Chương 40:Hướng dẫn trêu chọc Vương gia (4)
“Từ Mặc." Diệp Thủy Trần dừng lại ở cửa một lát rồi đẩy cửa đi vào.
"Tam ca huynh tới rồi." Diệp Từ Mặc nghe thấy, nụ cười trên mặt càng lớn, Tiêu Cận Sanh thấy thế đẩy xe lăn để Diệp Từ Mặc chính diện hướng về phía Diệp Thủy Trần.
Sau khi nhìn thấy Diệp Thủy Trần, vẻ mặt của Tiêu Cận Sanh thoáng có chút kinh ngạc, sau đó cười cười nói: "Diệp Vương điện hạ."
"Tiêu phi nương nương sao lại ở chỗ này?" Diệp Thủy Trần trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói.
"Tam ca, Cận Sanh đến nói chuyện phiếm với đệ." Diệp Từ Mặc giải thích, "Cận Sanh biết rất nhiều thứ."
Nhìn bộ dạng Diệp Từ Mặc vội vàng giải thích, Diệp Thuỷ Trần trong lòng trầm mặc một chút, nhanh như vậy đã bắt đầu che chở Tiêu Cận Sanh.
"Từ Mặc, đệ trước tiên ở chỗ này phơi nắng, huynh cùng Tiêu phi nương nương có việc cần nói." Diệp Thủy Trần nói.
"Được, hai người đi đi." Diệp Từ Mặc cười nói, "Cận Sanh lát nữa nhớ quay lại nha."
"Được, ta sẽ trở về, yên tâm." Tiêu Cận Sanh cười vui vẻ.
Đi theo Diệp Thủy Trần đi tới một nơi tương đối bí ẩn bên cạnh, Diệp Thủy Trần xác định Diệp Từ Mặc không nghe được, đôi mắt lộ ra hơi thở nguy hiểm, nói: "Tiêu Cận Sanh, ngươi muốn làm cái gì? Ta nói cho ngươi biết, không được thương tổn Từ Mặc."
Tiêu Cận Sanh nghe vậy ngẩn ra, sau đó sâu trong hai mắt lộ ra một tia bất bình nhìn Diệp Thủy Trần, nói: "Ta không muốn làm cái gì, ta chỉ là cảm thấy Từ Mặc ở chỗ này nhàm chán, lại không có ai để ý tới cậu ta, liền muốn cùng cậu ta nói chuyện."
Diệp Thủy Trần hoài nghi đánh giá Tiêu Cận Sanh, Tiêu Cận Sanh quay đầu nhìn không khí, trên người tản mát ra hơi thở cô đơn nói: "Ta đã không còn là Tiêu Cận Sanh lúc trước nữa. Những việc ta làm lúc trước là do ta không hiểu chuyện tôi sẽ trả hết. Ngươi có tin hay không cũng được, ta sẽ không thương tổn Từ Mặc. Ta thương cậu ra, bởi vì chúng ta cùng là một loại người."
"Ngươi..."Diệp Thủy Trần cảm nhận được cảm giác cao ngạo lại bi thương của Tiêu Cận Sanh từ trong ra ngoài, thế nhưng không thể ngăn chặn sinh ra một tia đau lòng.
"Diệp Thủy Trần." Tiêu Cận Sanh đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Thủy Trần, nói: "Mắt Từ Mặc không phải hoàn toàn không cứu được."
"Ngươi nói cái gì?" Diệp Thủy Trần ngẩn ra, hỏi.
"Ta nói, ánh mắt Từ Mặc có thể cứu." Tiêu Cận Sanh nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Thủy Trần, nói, "Ta vừa rồi kiểm tra qua, không phải hoàn toàn không cứu được, chỉ là cần thời gian."
"Ngươi có thể chữa khỏi?" Diệp Thủy Trần hoài nghi hỏi, tại sao lúc trước không nghe qua.
"Ta sẽ không." Tiêu Ngạc Sanh nhún nhún vai, nói, "Nhưng ta sẽ trị liệu mắt Từ Mặc, chỉ là ta hiện tại sẽ không làm. Đầu tiên các ngươi phải tin tưởng ta."
"Tiêu Ngạc Sanh, ta hy vọng ngươi không động tay động chân với Từ Mặc, nếu không ngươi nhất định sẽ chết rất thảm." Diệp Thủy Trần nói.
"Sẽ không đâu." Tiêu Ngạc Sanh cười nói, "Ta đã nói qua ta cùng Từ Mặc là cùng một loại người, ta sẽ không thương tổn cậu ta, ngươi yên tâm."
"Mặt khác..” Tiêu Cận Sanh đột nhiên thu hồi nụ cười, nhìn Diệp Thủy Trần nói, "Ngày mốt ngươi tốt nhất không nên đi chùa."
"Làm sao ngươi biết?" Diệp Thủy Trần đầy kinh ngạc, nàng làm sao biết mình muốn đi chùa?
"Ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là nói cho ngươi không nên đi mà thôi.Có tin hay không thì tuỳ." Tiêu Ngạc Sanh nhún nhún vai nói.
“Vì sao phải nói cho ta biết?" Diệp Thủy Trần hỏi.
"Ta nói... Bởi vì ta thích ngươi, ngươi tin không?" Tiêu Cận Sanh xoay người nhìn chằm chằm mắt Diệp Thủy Trần, hỏi.
Lúc Diệp Thủy Trần ngây người, Tiêu Cận Sanh cười cười nói: "Từ Mặc chờ lâu quá nghi ngờ, ta đi trước."