Tiêu Chiến bị ánh mắt của Tĩnh Vương nhìn đến mức tim đập, người run, tay chân bủn rủn.
Có miệng không thể nói hắn thật sự hết cách, cũng không thể lôi kéo vương gia đến thư phòng viết thư giải bày tâm sự đi.
Không còn đường nào khác hắn chỉ đành áp dụng 3 "không", cúi đầu xuống giả vờ "không nghe, không thấy, không hiểu" chuyện gì đang xảy ra.
Khổ nỗi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Tĩnh Vương hôm nay không biết xúc động trúng chỗ nào mà đặc biệt kiên trì, Tiêu Chiến đã cúi đầu vẫn cảm thấy cái nhìn nóng rực ghim vào người, chưa nhận được câu trả lời tuyệt không bỏ qua.
Hắn trong lòng liên tục kêu gào thảm thiết.
- Ca là thẳng nam, nam chủ ngươi nhìn ca như vậy làm gì? Ca cũng không biến thành như hoa như ngọc mỹ nữ được đâu, mau từ bỏ đi...
- Nam chủ, coi như ca cầu xin ngươi, ca không nên trong lòng bất bình hành thường xuyên nói xấu ngươi sau lưng. Ca biết lỗi rồi, đừng nhìn ca nữa được không...
- Vương gia! đại gia! gia gia!... Chúng ta chơi trò khác nha? Cổ ta đã mỏi lắm rồi ngài tha cho ta đi...please!!!
...
Ngất a, ngất đi a, sao lúc cần ngất lại không ngất được thế này!!!
[Hệ thống: Gợi ý với sức mạnh hiện tại ký chủ có thể ngất khi sử dụng danh hiệu Ngất Mỹ Nhân.
- Sử dụng, sử dụng, hệ thống ta muốn lập tức sử dụng...]
Tiêu Chiến biết sắp được giải thoát rồi, gan cũng lớn hơn, ngước lên nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác.
Tĩnh Vương không nhanh không chậm cúi đầu xuống, kéo ngắn khoảng cách giữa 2 người, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm.
"Không làm tiểu vương bát nữa? dám trêu đùa bản vương, hửm?"
"..." Gì..gì chứ, ca mới không phải rùa con. Ai..ai trêu chọc nam chủ ngươi.
Tĩnh Vương càng lúc càng áp sát hơn, khuôn mặt tuấn mỹ từng đường nét rõ ràng khắc họa vào mắt Tiêu Chiến, khiến hắn bất giác rụt rụt người lại, ánh mắt lại như bị mê hoặc, không cách nào dời đi được...
Vương gia hơi câu môi cười, không hổ là kinh thành đệ nhất mỹ nam, chỉ một động tác kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhỏ đã làm cho Tiêu công tử xem đến ngây ngốc...
"Tiểu sư đệ đây là quên mất cách nói chuyện rồi sao...?"
[Danh hiệu Ngất Mỹ Nhân đã được trang bị thành công, trí lực +2]
Tiếng thông báo từ hệ thống đột ngột vang lên trong đầu, kéo lại lý trí đang "trầm mê nam sắc" của Tiêu Chiến. Hắn hoảng loạn xô Tĩnh Vương ra, đứng bật dậy...
[Xét thấy điểm sức mạnh của ký chủ quá thấp, vì đây là danh hiệu đặc biệt nên ký chủ sẽ nhận được ưu đãi trong lần trải nghiệm đầu tiên: Không giảm điểm sức mạnh chỉ tạm thời tê liệt 2 chân không thể di chuyển trong 1 giờ. Chúc ký chủ may mắn!!!]
Đó là những gì Tiêu công tử nghe được khi cơ thể đổ tự do về phía trước, thành công đem Tĩnh Thân Vương quyền thế ngập trời...đẩy ngã.
Trán hắn đập vào vai Tĩnh Vương, có chút đau.
Hai tay vẫn giữ tư thế đẩy, nằm ngay ngực, đặc biệt cân bằng và đối xứng 2 bên vô cùng.
Hai chân ngoan ngoãn nằm phía bên trong, giữa 2 chân của Vương Nhất Bác.
May quá, may là tư thế "chim nhỏ nép vào người" chứ ngã trúng tư thế "Bá vương ngạch thượng cung" nam chủ còn không thẹn quá thành giận rút kiếm chém hắn sao...
"Đứng lên" Giọng Tĩnh Vương áp lực vang lên.
Tiêu Chiến liều mạng lắc đầu.
"Ta. Nói. Lập. Tức. Đứng. Lên" Tĩnh Vương gằn từng tiếng một, báo hiệu một cơn thịnh nộ kinh hoàng sắp ập đến.
Tiêu Chiến ức a.
Hắn không phải không muốn đứng mà là không đứng được, không đứng được, không đứng lên được hiểu không?
Nam chủ ngươi nạt cái gì mà nạt, ỷ làm nam chủ thì hay lắm sao?
Là ca xui xẻo bị kéo từ hiện đại đến thế giới xa lạ này, còn vớ phải thân xác 30 điểm sức mạnh suốt ngày ngất lên ngất xuống không biết lúc nào đến lượt đi địa phủ báo danh.
Số ca đen đủi ca chấp nhận.
Nhưng ngươi có giỏi thì đừng có chết, có chết đừng kéo ca theo, ngươi cái gì cũng không biết chỉ biết mỗi việc tìm mỹ nhân trong khi ca trăm cay nghìn đắng bảo vệ ngươi an toàn.
Té hồ là ca, bị bệnh là ca, bị thương là ca, bị hại là ca...tất cả là ca chịu hết.
Ngươi nổi giận cho ca xem, gϊếŧ ca xem, ca mới không sợ nữa.
Cùng lắm ca ở Hoàng Tuyền lộ chờ ngươi...
Tiêu Chiến càng nghĩ càng ủy khuất...
Tuy nói ở hiện đại lòng người xa cách, hắn lại là cô nhi, bạn bè thân thiết không có mấy người.
Nhưng dù gì cũng là nơi sinh hoạt hai mươi mấy năm, sự nghiệp phấn đấu nhiều năm vừa đạt chút thành tựu.
Hắn không tham lam, chỉ nghĩ rằng cố gắng làm việc thật tốt, tương lai rời xa giới giải trí có đủ điều kiện bảo đảm cuộc sống cho hắn và bạn đời những ngày bình yên...
Hắn làm ngày làm đêm, không lơ là không ngơi nghỉ...cuối cùng cái gì cũng không có...
Đến thế giới này rồi ngay cả tự tôn, quyền tự quyết cũng không có...
Vương gia nhìn tiểu sư đệ nhà y vừa bị nặng lời đã lộ vẻ ủy khuất, trong lòng y thật ra không có bao nhiêu tức giận, chỉ là...ngại ngùng.
2 nam nhân ôm nhau như thế này còn ra thể thống gì.
Hắn khóc rồi...?
Tiểu sư đệ vậy mà khóc rồi..?
Tĩnh Vương sững sờ nhìn từng giọt lệ như chuỗi pha lê lấp lánh không ngừng rơi xuống...
Không giống như lần trước hắn bù lu bù loa lăn lộn chơi xấu, lần này hắn chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, đơn độc yếu đuối...
Ánh mắt hắn đượm buồn, hình như hắn còn chưa nhận ra bản thân đang khóc...
Trong ánh mắt đó chứa đầy hoang mang, khổ sở, và bất lực...
Những giọt nước mắt kia vậy mà rơi hết vào tim y, đắng chát một mảnh...
Y nhẹ giọng thì thầm.
"Đừng khóc, sẽ không la ngươi..." Vương Nhất Bác nhè nhẹ vỗ vào lưng hắn dỗ dành an ủi.
Tiêu Chiến không nghe được Tĩnh Vương nói gì. Lúc này hắn hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ của mình. Những uất ức trong lòng chất chứa bao lâu nay nhờ vậy mà được giải phóng ra hết.
Hắn không phải là người yếu đuối, nhưng hắn cũng có lúc mệt mỏi, chỉ cần cho hắn nghỉ ngơi một chút là ổn cả thôi...
Vòng tay thật ấm, mùi huân hương trên quần áo dịu nhẹ, hắn cứ vậy mà an tâm say giấc...
Lúc này bên ngoài cửa phòng có một kẻ (lại) âm thầm lo lắng: ta không hề thấy Tiêu công tử đẩy ngã vương gia, cũng không thấy vương gia ôm Tiêu công tử, ta cái gì cũng không biết hết.
Phải nhanh chóng trở về tìm Tiểu Cửu, hắn thông minh nhất, hắn sẽ biết vì sao ta thường xuyên gặp ảo giác.
.........
Tiêu Chiến tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhìn bày trí quen thuộc trong phòng khách ở Tĩnh Vương phủ hắn thật sự không nhớ ra mình về đây khi nào và bằng cách gì.
Hắn vươn vai uốn người làm vài động tác giãn gân cốt, lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy thoải mái thế này, dù là trước đây khi còn ở hiện đại hắn cũng chưa từng ngủ một giấc dài như thế.
Phía ngoài cửa vang lên tiếng gọi: Tiểu tướng công... huynh có ở trong đó không?
Tiêu Chiến sau cái chớp mắt kinh ngạc vội vàng chạy ra mở cửa, phòng ở vương phủ không phải như thái phó phủ, toàn bộ đều là vật liệu trân quý, nếu bị đạp hư hắn cũng không có tiền bồi thường à.
Hắn đẩy cửa ra nhìn thấy bên ngoài là một thiếu niên mặc bạch y vô cùng tuấn mỹ, chu sa giữa 2 mày đỏ rực, trên khuôn mặt còn nhiều nét trẻ con hiện rõ sự lo lắng bất an.
"Yêu Nhiên? ngươi khỏe rồi sao?"
Vương Nhiên vừa nhìn thấy Tiêu Chiến vô cùng xúc động, vừa khóc vừa cười lên tiếng
"Tiểu tướng công thật là huynh ở đây, vậy là Bác ca ca không có gạt ta.
Huynh có biết khi ta tỉnh lại không nhìn thấy huynh đã rất sợ hãi. Bọn họ còn liên tục gọi ta là cái gì Bình An hầu. Ta là Trần Yêu Nhiên kia mà"
Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhiên hoảng loạn như thế trong lòng dâng lên niềm đồng cảm. Y cũng giống hệt ta đối với xung quanh không thân không quen, có lẽ với y lúc này chỉ có ta là người thân thiết nhất...
Hắn kéo tay Vương Nhiên vào phòng, giải thích cho y tất cả, một chút cũng không giấu giếm...
"Nhiên Nhiên ngươi đừng lo lắng. Bệ hạ và Tĩnh Vương rất yêu thương ngươi, tạm thời ngươi ở lại vương phủ, ta cũng ở đây, có chuyện gì không giải quyết được cứ đến tìm ta, ta giúp ngươi"
Vương Nhiên đứng trước biến cố bất ngờ tâm trí rối bời, những người y xem là thân nhân suốt 15 năm lại luôn mưu tính lợi dụng y...
Y chính là đứa trẻ không ai cần đến...
Thật ra chức tước gì đó y không hiểu, cũng không cần...
Y chỉ muốn chút tình thân ấm áp, chỉ vậy mà thôi...
"Tiểu tướng công ta đã biết..."
"Nhiên Nhiên ngươi chưa từng ra ngoài dạo phố đúng không? hôm nay ca ca dẫn ngươi đi chơi chịu không?" Tiêu Chiến nhìn y đã đoán biết lòng y khổ sở, dẫn y ra ngoài chơi đùa một chút giải tỏa tâm trạng sẵn hắn cũng cần hỏi thăm chi tiết về các nữ nhiệm vụ.
A a không nhắc thì thôi, nhắc đến hắn lại nản lòng không kiềm chế được mà oán hận nam chủ. 5 người, là 5 người đó, nam chủ ngươi quả thật có bản lĩnh a.
"Thật sao? Tiểu tướng công dẫn ta đi chơi thật chứ? ta..ta có cần chuẩn bị gì không?"
"Thật, thật, thật. bây giờ chúng ta lập tức xuất phát. Nhưng sau này ngươi phải gọi Chiến ca ca. Không được gọi tiểu tướng công nữa"
Vương Nhiên vừa nghe thế nụ cười vụt tắt, hai mắt ngập nước, sắp khóc đến nơi...
Tiêu Chiến đành giải giáp quy hàng.
"Được rồi, muốn gọi sao tùy ngươi. nhưng ra bên ngoài phải gọi Chiến ca ca. Tiểu...ờ tiểu tướng công chỉ có thể lén gọi trong phủ, biết không?"
"Ưm ưm ưm" Vương Nhiên liên tục gật đầu đồng ý.
Hai tiểu mỹ nam một lớn một nhỏ lén lút tránh đi chính viện, đi cửa sau rời khỏi vương phủ lại không biết rằng ảnh vệ Tiểu Thất được chỉ định bảo vệ tam hoàng tử đã chứng kiến toàn bộ, lúc này đang quỳ trước vương gia báo cáo.
"Bẩm vương gia Bình An hầu và tiểu tướng công của ngài vừa lẻn từ cửa sau ra ngoài, nhắm hướng tây lộ mà đi"
"Nói lại! Tam hoàng tử đi cùng ai?"
"Là...là Tiêu công tử..." Vương gia thuộc hạ sai lầm rồi, thuộc hạ không nên hóng chuyện quá nhập tâm ghi nhớ luôn cách gọi thân mật giữa Tiêu công tử và tam hoàng tử..Thuộc hạ có lỗi với người a.
Tĩnh Vương không nói thêm gì nhưng nhiệt độ không khí xung quanh đã giảm xuống mức âm độ: Tiểu tướng công đúng là thật biết cách chăm lo cho người khác...
-------------