"Cẩn Sanh..." Động tác dưới thân của Tiếu Chi Thâm không ngừng, lúc thâm nhập vào giống như đâm thẳng đến hoa tâm, cảm nhận tầng tầng lớp lớp thịt non trong hoa huyệt chật hẹp của Tiêu Cẩn Sanh bao vây lấy phân thân hắn, cảm giác sướиɠ truyền khắp toàn thân.
Hôn lấy môi Tiêu Cẩn Sanh, động tác của Tiếu Chi Thâm vẫn không ngừng lại, hai người ra sức trao đổi nước bọt, chỉ muốn đem đối phương khảm nhập vào cơ thể.
Trong miệng Tiêu Cẩn Sanh chỉ biết phát ra tiếng rêи ɾỉ không ngừng rêи ɾỉ, trong đầu hỗn độn một mảnh cái gì cũng không rõ.
Ngoại trừ đau đớn lúc ban đầu, Tiêu Cẩn Sanh vẫn luôn chìm trong một loại cảm giác sung sướиɠ thoải mái. Cánh tay bất giác cho vào giữa Tiếu Chi Thâm, cùng hắn chìm nổi trong thế giới tìиɧ ɖu͙©.
"A a a a không được... A Thâm chậm một chút... Ngô... A a a muốn tới..." Tiêu Cẩn Sanh kêu lớn, vừa mới dứt lời Tiếu Chi Thâm liền cảm nhận được trong tiểu huyệt có một dòng nước ấm áp phun trào ra, cọ rửa phân thân hắn.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt cũng làm hắn thiếu chút nữa liền bắn ra, ôm lấy Tiêu Cẩn Sanh, Tiếu Chi Thâm thấp thấp thở gấp nhanh chóng thọc vào rút ra mấy chục cái, sau đó bỗng nhiên rút ra bắn ở trên giường.
Tiêu Cẩn Sanh đổ mồ hôi đầm đìa, ý thức đã mơ hồ không rõ. Hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu Tiêu Cẩn Sanh chỉ có một suy nghĩ: Ai nói lần đầu tiên đều rất nhanh! Tiếu Chi Thâm tại sao lại lâu như vậy...
"Ngô..." Sau khi Tiểu Cẩn Sanh tỉnh dậy liền cảm giác bản thân như tan thành từng mảnh, vô lực không muốn nhúc nhích.
"Cẩn Sanh, em tỉnh." Giọng nói của Tiếu Chi Thâm từ đỉnh đầu truyền đến, Tiêu Cẩn Sanh nhìn về phía gương mặt treo nụ cưới thỏa mãn nhưng sủng nịch nói: "Bây giờ là mấy giờ?"
"Đã 7 giờ, có muốn ăn chút gì không?" Tiếu Chi Thâm khẽ cười nói.
"7 giờ? Buổi tối?" Tiêu Cẩn Sanh nháy mắt liền tỉnh hỏi.
"Ừ," Tiếu Chi Thâm gật đầu, nhìn Tiêu Cẩn Sanh: "Anh đã báo với giáo viên rồi, hai ngày này không đến trường cũng không sao."
"Em muốn nói với ba em một tiếng," Tiêu Cẩn Sanh nhẹ giọng nói, "Bằng không ông ấy sẽ lo lắng cho em."
Tiếu Chi Thâm đưa điện thoại qua cho Tiêu Cẩn Sanh: "Em nói đi, anh đi làm chút đồ ăn cho em."
Tiêu Cẩn Sanh lộ ra tươi cười: "Được."
Bật máy lên, Tiêu Cẩn Sanh liền nhìn thấy WeChat cùng tin nhắn mới nhất mà Lâm Thanh Tử gửi đến, đại khái chính là chất vấn chuyện hôm nay với Mạnh Uyển, hỏi cô bao giờ quay lại trường học linh tinh.
Tiêu Cẩn Sanh nhíu mi, sau đó ở trên WeChat trả lời: "Buổi sáng hôm nay nếu như không phải bạn tốt của bạn gái cậu hất nước vào người A Thâm tôi cũng không thèm đối xử với bọn họ thế. Nước sông không phạm nước giếng, Lâm Thanh Tử, về sau chúng ta không cần liên hệ, để tránh có hiểu lầm."
Sau đó Tiêu Cẩn Sanh liền nhíu mày suy nghĩ nên nói như thế nào với ba ba chuyện mình không đến trường cũng không về nhà, suy tư thật lâu... Cuối cùng Tiêu Cẩn Sanh gửi cho Tiêu Minh một tin nhắn .
"Cảm giác thế nào? Còn gì không ổn không?" Tiếu Chi Thâm bưng bát cháo đơn giản cùng đồ ăn kèm đến, đặt khay đồ ăn lên trên tủ đầu giường, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Cẩn Sanh đáng thương vô cùng mở miệng: "Không muốn động, đau."
Hai tròng mắt Tiếu Chi Thâm xẹt qua một tia đau lòng, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh đỡ em ngồi dậy, ăn chút đồ trước."
Tiêu Cẩn Sanh gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Tiếu Chi Thâm dựa người vào giường, nhìn bản thân mình đã đổi áo ngủ mới, Tiêu Cẩn Sanh hỏi: "Cái áo ngủ này là anh mua sao?"
"Ừ," Tiếu Chi Thâm gật đầu, không có nhiều lời.
"Anh tắm rửa cho em?" Tiêu Cẩn Sanh sắc mặt hơi hồng.
"Ừ, ăn chút đồ ăn đi, anh đút cho em." Tiếu Chi Thâm trả lời, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.
Editor: sacnu