Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 47

Khả Hân không biết mình đã trở về nhà như

thế nào, thậm chí, ngay cả khí chị An lo lắng hỏi

han cô có chuyện gì cô cũng không buồn đáp,

chỉ bước tập tếnh lên phòng rồi đóng cửa lại, tự

nhốt mình trong đó.

Cô ngồi trên giường, hai tay vòng ra phía

trước ôm lấy chân, tựa đầu vào đó và lặng lẽ

khóc.

Nước mắt dần dân thấm ướt hai đầu gối

khiến Khả Hân cảm thấy có chút đau xót, cô

bỗng nhớ ra lúc đi đến nhà ba mẹ chồng cô bị

quẹt xe, đầu gối đập xuống lòng đường va phải

hòn đá nhỏ, chắc đã bị xước da nên bây giờ mới

thấy đau như vậy.

Khả Hân cười tự giễu, cô chợt phát hiện ra

mỗi lần từ nhà chồng trở về, không phải đau lòng

muốn chết thì chính là bị thương, hiếm có lần

nào cô lành lặn trở về. Cô tự an ủi bản thân

không cần để ý đến những lời mẹ chồng nói, rốt

cuộc, suốt bổn năm nay bà luôn coi cô là cái

đỉnh trong mắt, sớm muộn gì cũng muốn vứt bỏ.

Chỉ cần Đình Phong đối với cô tốt, kiên định với

lời hứa của anh là được.

Nhớ đến vẻ mặt lo lắng của Đình Phong lúc |

ở nhà bên đó, Khả Hân cảm thấy hơi có lỗi khi

chỉ lo phát tiết sự đau khổ của bản thân mà

không để ý gì đến anh. Thực ra lúc đó tâm trạng

cô rối bời vì việc mẹ chồng yêu cầu cô ký giấy ly.

hôn, lại còn bắt cô rời xa anh và con trai, đến

một nơi nào đó không bao giờ xuất hiện trước

mặt họ nữa. Điều này khiến toàn bộ lý trí của cô

Bị tHÏêu đốt, cô không thể suy nghĩ được gì nữa

mà chỉ làm theo bản năng. Do đó, khi nhìn thấy

Đình Phong cô mới lập tức bỏ đi như vậy.

Hiện tại khi đã bình tĩnh lại, Khả Hân bỗng lo

lắng cho Đình Phong, cô đoán rằng bà Kim Nhã

cũng sẽ nói chuyện này, thậm chí yêu cầu chính

tay anh phải viết giấy ly hôn cho cô ký. Cô không

nghỉ ngờ tình cảm của Đình Phong dành cho cô,

dù nó chưa thể sâu sắc đến mức để được gọi là

yêu nhưng cũng đã không phải là sự chán ghét,

coi thường nữa. Bởi vậy Đình Phong rất có thể vì

cô mà xung đột với mẹ mình.

Đây chính là điều mà Khả Hân không mong

nhìn thẩy, dù có oán mẹ chồng đối xử với mình

bất công đến mức nào, cô cũng không mong

tình cảm mẹ con giữa bà Kim Nhã và Đình Phong

bị rạn nứt.

Khế thở dài, Khả Hân đứng lên bước vào

phòng tắm, đây là thói quen của cô mỗi lần cô có.

chuyện buồn phiền hay thể xác mệt mỏi. Dòng

nước ấm áp hay mát lạnh đều sẽ giúp xua tan đi

những điều không thoải mái

chiếc áo ngoài được cởi ra dễ dàng, nhưng

đến lượt cởi chiếc quần bò thì Khả Hân rên lên

một tiếng, dù không thể nói được nhưng cô vẫn

có thể phát ra một số âm thanh nhất định.

Chẳng qua âm thanh này tương đối khó nghe

nên Khả Hân rất hạn chế phát ra.

Vết thương ở đầu gối nghiêm trọng hơn là

Khả Hân tưởng, da thịt cô vốn trắng nõn mềm

mại, ngày thường chỉ cần đυ.ng nhẹ là có thể bị

thâm tím đến vài ngày chưa biến mất, huống hồ

là đầu gối bị đập mạnh xuống mặt đường như.

thế này. Phần da thịt xung quanh vết thương đã

bắt đầu sưng lên và chuyển dần sang màu xanh.

tím, còn phần da bị xước dính vào vải quần nên

khi cô cởi ra nó cũng bị kéo theo và chảy máu.

Cố nén cơn đau đang lan dần ra khắp chân |

trái và máu bắt đầu nhỏ thành giọt rơi xuống nền

phòng tắm, Khả Hân tìm kiếm giấy sạch trong đó

và lau nhẹ nhàng. Cô cũng có kinh nghiệm trong

việc xử lý vết thương nên biết vết thương của

mình không nên dính nước mà cần phải sát trùng

ngay. Cô với lấy chiếc khăn tắm lớn quấn quanh

che lại những đường cong quyến rũ trên

người, sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm và

tìm hộp thuốc gia đình.

Sát trùng vết thương bằng cồn là bước bắt

buộc nên làm Khả Hân vô cùng đau đớn. Cô cảm

thấy miệng vết thương đau xót cực kỳ khiến cô

phải cắn môi để ngăn chặn tiếng rên rì. Mỗi lần

miếng bông y tế dính cồn lau trên miệng vết

thương là mỗi lần Khả Hân suýt khóc, nhưng cô

kiên nhẫn làm tỉ mỉ từng chút một. Sát trùng

xong, mồ hôi thấm đẫm trên mặt Khả Hân, cô lại

dùng gạc để băng lại l i44 cá tim sau

đố, tạo tĩnh bước vào hông tân ri” Tên!

rửa để tránh làm ướt vết thương.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, trên người Khả

Hân mặc một chiếc váy mềm dài qua đầu gối để

che đi vết thương trên chân, cô không muốn để

Đình Phong lo lắng.

Bỗng nhiên, Khả Hân nghe thấy tiếng bước

chân dồn dập lên cầu thang, cửa phòng đột ngột

bị mở bung ra.

Đình Phong bước vào phòng, hơi thở phát ra

gâp gáp lạnh lẽo đến nỗi khiến Khả Hân rùng

rợn, nhưng cô cũng nhanh chóng phát hiện ra

vết đỏ trên má anh, cô vội vàng bước tới muốn.

vươn tay chạm vào đó như bị anh gạt phắt đi,

trên tay còn nguyên cảm giác đau đớn do bị

cánh tay cứng như sắt của anh đẩy ra.

Khả Hân sửng sốt, cô cảm thấy ánh mắt

Đình Phong nhìn cô rất kỳ lạ, phảng phất nhiều

nỗi niềm: Tức giận, cay đắng xen lẫn cả thất

vọng. Lòng cô trầm xuống, cô không biết anh và

mẹ đã xảy ra chuyện gì.

Khả Hân bị hành động tiếp theo của Đình Phong

làm cho hoảng sợ, cô thấy anh ném một tờ giấy

vo tròn vào mặt cô, nụ cười của anh cực kỳ lạnh lẽo.

“Đây là điều cô muốn?”

Tờ giấy bắn vào người Khả Hân rồi lăn tròn

xuống dưới chân cô, cô cúi người để nhặt lên

đồng thời đôi lông mày hơi nhíu lại, động tác này

khiến vết thương ở đầu gối của cô đau đớn. Tuy

nhiên, khi đứng thẳng lên, gương mặt cô lại tỏ ra

bình thản, dường như cảm giác đau đớn ở chân

không ảnh hưởng gì đến cô.

‘Vuốt phẳng tờ giấy mà Đình Phong vừa ném,

Khả Hân nhận ra đây chính là tờ giấy từ cuốn sổ

mà cô bỏ quên bên nhà ba mẹ chồng. Gương

mặt cô tái nhợt khi đọc lại nội dung trong đó, có

lẽ khi đó quá mức tức giận vì lời yêu cầu của mẹ

chồng nên cô mới viết ra những lời này. Không

ngờ lại bị Đình Phong đọc được. Bây giờ cô đã

biết tại sao anh lại tỏ ra tức giận như thế.

Khả Hân vội vàng ra dấu muốn giải thích

như ánh mắt trước kia của anh khi vẫn còn có

thành kiến với cô. Điều này khiến tim Khả Hân

thất lại. Hai cánh tay bất chợt buông thống

xuống. Đột nhiên cô lại không biết nói gì với anh.

“Sao, cô giải thích đi, hay cô chột dạ vì đây

chính là suy nghĩ thực sự của cô trong suốt mấy

năm qua?“ Đình Phong nhếch miệng cười lạnh,

trong lòng tràn đầy sự cay đắng. Anh những

tưởng suốt thời gian vừa qua cô thật lòng muốn

ở bên anh, tha thứ cho anh, nhưng đến cuối

cùng, thứ mà cô muốn vẫn là rời bỏ anh, thậm

chí dám mang theo con trai của anh di.

Nhớ đến lần mà Khả Hân uống say, cô đã nổi

giận chỉ trích anh, cũng chính lần đó anh mới

biết được cô mong muốn có tự do. Anh có thể

cho cô điều này, nhưng với điều kiện sự tự do đó

nằm trong lòng bàn tay anh. Từ giây phút cô

quyết định hiến thân cho anh, tất cả những thứ

của cô đều thuộc về anh, bao gồm thân thể, trái

tim, tự tôn và cả sự tự do ngu xuẩn này nữa.

Đình Phong bước tới gần, khí thế mạnh mẽ

khiến Khả Hân phải lùi bước. Hai người

giống như đang ở trong trận đấu.

kẻ chinh phục còn cô là con mổi yếu ớt. cả hai

vờn đuổi nhau cho đến khi cô đã kiệt sức không

thể thoát khỏi móng vuốt của anh thì anh mới

dừng lại, cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt của kẻ

chiến thẳng.

“Cô muốn ly dị và mang con trai đi? Đừng có

nằm mơ, cho dù chán ghét cuộc hôn nhân này

đến cổ nào thì cô cũng phải tiếp tục chịu đựng,

đến khi nào tôi chơi chán trò chơi hôn nhân này

tồi, hay nói đơn giản là chơi chán cô rồi, cô mới

được phép biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Nên

(( Tiết Quyền quyết định luôn thuộc tôi, còn cô bắt

“buộc phải tuân thủ những quy định của trò chơi

ấy. Nếu dám tự ý có suy nghĩ muốn tự do, tôi

tuyệt đối sẽ hủy hoại nó, cho dù là đánh gãy

chân cô và xích lại.”

Những lời nói tàn nhẫn của Đình Phong

khiến thân hình Khả Hân lung lay như sắp đổ, cô

phải dựa vào bức tường phía sau lưng mới có thể

chống đỡ được thân thể của mình. Người đàn

ông trước mặt cô giống như một tên ác ma với

đôi mắt đỏ rực vì tức giận nhưng trong đó chứa

đựng cả sự điên cuồng .

người đổi diện. Cô không thể tin được người này. ˆ ì

lại chính là người đêm qua vẫn mỉm cười dịu dàng

với cô, ôm cô vào lòng thủ thỉ nói chuyện.

Không phải, đây chắc chắn không phải là

Đình Phong.

Nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Khả Hân, Đình

Phong cảm thấy đau xót, nhưng lập tức cơn tức

giận lại chiếm cứ toàn bộ trái tim anh khiến anh

bước đến ép sát thân thể cô, vuốt ve đôi mắt,

chiếc mũi rồi đến cánh môi và sau đó dừng lại ở

„chiếc cổ cao thon thả của cô. Nếu có thể, anh

bực Sự muốn cắn mạnh vào chiếc cổ đó đến

chảy máu để lưu lại dấu vết của anh trên người

cô. Khi đó, vĩnh viễn cô cũng không thoát khỏi

cái bóng của anh.

Đình Phong buông tha Khả Hân rồi bước ra

khỏi phòng đóng sầm cửa lại, sự thô bạo của

anh khiến cô lập tức xụi lơ xuống đất, đầu gối lại

một lần nữa đập mạnh xuống nền sàn nhà. Cơn

đau buốt nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, máu

bắt đầu rỉ ra và thấm ướt miếng gạc buộc xung

lanh. Khả i Hân đờ dẫn nhìn vào cônh cửa đóng

không chỉ đóng lại phòng ngủ của mìn

đóng lại cả hi vọng về tương lai của cô.

Khả Hân khóc, nằm trên mặt đất để khóc,

máu và nước mắt dường như hòa vào thân thể

cô tạo nên một khung cảnh thê mỹ đến đau thấu

tim gan.