Hôm nay là rằm tháng 8, tiết trung thu. Đáng ra khắp nơi phải ngập tràn đèn hoa rực rỡ đủ sắc màu và không khí vui mừng hòa hảo. Vậy mà kinh thành lúc này cấm vệ quân bao vây mọi ngã đường, lòng người hoang mang cực độ.
Tối qua thái phó phủ xảy ra cháy lớn, toàn bộ đình viện lầu các hóa tro bụi chỉ sau một đêm, nghe nói không tìm được người sống sót, lại tìm được rất nhiều dấu vết phóng hỏa tại hiện trường. Có thể thấy tặc nhân to gan lớn mật, coi thường vương pháp đến mức nào...
Tiêu Chiến lúc này vẫn chưa hay biết gì, mắt nhắm mắt mở tựa vào vai Tĩnh Vương bị xe ngựa nhồi lắc đến khó chịu.
Mới tờ mờ sáng đã có một đội đại nội thị vệ đến phủ hộ tống hắn và vương gia nhập cung.
Xe ngựa vừa cứng vừa xóc nẩy, binh lính lại võ trang đầy đủ bao vây tứ phía xung quanh, làm hắn có cảm giác không phải đang được bảo vệ mà là đang áp giải tù phạm.
Trong xe vừa hay có 2 mỹ nhân trang phục cung đình đẹp đẽ, hát thêm một bài là có cảnh kinh điển Tử Vy - Tiểu Yến Tử bị đưa ra pháp trường rồi.
Tiêu Chiến nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười, quay sang nắm lấy 2 tay Vương Nhất Bác hợp diễn.
"Tử Vy, chúng ta cùng nhau hát đi..."
"Tử Vy?" Tĩnh Vương cả khuôn mặt khó hiểu nhìn Tiêu Chiến.
"..." Mới tỉnh ngủ quên mất đang ở cổ đại. Á á á chơi ngu rồi...
"Là nữ nhân?" Ánh mắt từ từ chuyển sang nguy hiểm...
"Không không sư huynh, làm gì có nữ nhân nào chứ...ta...ta là đùa thôi..."
"Sư đệ ngươi nói lắp cái gì?... Là chột dạ sao?"
"..."
Ca không chột dạ, ca là bị ánh mắt của ngươi dọa sợ được không.
Những lời này ca sao dám nói ra chứ...
Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến biến đổi liên tục, bất đắc dĩ đến mức không nói nên lời, lòng y bình yên kỳ lạ.
Chỉ cần có đệ ở bên cạnh ta là tốt rồi...những thứ khác ta sẽ nhanh chóng giải quyết...
Ưʍ.. nhưng tuyệt đối không được gọi nhầm tên ta với người khác.
"Gọi lại..."
"Sư huynh...?"
"Gọi lại...tên ta..."
"Vương...Nhất Bác..."
"Lại..."
"Nhất...Bác..."
"Ngoan! Sau này không được gọi sai nữa, biết không..." Vương gia hình như rất hài lòng, thoải mái nở 1 nụ cười rạng rỡ, tay còn đưa lên đầu tiểu sư đệ vò loạn xạ.
"..." Bạn nhỏ Vương thật là trẻ con. Uy phong của một vương gia đem ra dọa nạt thường dân như ta chỉ để được ta gọi tên...
há há, sao lại có thể đáng yêu đến vậy được chứ.
Ngay lúc này xe ngựa dừng lại, nụ cười trên môi Tĩnh Vương đột ngột biến mất.
Y giữ chặt tay Tiêu Chiến dùng lực quá sức làm hắn hơi nhíu mày nhưng không hề có ý định rút tay ra.
Giọng y khàn khàn, nghiêm cẩn.
"Từ giờ đệ theo sát ta, dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không được rời khỏi, có biết chưa?"
Tiêu Chiến còn chưa kịp hỏi vì sao, màn xe đã bị cấm vệ quân dùng kiếm tốc lên yêu cầu 2 người xuống dưới.
Dù lời nói của đội trưởng thị vệ đại nội vẫn trong khuôn khổ quy tắc nhưng hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thái độ ngang ngược tuyệt đối không bình thường.
Nhất là khi Tĩnh Vương hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn...
Rất nhanh bọn họ được đưa đến một cung điện trang hoàng lộng lẫy, dù là nơi tổ chức thọ yến của Đức thái phi cũng không thể so sánh. Tiêu Chiến đối với kiến trúc luôn là hứng thú dâng cao, kéo nhẹ tay sư huynh thì thầm
"Nhất Bác...nơi này đẹp như thế là cung điện của hoàng hậu sao?" A a gọi tên rồi. Ngại ngùng quá đi...
Vương gia mặt băng lãnh nhìn chằm chằm cửa điện nguy nga lộng lẫy, hai tiếng "Nhất Bác" kia chìm nghỉm giữa tầng tầng hận ý. Lời nói phát ra đầy châm chọc, khinh thường, ghê tởm...
"Hoàng hậu còn không có diễm phúc đó. Nơi này là cung điện của Tần Hoàng Quý Phi năm xưa. Có đẹp đẽ quý giá hơn nữa cũng che không hết sự thối tha, bẩn thỉu trong đó..."
Tia sáng trong mắt Tiêu Chiến nhạt dần, hắn im lặng không hỏi thêm điều gì, tay chỉ càng thêm xiết chặt tay đối phương.
Hắn không phải người dễ dàng từ bỏ, nhất là khi hắn đã biết mình muốn gì.
Hảo cảm 79 điểm...
Hắn sẽ biến nó thành 100 điểm.
Trong sân đã đến trước rất nhiều người, Tiêu công tử tuy không nhận ra hết tất cả nhưng có thể theo trí nhớ mà đoán được họ đều là công tử tiểu thư của các vị quan lại trong triều.
Nam tuấn lãng, nữ mỹ lệ, quả là một bộ cảnh đẹp ý vui hiếm có trong thiên hạ.
Tĩnh Vương dắt tay Tiêu Chiến bước vào rất nhanh đã trở thành tâm điểm chú ý.
Nam nhân thì dùng ánh mắt e ngại, coi thường, ngạc nhiên... đổ dồn về phía hắn. Làm cho người có nhiều kinh nghiệm đi thảm đỏ như hắn cũng có chút bối rối.
Vì những ánh mắt kia rất lạ, không chỉ soi mói mà mang theo thương hại, vui sướиɠ khi người gặp họa... có chuyện gì mà hắn không biết sao?
Nữ nhân toàn bộ mặt đỏ thẹn thùng, len lén liếc vương gia một ánh mắt ý vị rồi lại e thẹn cúi đầu.
Hoàng Hậu nương nương ngồi trên ghế chủ vị phía trên cũng không ngoại lệ. Đúng là mẫu nghi thiên hạ có khác, phong cách háo sắc cũng trắng trợn trực tiếp hơn người khác rất nhiều.
Vừa nhìn thấy y tiến vào đã mặt đầy xuân sắc, mắt nhìn chằm chằm, lời nói thâm tình vạn chủng.
"Đệ đệeeee, ngươi đã đến rồi sao..."
Nếu không phải ở đây đang có rất nhiều người tồn tại, Tiêu Chiến tin rằng nàng ta phải dán chặt cả người mình vào người Tĩnh Vương mới cam tâm.
Hừ, tiểu bạn trai của ca thật giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, may mắn ca đây là chuyên nghiệp bẻ cành ngắt hoa.
Yêu ma quỷ quái từ đâu đến, tất cả mau chịu chết đi!!!
Tiêu Chiến giành một bước tiến lên che trước mặt Vương Nhất Bác, chặn đứng tầm nhìn ăn tươi nuốt sống từ mọi người.
Tiếc là bàn tay 2 người vẫn đan vào nhau, lúc đứng cạnh bên do tay áo rộng và nhan trị quá cao nên không ai để ý, hiện tại nhờ một bước này mà phô bày ra ánh sáng, nên hành động "bảo hộ" lại biến thành mười phần khoe khoang.
Không phải bàn sức công phá của hình ảnh đó có bao nhiêu lớn. Chỉ biết rằng tất cả ánh mắt nhan hồng đều chuyển hết sang người Tiêu Chiến, còn tặng kèm vô cùng vô tận ghen tỵ cùng căm tức.
Cái gì gọi là "một bước" lên mây, một lời đại bạo?
Đây chính là!!!
Hiện trường độc nhất vô nhị trong 100 năm qua tại Đại Thuận quốc, nếu dựng thành phim, viết thành sách tuyệt đối là cảnh kinh điển có một không hai.
Hoàng hậu là người đầu tiên bộc phát.
"To gan!!! Một thứ dân bình thường ở trước mặt bổn cung lại dám không quỳ xuống. Kẻ thị sủng sinh kiêu như ngươi đáng tội gì???"
Tội gì?
Đương nhiên là tử không hết tội - Đây là tiếng lòng của quảng đại thiếu nữ vừa bị tàn phá trái tim nặng nề, trong thời gian ngắn không cách nào hồi phục.
Tĩnh Vương nhíu nhíu mày rất không hài lòng, chỉ một động tác nhỏ đủ khiến khí thế của quốc mẫu bị lấn áp.
"Ta nguyện ý..."
Giữa sự ngơ ngác của mọi người y đưa tay kéo Tiêu Chiến vào lòng mình, tiếp tục cất tiếng.
"Nguyện ý hắn có ta ở bên kiêu ngạo như vậy, thậm chí...càng kiêu ngạo hơn nữa..." Các ngươi lại có thể làm gì đây???
Nói rồi y dắt tiểu sư đệ về chỗ ngồi dành riêng cho y ngay cạnh hoàng hậu, thoải mái để hắn ngồi lên chân mình. Hành lễ gì đó, hoàn toàn bỏ qua không nhắc đến.
Hoàng hậu giận tím mặt, nhưng thật không tốt phát tác. Muốn xử phạt cũng phải có cái cớ, Tĩnh Vương lại bất chấp bao che, cớ gì cũng không có kết quả.
Như đọc được nỗi lòng muộn phiền của nàng, hầu phủ đích nữ Trương Nhược Khuynh bước ra hành lễ, còn là 10 phần mẫu mực tôn kính.
"Bẩm hoàng hậu nương nương, bẩm Tĩnh Thân Vương. Tiểu nữ đối với tài danh của Tiêu công tử ngưỡng mộ đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, quả là trăm nghe không bằng một thấy.
Nhân đây tiểu nữ có vài thắc mắc, ngày đêm trằn trọc suy nghĩ vẫn chưa có kết quả, xin kính nhờ Tiêu công tử chỉ giáo."
Hoàng hậu lập tức lên tiếng, ngăn lại lời Tĩnh Vương muốn từ chối.
"Ta cũng nghe nói Tiêu Chiến ngươi là người có thực tài. Không biết có nể mặt bổn cung mà thể hiện một chút?
Dù sao Trương tiểu thư cũng là tài nữ tinh thông kim - cổ nổi tiếng gần xa, nên ngươi có làm rùa đen rút đầu chờ vương gia che chở cũng không ai cười ngươi..."
[Hệ thống:
Nhiệm vụ chi nhánh 1
.Nội dung: chủ động đối chiến cùng tài nữ, giành được thắng lợi.
.Phần thưởng: 500 điểm thưởng.]
Hệ thống vừa thấy biến lập tức tung nhiệm vụ ra, Tiêu Chiến vừa đọc nội dung vừa âm thầm tính toán.
Ca chính là tiểu vương bát đấy thì sao, vừa đáng yêu vừa họ Vương có gì không tốt, ở đó mà dùng kế khích tướng với ca.
Chẳng qua vì ca tham 500 điểm thưởng của hệ thống thôi, lười quan tâm các ngươi.
Tiêu Chiến trong lòng cảm thấy mấy trò thi tài phim cổ trang nào cũng có này nhàm chán muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ hứng thú phụng bồi.
"Nương nương quá lời.
Trương tiểu thư đã hạ mình xin chỉ giáo thần sao có thể từ chối.
Thánh nhân có dạy, quân tử phải khiêm tốn, nếu Trương tiểu thư đã đủ thành ý chúng thần xem như trao đổi, luận bàn một chút là được rồi, xem trọng thắng thua dễ mất hòa khí.
Nhưng thần có 1 yêu cầu, Trương tiểu thư hãy nghe 3 vấn đề của thần trước, nếu tiểu thư đáp được dù chỉ một câu thôi thần nguyện chịu thua không cần thi thố tiếp.
Nói sao nàng cũng là nữ tử, thần có giải đáp hết các vấn đề của nàng cũng thắng không vinh quang gì, mà tiểu thư lại tổn hại danh tiếng khổ công gầy dựng bao lâu..."
Trương Nhược Khuynh đúng là có chút lo lắng.
Câu chuyện Phật pháp mà Tiêu Chiến kể được truyền lưu rất rộng rãi, ý tứ ảo diệu trong đó không phải ai cũng đủ trí tuệ lý giải. Chưa kể hắn còn là nhi tử của thái phó, có thể kém đi nơi nào...
Nàng quả thật không có nắm chắc vấn đề của mình làm khó được hắn.
Đáp đúng 1 trong 3 vấn đề hắn đưa ra vẫn đơn giản hơn...
Nghĩ vậy, nàng nhanh miệng chen trước cả lời hoàng hậu để đồng ý.
"Nếu công tử đã có lòng tiểu nữ cũng không tiện từ chối ý tốt..."
Hoàng hậu bị cướp lời rất căm tức Trương Nhược Khuynh, nhưng hiện tại đang lúc cần người nàng chỉ có thể nhịn.
Nhìn thấy Tiêu Chiến đã sập bẫy nàng vội vàng thể hiện sự tồn tại của mình.
Một bên âm thầm ra lệnh cho thị nữ truyền các vị đại học sĩ đến giúp sức hầu tiểu thư gian lận, một bên uy quyền hạ lệnh.
"Nếu là thi đấu phải có thưởng - phạt phân minh.
Bổn cung làm chủ dành phần thưởng cho người thắng một nguyện vọng. Bất kể là yêu cầu gì bổn cung cũng sẽ giúp cho toại nguyện.
Còn kẻ thua...chỉ cần lăn qua bàn chông 3 vòng.
Hy vọng đau đớn giúp những kẻ ngu dốt, tự cao nhận rõ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân..."
Lời nói vừa dứt đã có 2 thị vệ bưng bàn chông đầy gai nhọn vừa dài vừa rộng ra. Trên đó vẫn còn vương đầy vết máu, xem ra đây là cách trừng phạt yêu thích của quốc mẫu.
Trương Nhược Khuynh và Tiêu Chiến lập tức biến sắc, đừng nói lăn 3 vòng lăn 1 vòng cũng đủ lấy mạng người rồi.
Tĩnh Vương vừa muốn mở miệng ngăn cản đã bị Tiêu Chiến đè lại, tiểu sư đệ lần đầu tiên quyết liệt với y như thế y chỉ đành chiều theo ý hắn...
Hắn rất hưởng thụ việc sư huynh che chở nhưng không có nghĩa hắn là kẻ không có năng lực, chỉ có thể phụ thuộc vào người khác.
Trong chuyện tình cảm 2 người phải bình đẳng. Hắn phải để đối phương thấy được dù y là vương gia, là đệ nhất mỹ nam đi nữa, hắn xứng đáng có được trái tim y...
Cùng lúc Trương tiểu thư cũng nhận được "tín hiệu" giúp đỡ từ hoàng hậu. Ánh mắt nàng lập tức thay đổi, nhìn về phía Tiêu Chiến đang từ tốn bước xuống giữa sân đầy khinh khi, nhạo báng.
Lời nói ra cũng đổi thành vị thế của người chiến thắng nói cùng kẻ thảm bại.
"Tiêu công tử đừng cố kéo dài thời gian, xin ra đề đi."
"Vậy xin mời Trương tiểu thư nghe vấn đề đầu tiên.
Ai cũng biết Thái Hồ có rất nhiều sen, giả sử sen phủ kín mặt hồ, mỗi cây chỉ nở 1 hoa sen và 3 lá sen.
Bán kính Thái Hồ là 13,5 dặm.
Xin hỏi Trương tiểu thư Thái Hồ lúc này có bao nhiêu hoa sen?"
"..."
Không chỉ Trương Nhược Khuynh mà 10 vị đại học sĩ cũng nhìn nhau, thậm chí có người còn hạ lệnh nô tài nhanh chóng ra hồ sen hoàng cung ngắt một lá tiến hành đo đạc diện tích trong vô vọng.
Làm sao có thể tính chính xác số hoa sen trong thời gian ngắn được chứ!!!
Tiêu công tử liếc mắt nhìn một vòng, khẽ cười, tiếp tục lên tiếng.
"A a, ta nghĩ nên hỏi luôn vấn đề thứ 2 trong khi quý vị tính toán vấn đề đầu tiên.
Một ngọn núi cao 18.520 thước, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có 1 vị lão hòa thượng cùng 3 tiểu hòa thượng, dưới núi lại có một con sông nhỏ.
Mỗi ngày vị lão hòa thượng yêu cầu 3 tiểu hòa thượng đem giỏ tre đi lấy nước. Phải lấy đủ 10 lu nước mới được ăn cơm. Xin hỏi làm cách nào các tiểu hòa thượng có cơm ăn?"
"..."
Trương tiểu thư bối rối cực độ. Vấn đề đầu tiên nhất thời không thể tính, vấn đề thứ 2 lại ngược đời như thế...nàng phải làm sao trả lời đây?
Mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận, mỗi người một ý nhưng chưa có ai dám tự tin đứng ra trả lời.
Đùa, không thấy hầu tiểu thư sắp khóc đến nơi rồi sao, ngươi thông minh hơn nàng ta và 10 đại học sĩ cộng lại chắc?
Tất cả mọi người bị Tiêu Chiến nhìn đến đều né tránh, hắn chỉ đành thở dài một hơi, khó xử tiếp tục cất lời.
"Hâyyyy... Tình hình này ta đành sang luôn vấn đề thứ 3 vậy.
Lần này ta châm chước giảm độ khó, tiểu thư có thể nể mặt danh tiếng của nàng một chút, đừng im lặng nữa được không?
Thật giống như ta đang ức hϊếp ngươi không bằng..." Ôi ca quên mất, ca chính là dùng kiến thức cổ - kim ức hϊếp ngươi đấy, ngươi có thể làm gì được ca. Hahaha
Tài nữ bị nói không còn mặt mũi, dù lòng căm tức bất bình nhưng thật sự không đoán ra, chỉ phải nhẫn nhịn...
Tiêu Chiến chậm chạp từng chữ từng chữ nói ra...
"Vấn đề thứ 3.
Trương tiểu thư bị một sợi dây dài 30 thước một đầu gắn vào cọc sắt, một đầu trói vào chân nàng. Bụi cỏ mọc cách cọc sắt 31 thước. Hỏi làm sao nàng có thể nhổ được cỏ để ăn..."
Hắn còn chưa nói dứt câu Trương Nhược Khuynh đã vội trả lời, câu này dễ như vậy nếu không ngăn hắn nói tiếp ai biết hắn còn hỏi thứ quái gỡ gì khác.
"Chỉ cách một thước ta nằm xuống hoặc với người là có thể lấy bụi cỏ để ăn.
Ta trả lời được rồi. Ngươi thua, ngươi đã thua rồi!!!"
"A? thì ra tiếng tăm lừng lẫy tài nữ kinh thành của hầu phủ đích nữ Trương Nhược Khuynh có được là nhờ ăn cỏ?
Các vị, tuyệt đối phải nhìn vào mà học hỏi nha!!!"
"Ngươi...ngươi....ngươi..."
"Không cần khách khí, không cần khách khí. Chư vị, không biết đã nghĩ ra đáp án hay chưa, hoặc là muốn vị cô nương như hoa như ngọc này lăn bàn chông đây?"
---------------
Các cu nhang cũng thử đoán các câu hỏi của Tiêu công tử xem sao nha!!!