Khả Hân nhìn Đình Phong không
chớp mắt, thậm chí, cô còn chẳng
thèm quan tâm đến chiếc menu đáng
thương đang nằm chỏng chơ trên bàn.
Cô không biết mình có nghe nhầm
không, chồng cô vừa nói một câu
mang tính ẩn ý mà dễ khiến cô liên
tưởng đến những điều không dám
tưởng. Liệu có phải ý anh là thế
không?
Thấy vẻ mặt Khả Hân dại ra, Đình
Phong bật cười, anh vừa phát hiện ra
một điều rất lí thú, đó là vợ anh cực kỳ
thích ngần người.
“Nhìn vẻ mặt của cô kìa, tôi chỉ
đùa chút thôi.”
Đình Phong giả bộ hắng giọng rồi
cầm menu để chọn món, nếu để Khả
Hân chọn thì chắc đến tối hai người
cũng chưa được ăn.
Khả Hân lại đỏ mặt và luống
cuống xếp lại chiếc menu trên bàn, cô
mắng thầm trong lòng, Đình Phong
luôn biết cách khiến cô phải suy nghĩ
nhiều mà.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang
lên, Khả Hân ngắm nhìn phong cảnh
bên ngoài, thì ra nhà hàng này nằm
trong một quần thể kiến trúc rất độc
đáo, bên trong được thiết kế với kiến
trúc phương tây, nhưng bên ngoài lại là
vườn cây ao cá mang hơi hướng
phương đông. Những khóm hoa nhiều
màu sắc rực rỡ được trồng xung quanh
hồ nuôi cá, giữa hồ còn có một hòn
non bộ tỉnh xảo.
“Thích nơi này sao?” Đình Phong
đột nhiên hỏi.
Khả Hân mỉm cười và gật đầu. Tất
nhiên là thích rồi, được ăn trưa ở một
nơi sang trọng và đẹp đẽ như thế này
thì bất cứ ai cũng đều hào hứng thôi.
“Thích là tốt rồi, tôi nuốn cô được
thư giãn một chút, lời nói của mẹ hôm
nay… cô không cần đề ý.”
Đình Phong ngập ngừng nói đến
sự việc trong ©ôи ŧɧịt̠ sáng hôm nay, mặc
dù anh không muốn nhắc lại điều này
nhưng thấy thái độ kỳ lạ của Khả Hân
lúc về, anh nghĩ mình cần nói chuyện
thẳng thắn với cô, dù điều này có thể
khiến cô không vui.
Đúng như Đình Phong suy đoán,
khi anh vừa nhắc đến chuyện này, nụ
cười trên mặt Khả Hân vụt tắt, ánh mắt
cô trở nên nặng nề và đôi vai hơi run
tẩy.
Thấy Khả Hân không có ý định nói
gì, Đình Phong tiếp tục:
“Dù sao thì.. mấy năm nay cô
cũng biết mẹ tôi không hài lòng lắm về
cuộc hôn nhân của chúng ta, đó là lý
do vì sao bà ấy không cho cô sắc mặt
tốt, chuyện của Ngọc Nhi…”
Khả Hân ra hiệu cho Đình Phong
dừng lại, cô rút điện thoại ra và bấm
nhanh vài dòng chữ:
“Nếu anh cảm thấy áy náy về
chuyện mẹ đối với em hôm nay thì
không cần, em đã quen rồi, em cũng
biết ba mẹ đều ghét bỏ em, cuộc hôn
nhân này sở dĩ vẫn được duy trì là bởi
vì ông nội, ông sẽ không đồng ý cho
chúng ta li hôn. Em chỉ muốn biết một
điều…”
Khả Hân vô thức siết chặt chiếc
điện thoại, cô không dám nhắc đến
chuyện này, nhưng hôm nay Đình
Phong đã thẳng thắn thì cô cũng nên
đối mặt.
“Em chỉ muốn biết, anh có dự tính
gì về chuyện của chúng ta và cả cu Bin
nữa?”
Đình Phong nhìn dòng chữ hiện ra
trên điện thoại của Khả Hân, anh cũng
không biết nên nói gì. Nếu là trước đây,
anh sẽ không ngần ngại nói thẳng với
cô, anh chắc chắn sẽ li hôn và giành
quyền nuôi con, nhưng trải qua mấy
ngày vừa rồi, anh bỗng tự hỏi bản thân,
liệu anh có thực sự mong muốn điều
này không.
Vốn dĩ anh cho rằng chỉ cần buộc
Khả Hân ra đi, anh sẽ đợi một ngày
Hoàng Ly quay trở về và hai người bắt
đầu lại. Nhưng sự thật là anh lại luyến
tiếc Khả Hân. Phải, đến lúc này Đình
Phong không thề lừa dối bản thân
được nữa, anh luyến tiếc rời bỏ cô,
luyến tiếc sự ấm áp và bao dung vô
điều kiện mà cô dành cho anh.
Đúng lúc Đình Phong muốn lên
tiếng thừa nhận với Khả Hân thì người
phục vụ đầy xe đồ ăn đến và bày biệ
những món ăn lên bàn.
“Cám ơn!“ Đình Phong gật đầu
với anh chàng phục vụ và đầy đĩa thịt
“Cám ơn!“ Đình Phong gật đầu với anh
chàng phục vụ và đẩy đĩa thịt bò về phía Khả
Hân.
“Thử món này đi, hương vị không tồi đâu.”
Đình Phong quyết định bỏ qua chuyện vừa rồi,
anh nghĩ rằng hai người bọn họ nên thảo luận
vấn đề này vào một dịp khác, còn hôm nay anh
muốn Khả Hân được thưởng thức một bữa ăn
ngon.
Khả Hân cũng phát hiện Đình Phong không
muốn nói đến chuyện này nên cô lập tức ngoan
ngoãn không đề cập đến. Chuyện tương lai thì
để tương lai tính đi.
Nghĩ vậy, Khả Hân bắt đầu vui vẻ thưởng
thức bữa ăn, nhìn thấy đĩa thức ăn ngon lành và
đẹp mắt khiến tâm trạng của cô khá hơn.
Khả Hân cầm dao và dĩa, khẽ ngẩng đầu
nhìn lén Đình Phong. Sự thật là cô không thạo.
lắm việc dùng mấy thứ này nên muốn quan sát
Đình Phong để bắt chước theo.
Nhìn đôi bàn tay đang thoăn thoắt cắt
những lát thịt bò hết sức đẹp mắt của Đình
Phong khiến Khả Hân có chút hâm mộ, cô đoán
mình còn lâu mới đạt đến trình độ này của anh.
Bất chợt, đĩa thịt bò đã được cắt thành
những lát rất đẹp mắt kia xuất hiện trước mặt
của Khả Hân, còn đĩa thịt nguyên vẹn của cô thì
được chuyển về phía đối diện.
“Ăn đi.”
Đình Phong mìm cười tiếp tục công cuộc cắt
thịt bò lại từ đầu, không thể không nói công phú
này của anh đúng là thượng thừa, chỉ vài giây
sau anh đã làm xong và bắt đầu ăn.
Khả Hân cảm thấy cay cay khóe mắt, con
người cô đôi khi rất dễ bị cảm động bởi những
điều nhỏ bé, và nhất là những điều này lại được
tạo ra bởi chồng cô.
Khả Hân không biết là biểu hiện này của
mình không thể thoát khỏi ánh mắt của Đình
Phong. Anh thở dài trong lòng, nghĩ đến bốn
năm qua, đúng là anh đã đối xử với cô thật tệ,
đến mức chỉ là hành động rất đỗi bình thường
của anh cũng khiến cô cảm động như thế.
“Thế nào, cảm động đến không nói nên lời,
con người cô cũng thật là dễ dàng thỏa mãn.
Đình Phong bỡn cợt Khả Hân, không khí giữa hai
người trở nên nhẹ nhàng và thân mật hơn.
Sau đó, họ cùng thưởng thức bữa ăn, mặc
dù có chút yên tĩnh nhưng không hề nhàm chán.
Đình Phong vừa ăn vừa suy nghĩ, sau này có thời
gian, nhất định anh sẽ thường xuyên đưa Khả
Hân đến đây ăn.
Khi cả hai người đã ăn no và Đình Phong
nhìn đồng hồ, anh bảo Khả Hân là đã tới giờ đi
đón bé Bín. Cô gật đầu và nhanh chóng với lấy
chiếc túi xách, theo chồng đi vào thang máy để
xuống tầng một.
Cửa thang máy vừa đóng lại thì bỗng ở một
góc, có hai người đàn ông xuất hiện. Họ vốn ngồi
ở khu vực khuất hơn nên thực khách xung quanh
không thấy được.
Đôi mắt một người nhìn chăm chăm vào phía
cửa thang máy, trên tay hắn còn cẩm ly rượu
vang, cau mày suy nghĩ điều gì đó.
“Đó là…” Người đàn ông trung niên đối diện
híp mắt ngạc nhiên, thật không ngờ hôm nay lại
nhìn thấy hai người mà hắn nghĩ sẽ không bao.
giờ xuất hiện ở đây.
“Hoàng Đình Phong và cô vợ câm của hắn.”
Người đàn ông kia đáp lời và ngẩng đầu
uống hết ly rượu trên tay. Nhìn chiếc ly trống
rỗng, hắn bỗng nhếch miệng cười. Trò chơi này
fi6Äÿcàng thú vị rồi.
“Ba, mẹ xinh đẹp.”
Bé Bin hét lên và vui sướиɠ chạy nhanh về
phía hai người. Khả Hân cúi xuống ôm lấy cậu, cô
nhẹ nhàng dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi
trên trán của con trai, có lẽ cậu chơi rất nhiều
nên khuôn mặt trở nên đỏ rực và mồ hôi nhễ
nhại.
Khả Hân có chút đau lòng, đáng lẽ giờ này
bé Bin phải ở nhà để ngủ trưa rồi, chỉ vì Đình
Phong chở cô đi ăn mà bỏ lại cậu ở đây chơi một
mình, lần sau nhất định cô phải mang bé Bin đi
theo, Khả Hân nghĩ thầm và hoàn toàn quên mất
anh chàng “bảo mẫu” đẳng sau.
Đình Phong thấy con trai tuy trông hơi bết
bát nhưng khuôn mặt rất rạng rỡ nên cũng yên
lòng, anh sợ bé Bin sẽ tủi thân khí bị ba mẹ bỏ lại
với Thanh Sơn.
“Cám ơn cậu!”
Anh mìm cười nói chuyện với người đàn ông.
€fiNÐ bất bát chẳng kém bé Bin, mồ hôi thấm ướt
cả lựng áo và trước ngực, để lộ ra cả tảng thịt
màu mật ong trông cực kỳ gợi cảm, chẳng trách
mà anh thấy nhiều cô nàng đỏ mặt lén lút nhìn về
phía bên này.
“Tôi nói cậu nghe, chắc chắn cậu phải cho
tôi tham gia thêm một vụ làm ăn nữa, cậu có biết
tôi tốn bao nhiêu sức lực trong việc trồng con
cho cậu không? Trời ạ, mệt chết tôi mà.”
Thanh Sơn vừa nói vừa giả bộ lắc đầu thở
hổn hển như mệt mỏi lắm. Thấy Đình Phong
không nói gì, hắn càng làm bộ làm tịch ca cẩm:
“Khốn khổ cái thân tôi, lẽ ra đang được nằm
khểnh ở phòng điều hòa nào đó vui vẻ với một
cô em bốc lửa thì lại phải chạy ra cái nơi khỉ gió
này trông con cho vợ chồng người ta đi hú hí.”
“Im mồm”
Đình Phong lườm cậu bạn của mình và lập
tức bịt tai bé Bin lại. Cái đổ chết tiệt này không
bao giờ chịu để ý đến lời nói thô tục của mình, ở
đây còn có trẻ con đấy.
Rất tiếc bé Bin đã nghe được một ít lời nói
1Ä hanh Sơn, cậu kéo tay của ba ra và tò mò
hỏi:
“Cô em bốc lửa là gì hả ba?”
Đình Phong trực tiếp đen mặt còn Khả Hân
xấu hổ không biết nói gì. Cả hai trừng mắt nhìn
kẻ đầu sỏ đang cười hớn hở kiểu rất đáng ăn
đòn.
“Chú nói con nghe này, cô em bốc lửa chính
là.
“Là khen một phụ nữ xinh đẹp.” Đình Phong
vội vàng lên tiếng chặn lời của Thanh Sơn, có
iết cậu ta muốn phun ra mấy lời vớ vẩn
trời mới
gì nữa.
Bé Bin gật gù tỏ ra ham học hỏi trông rất
đáng yêu, rồi ánh mắt cậu chợt sáng lên, ngẩng
đầu nhìn mẹ, dõng dạc K
“Mẹ xinh đẹp thật là bốc lửa.“
Đình Phong…
Khả Hân…
“Ha ha ha… Bin, con thật là quá đáng yêu
mà, buồn cười chết mất: Thanh Sơn phá lên
cười như điên như dại. Hắn quyết định sau này.
sẽ nhận bé Bin làm đệ tử, thật là cực kỳ có
phong phạm của hắn.
Khả Hân xấu hổ đỏ mặt, cô liếc Đình Phong.
như muốn nói: “Anh có chắc đây là bạn thân của
anh không?“
Đình Phong cũng thật oan uổng, ai biết
được bé Bin học nhanh đến thế, anh thề lần sau
đánh chết cũng không giao con cho Thanh Sơn
kẻo bé Bin lại học mấy điều bậy bạ của hắn.
Anh bể bé Bin và kéo Khả Hân nhanh chóng
rời khỏi đây, bỏ qua tiếng la nho nhỏ đằng sau:
“Phong, cậu nhớ chia thêm cho tôi một vụ làm
ăn nữa đấy.”
“Biết, sẽ không thiếu phần của cậu.”
Đình Phong ném lại một câu rồi mở cửa xe
cho vợ con bước vào. Sau đó, anh cũng nhanh
chóng ngồi vào vị trí ghế lái.
Bé Bin vẫy tay chào tạm biệt chú Thanh Sơn
sau đó lại leo lên đùi Khả Hân ngồi. Một lát sau,
nhớ đến điều chú Sơn nói, cậu ngẩng đầu lên hỏi mẹ
“Ba mẹ vừa đi hú hí ở đâu ạ?”
Đình Phong nghe xong hận đến ngứa răng.
Anh cực kỳ hối hận khi giao con cho Thanh Sơn
và quyết định tuyệt đối sẽ không cho Thanh Sơn
tham gia bất kỳ vụ làm ăn béo bở nào của anh
nữa.