngay mép nước, nhỏ xinh bóng bẩy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lạ kỳ.
Cảnh sắc diễm lệ lại không hề dung tục, mỹ nhân tĩnh lặng lại dễ dàng lay động lòng người.
Vương Nhất Bác ngơ ngẩn ngắm nhìn mỹ cảnh chỉ xuất hiện trong mộng ảo, đáy lòng không hề dâng lên du͙© vọиɠ xấu xa, chỉ có càng thêm yêu say đắm: Đời này kiếp này nguyện yêu ngươi, sủng ngươi. Tâm này cũng chỉ duy nhất vì ngươi mà động...
[Hảo cảm nam chủ 89]
Tiêu Chiến bị âm thanh thông báo của hệ thống đánh thức.
Hắn mở ra đôi mắt mơ hồ, ngơ ngác kiếm tìm xung quanh, miệng vô thức kêu gọi: "Sư huynh, huynh đâu rồi...?"
Sự ngây ngô, ỷ lại ấy vô tình va chạm vào nơi mềm yếu nhất trong tim Tĩnh Vương.
Sau tất cả những âm mưu, lợi dụng...tiểu sư đệ vậy mà vẫn đặt y ở vị trí quan trọng nhất...
Tấm chân tình này y nguyện dùng cả đời người báo đáp...
[Hảo cảm nam chủ: 90]
A? Lại tăng? Nhìn lén ca tắm rửa tăng liền 5 điểm hảo cảm?
Tĩnh Vương tri thư hiểu lễ từ lúc nào học được thói hư tật xấu rồi?
Nhưng mà 90 điểm hảo cảm lại chỉ nhìn mà không làm gì... Vương gia sẽ không phải là..."không được" đó chứ?
Nhìn đã nhìn rồi, giờ đến phiên ca thu lợi tức đây.
Tiêu Chiến cúi đầu che giấu nụ cười trên môi, đến khi ngước lên gương mặt đã hiển lộ đau đớn, 2 tay ôm lấy ngực, thở hổn hển khó nhọc...
Vương gia rất nhanh phát hiện tiểu sư đệ biểu hiện bất thường. Y từ trên cây phi thân xuống, tiến đến bên cạnh đỡ lấy người hắn, vội vàng dò hỏi.
"Sư đệ ngươi làm sao vậy?" 2 tay y mất kiểm soát run run, trong giọng nói tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi.
Tiêu công tử hơi hé mở mắt, nhìn khuôn mặt hốt hoảng của người kia cảm thấy rất hài lòng.
Giờ chỉ còn việc nói tiểu đản là thuốc nghịch thiên cải mệnh nhờ Tĩnh Vương giúp hắn đưa vào trong cơ thể...
Vừa được nuôi trứng vừa có cớ sử dụng thuốc tăng cường sinh lực hồi phục sức khỏe như người bình thường, đúng là một công hai việc cực kỳ tiện lợi.
Trên 60 điểm thể lực là hắn có đủ sức để "lăn lộn" rồi...
Tiêu Chiến chỉ tay vào đống quần áo của mình để trên bờ, gắng sức thều thào...
"Sư huynh...giúp ta lấy tiểu đản...có thể cứu mạng..."
Lời còn chưa nói hết đã thấy nhoáng lên một cái thân thể bị nhấc bổng khỏi mặt nước, bị tầng tầng lớp lớp y phục đắp lên, Tĩnh Vương ôm lấy hắn phi nhanh vào bờ.
Ủa, khoan, chuyện gì xảy ra vậy? Ca còn chưa đọc xong lời thoại mà.
Quân sư còn đang lơ ngơ vừa há miệng định tiếp tục kế hoạch, bên tai đã nghe tiếng vương gia gầm lên truyền lệnh.
"Tiểu Bát lập tức truyền tín hiệu cho mọi người, quân sư phát bệnh, nhanh chóng tiếp ứng."
Trong không khí xuất hiện dao động nhỏ, đạn tín hiệu được bắn lên không trung. Tĩnh Vương cầm viên trứng 7 màu đặt vào tay Tiêu Chiến cuống quýt dò hỏi.
"Sư đệ, tiểu đản ở đây, nói cho ta biết làm sao để sử dụng?"
"..." Dụng cái gì mà dụng. Ngươi gọi bao nhiêu người đến như thế còn dùng được sao?
Tĩnh Vương không nghe thấy Tiêu Chiến trả lời, càng hoảng sợ ôm chặt người vào lòng, miệng không ngừng an ủi hắn cũng là an ủi bản thân mình.
"Sư đệ ngươi đừng sợ, Tiểu Tam y thuật rất giỏi, hắn đến ngay thôi, ngươi sẽ không sao đâu..."
Sao có thể không sao? Ca sắp bị tức chết, tức chết, tức chết đến nơi rồi...
Vương Nhất Bác ngươi thật ngốc, đền kế hoạch hoàn mỹ cho ca!!!
Tiêu Chiến còn chưa xả giận xong, một giọt nước bất ngờ rơi trúng má hắn, nóng hổi, vỡ tan...
Hắn chợt nhận ra vòng tay ôm lấy mình đang run rẩy, miệng đối phương từ nãy giờ vẫn lầm bầm dỗ dành: sẽ không sao đâu, không có chuyện gì đâu...
Chưa bao giờ hắn nhìn thấy Tĩnh Vương thất thố đến như thế, kể cả khi y trúng độc, bị người kề dao vào cổ uy hϊếp...
Vậy mà lúc này người nam nhân ấy lại sợ hãi đến mức một thân bản lĩnh cao cường cũng không hề nhận ra hắn chỉ đang giả vờ yếu đuối.
Y... là khóc vì hắn sao?
"Sư huynh, đừng khóc..."
"Sư đệ...sư đệ..."
"Ta ở đây...
Sư huynh, ta..." tâm duyệt ngươi...
Lời tâm tình còn chưa nói xong, trong đầu Tiêu Chiến bất ngờ hiện ra bảng nhiệm vụ đã lâu không thấy xuất hiện. Vừa lướt qua nội dung mặt hắn đã biến sắc, trong đáy mắt cơn tức tích tụ lớn dần.
"Sư đệ có chuyện gì?"
"Đưa ta trở về..."
Tĩnh Vương nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của quân sư nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ một lòng một dạ muốn đưa người về tìm Tiểu Tam thăm khám.
Rất nhanh đã trở lại xe ngựa, Tiêu Chiến vừa vào bên trong bên ngoài đã có quan viên dẫn đầu, phía sau là 2 nữ nhân, hướng vương gia quỳ xuống hành lễ.
"Thần là Bàng Hồng, tướng quân trấn giữ ải quan, tham kiến Tĩnh Thân Vương. Chúc vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
"Miễn lễ. Bàng tướng quân xin đứng lên." Tĩnh Vương lòng như lửa đốt, thiên tuế y không cần, chỉ muốn lập tức vào xem sư đệ ra sao mà thôi.
"Khởi bẩm vương gia, đây là ý chỉ của bệ hạ vừa hỏa tốc truyền đến, mời vương gia xem qua"
Tĩnh Vương mở thư, càng đọc mặt càng biến sắc âm trầm, tức giận tới mức bức thư trong tay gần như bị vò nát: Hoàng thượng, người nhất định phải ép đệ vào đường cùng sao...
Bàng tướng quân lại không hề có mắt nhìn, gọi 2 nữ nhân tiến lên, giới thiệu.
"Đây là Lý Bình Nhi, nữ nhi duy nhất của Lý nguyên soái, từ lúc nguyên soái hy sinh vì nước vẫn do mạt tướng xem như nữ nhi mà nuôi dưỡng.
Còn đây là tiểu nữ nhi Bàng Nhu, năm nay vừa tròn 15 tuổi.
Nhờ ân đức cao dày của bệ hạ bọn chúng mới có phúc khí ở bên hầu hạ vương gia. Ân điển này Bàng gia ghi khắc trong lòng, suốt đời không quên..."
"Cường địch đang ở trước mặt, nơi này không thích hợp có nữ nhân. Bàng tướng quân đưa người về đi"
" Vương gia, sao có thể được. Hoàng thượng đã hạ chỉ bọn chúng chính là người của ngài, mọi việc đều do ngài định đoạt, không ở lại phụng dưỡng ngài còn có thể đi đâu?
Nữ nhi Bàng gia ta dù không so được với danh môn khuê tú trong kinh thành nhưng cũng là con nhà gia giáo. Sao có thể đã tiễn đi còn đem trở về? Ngài đây là xem thường võ quan chúng ta sao?"
Không khí giữa 2 bên cực kỳ căng thẳng, tướng sĩ bị lời nói của Bàng tướng quân kích động, không ít người cảm thấy bất bình muốn ra mặt.
Đúng lúc này một giọng nói thanh lãnh vang lên, xuyên vào tai mỗi người.
"Người đã đưa đến lý nào còn đuổi đi, bổn quân sư sức khỏe sa sút chính cần người hầu hạ, xin vương gia ban thưởng 2 người này cho ta.
Còn vị Bàng tướng quân đây, cường địch ở trước mặt còn nói ra những lời dao động quân tâm, vì tình riêng mà không màn vận nước...
Nói, gây mất đoàn kết trong quân, hạ uy tín chủ soái đáng bị tội gì???"
---------------
Kỳ Kỳ đặt cái hình khoe nhẹ thôi ạ.
Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ Tiểu 3 rất nhiệt tình.
Mị vui quá không biết nói gì hơn, chỉ có thể hứa sẽ cố gắng hoàn thành fic trong thời gian sớm nhất 😄
Mị iu các bợn nhiều lắm lắm lun ý 😘😘😘