Nên ông nói với Viện Phán: “Đại nhân, chính vì lúc này Lương Vương đang ở thời khắc sinh tử, nên ta không thể không thử, bằng không một khi bệnh tình bị chậm trễ, đến lúc đó có muốn thử cũng không thử được.”
Hoàng hậu nghe vậy thì trong lòng rối như tơ vò, cầm chuỗi tràng Phật đi tới bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt tím tái của Lương Vương, hắn hít thở rất khó khăn, miệng mở ra, mặc dù đang hôn mê, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy, khóe miệng còn chảy nước miếng, bà không biết y thuật, cũng không biết kế tiếp phải làm thế nào.
Thái tử lại khuyên nhủ: “Mẫu hậu, nếu mẫu hậu đã sai người đi mời hoàng thúc, cớ sao mẫu hậu không mời Hạ Thương Mai đó vào cung luôn, cho dù nàng ấy không biết y thuật, cũng không quen biết vị cao nhân nào, thì cũng không tổn hại gì, nhỡ đâu nàng ấy thật sự quen biết thì sao? Vậy thì hoàng huynh được cứu rồi.”
Hoàng hậu nghĩ cũng đúng, nên tiếp tục truyền người vào: “Các ngươi đến Tướng phủ truyền khẩu dụ của bản cung đưa Hạ Thương Mai vào cung.”
Ma ma lĩnh mệnh, vội vàng xuất cung đến Tướng phủ.
Mộ Dung Khanh đang nghị sự cùng đại thần trong phủ, nghe người trong cung tới nói Lương Vương lại phát bệnh, hơn nữa còn rất nguy cấp, hắn liền sai người đi chuẩn bị xe ngựa vào cung ngay.
Trên đường vào cung, hắn bỗng vén rèm nói Nghiêm Vinh: “Nghiêm Vinh, ngươi mau tới Tướng phủ mời Hạ Thương Mai vào cung đi.”
Nghiêm Vinh do dự một lát rồi nói: “Vương gia, chỉ sợ Hoàng hậu nương nương không cho phép.”
“Bệnh tình Lương Vương đang nguy cấp, ta mặc kệ bà ta có cho phép hay không.” Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói.
“Vương gia, người phải thật cân nhắc, giờ chắc chắn ngự y trong cung đều ở bên cạnh Lương Vương, nếu ngay cả ngự y cũng hết cách, vậy chắc chắn Hạ Thương Mai cũng thế, nàng ấy chỉ là một thiếu nữ khuê các, dù biết y thuật cũng không thể tinh thông hơn ngự y được?”
Mộ Dung Khanh nhắm mắt lại, nhớ lại những lời Hạ Thương Mai đã nói hôm đó, hắn không biết nàng có tinh thông y thuật hay không, nhưng từ những lời nàng nói có thể phân tích ra, nàng có nghiên cứu về thuật châm cứu.
“Đầu tiên đừng quan tâm đến chuyện này, là ta sai ngươi đi mời nàng ấy, nếu có hậu quả gì, bản vương sẽ tự gánh vác.” Mộ Dung Khanh nói.
Nghiêm Vinh thấy hắn nói như vậy, cũng không nói gì nữa, bảo người lái xe dừng lại, rồi chạy về phía Tướng phủ.
Bên này, Thương Mai nhận ly rượu độc, lạnh lùng nhìn lướt qua những người có mặt tại đây, cuối cùng vẫn dừng trên khuôn mặt Hạ Thừa tướng.
Cô thật sự không muốn hỏi ông điều gì nữa, bởi vì cô biết rõ mình sẽ thất vọng, nhưng tình cảm của nguyên chủ vẫn đang ám ảnh trong tâm trí cô, như thể không hỏi rõ vấn đề này thì không từ bỏ ý định.
Nên cô bưng ly rượu lên hỏi Hạ Thừa tướng: “Phụ thân, con chỉ hỏi phụ thân một câu cuối cùng, phụ thân thật sự tuyệt tình thế ư?”
Thương Mai quyết định, nếu cô nhìn thấy một tia do dự trong mắt ông, một chút vẻ mềm lòng trên mặt ông, cô sẽ nể phần tình cảm nguyên chủ dành cho ông, sau này sẽ không làm khó ông.
Thương Mai cảm thấy suy nghĩ này của mình thật ngu ngốc, nhưng cô muốn tôn trọng chút tình cảm còn sót lại của nguyên chủ. TruyenHD
Hạ Thừa tướng cũng dùng hành động của mình để chứng minh Thương Mai đang làm chuyện ngu ngốc, ông lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt vẫn mất kiên nhẫn nói: “Ta từng mềm lòng với ngươi, nhưng tiếc là ngươi không chịu trân trọng, nếu ngươi ngoan ngoãn ngồi lên kiệu hoa, thì sẽ không có chuyện hôm nay, đây là kết quả do ngươi tự tạo ra, nên ngươi phải tự gánh lấy.”
Không biết từ khi nào trên song cửa sổ đã xuất hiện một con chim bói cá, toàn thân xanh biếc, vỗ cánh đậu ở đó.
Hạ Thừa tướng nói xong mấy câu này thì chim bói cá lại vỗ cánh bay đi mất.
Tiếng quạ truyền tới từ phía xa xa, mặc dù là ban ngày, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu khát máu này, ai cũng cảm thấy lạnh lẽo khϊếp sợ không nói nên lời.
Hạ Oanh Nhiễm cười trên nỗi đau của Thương Mai, nàng ta thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ thảm thương của Thương Mai.
Hạ Thương Mai hỏi câu này là hy vọng phụ thân niệm tình cha con, mà để cho một con đường sống, nhưng tiếc là phụ thân không hề có ý định buông tha cho Hạ Thương Mai.
Hạ Oanh Nhiễm muốn nhìn thấy Hạ Thương Mai lộ ra vẻ mặt đau lòng tuyệt vọng, nhưng tiếc là Thương Mai không làm thế, mà ngược lại cô còn thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng tích tụ dưới đáy lòng, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên thoải mái hơn.
Thương Mai thật sự cảm thấy, chút lưu luyến đối với người phụ thân này ở trong tim đã biến mất.
Cô biết lúc Hạ Thừa tướng nói ra câu này, tình cảm còn sót lại của nguyên chủ đã tan biến, nguyên chủ không còn ôm một tia hy vọng nào với ông nữa.
Như vậy, chuyện kế tiếp cô không cần phải niệm tình gì nữa, vì bọn họ chỉ có thể là kẻ thù.
Thương Mai đẩy chiếc nhẫn lên đầu ngón tay, rồi khẽ khuấy vào ly rượu độc.
Chiếc nhẫn này được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể hấp thu phần lớn độc tính.
“Ngươi còn dây dưa gì nữa? Người đâu, mau đổ rượu vào miệng nàng ta!” Lão phu nhân trừng mắt, lạnh lùng quát.
Hôm nay bà đã tốn quá nhiều thời gian để xử lý chuyện này, giờ chỉ muốn mau chóng giải quyết Hạ Thương Mai, rồi nghĩ cách xoa dịu chuyện hưu thư.
Nhưng muốn xoa dịu chuyện hưu thư thì nhất định phải chắc chắn tội danh “ăn trộm” của Liên Thị, nên bà ta không muốn lãng phí quá nhiều sức lực vào chỗ này.
Thúy Ngọc và Lam Ngọc bước lên phía trước, định khống chế Thương Mai, nhưng Thương Mai lại lạnh lùng quát: “Các ngươi mau cút ra!”
“Ngươi sắp chết đến nơi rồi dám mạnh miệng?” Hạ Oanh Nhiễm định đạp Thương Mai, nhưng cô đã nhanh chân hơn, lúc nàng ta đang nhấc chân lên, cô đã đạp mạnh vào bắp chân nàng ta, Hạ Oanh Nhiễm bị cô đạp đến mức lùi về sau hai bước, rồi ngã xuống sàn.
Cùng lúc đó, Thương Mai uống hết ly rượu độc, rồi ném chiếc ly xuống sàn, căm hận nói: “Hạ Thương Mai ta có làm ma cũng không buông tha các người.”
Mặc dù rượu độc đã được Đoạt Phách Hoàn hấp thu hơn phân nửa, nhưng vẫn còn độc tính còn sót lại, hơn nữa cơ thể Thương Mai lại cực kỳ yếu ớt, nên không thể chống đỡ độc tính xâm nhập, cảm giác mê man ập tới, cổ họng cô tanh ói rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Nguyệt Nhung phu nhân sao có thể để cô chết thoải mái như vậy? Bà ta lạnh lùng căn dặn: “Người đâu, mau kéo nàng ta vào phòng tối, đừng làm bẩn phòng lão phu nhân.”
Cảm giác mê man ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng Thương Mai cũng đánh giá quá cao sức chịu đựng của cơ thể này.
Lam Ngọc và Thúy Ngọc ép đè cô xuống, Thương Mai vẫn lạnh lùng nhìn mấy người có mặt tại đây, máu độc lại trào ra, nhưng cô cố gắng kiềm lại, rồi hung ác nói: “Tốt nhất là mấy người nên cầu trời khấn Phật hy vọng ta chết đi, bằng không một khi ta còn sống, thì người chết sẽ là các người.”
Hạ Oanh Nhiễm đứng dậy, nghe Thương Mai nói vậy thì cười to: “Ngươi đã uống rượu độc rồi, mà còn muốn sống à? Ngươi yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ chết, độc tính trong ly rượu này cũng không nặng, nên ngươi sẽ không chết ngay, ta muốn ngươi phải bị tra tấn đến chết.”
Hạ Thừa Tướng nghe vậy thì nhíu mày nói với Hạ Oanh Nhiễm: “Con không được tra tấn, để nó chết trong phòng tối là được rồi, bằng không lúc chôn cất bị người khác nhìn thấy vết thương trên người, sẽ bị lời ra tiếng vào.”
“Phụ thân yên tâm, con chỉ muốn trút giận thay phụ thân thôi, nó làm phụ thân mất mặt trước mặt nhiều người như thế, còn liên lụy phụ thân đắc tội với Hoàng hậu và Lương Vương, sao nữ nhi có thể nuốt trôi cục tức này chứ?”
Hạ Thừa tướng nghe vậy thì nhớ lại chuyện hôm đó, ông thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi, nên vung tay lên, vô tình nói: “Con dẫn nó đi đi, để nó nhận chút bài học.”
Hạ Oanh Nhiễm cười thầm: “Vâng, nữ nhi biết rồi ạ.”
Lúc Thương Mai bị kéo ra cửa, Tiểu Khuyên thấy Thương Mai bị kéo ra ngoài thì sửng sốt, vội tiến lên hỏi: “Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Người đâu, mau tới đây kéo nàng ta ra ngoài luôn đi.” Hạ Oanh Nhiễm hét lên.