Theo Đuổi Vợ Câm

Chương 6: Phát hiện

Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với

cơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cô

mệt mỏi tới mức không muốn ngồi

dậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây là

thói quen mỗi ngày.

Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiện

người bên cạnh vẫn còn đang say

giấc nồng. Ngắm nhìn gương mặt

khiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hân

khế thở dài,

Lúc ngủ, Đình Phong trông cực

kỳ giống bé Bin, từ đôi mắt với hai

hàng mi dài đen nhánh, chiếc mũi

cao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vì

thế nên dù đêm qua rất chán ghét

anh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đã

hết giận từ bao giờ.

Đôi khi, Khả Hân cũng thực sự

thất vọng vì bản thân, bởi vì cô luôn

luôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cả

khi anh làm cô tổn thương và thất

vọng nhất.

“Tôi không biết là cô có thói

quen nhìn chằm chằm vào người

khác khi người đó đang ngủ đấy.”

Bất chợt, đôi mắt của người đối

diện mở ra. Con ngươi màu nâu

nhạt sâu thẳm như muốn hút lấy

linh hồn của Khả Hân.

Nghĩ đến hành động lén lút của

mình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.

Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩn

thận hơn để không bị anh phát hiện.

Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trông

rất dễ thương, Đình Phong bỗng

cảm thấy buồn cười. Anh định vươn

tay ra bóp má cô nhưng chợt nhận

ra hành động này quá trẻ con.

Đặc biệt, Đình Phong nhớ lại

biểu hiện và hành động phản kháng

của Khả Hân đêm qua. Anh đột

nhiên mất hứng và gương mặt bỗng

nhiên lạnh xuống. Không nói không

rằng, Đình Phong bước xuống

giường và đi vào nhà vệ sinh.

Khả Hân cũng nhanh chóng

ngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơi

đau nhức nhưng cô vẫn xuống

giường và gấp gọn lại chăn gối.

Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấy

có thứ gì đó từ thân thể mình chảy

ra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêm

qua mình chưa uống thuốc nên vội

vàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc và

uống.

Uống xong, Khả Hân thở phào

nhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thân

lần sau không được phép quên, bởi

vì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiều

lần, tuyệt đối không cho cô mang thai.

Đợi Đình Phong ra ngoài, Khả

Hân nhanh chóng bước vào nhà

tắm. Cô cần nước ấm để giúp làm

sạch và thư giãn cho cơ thể.

Sau khi tắm xong, Khả Hân thấy

Đình Phong đã mặc quần áo chỉnh

†ê. Anh đang đứng cạnh bàn trang

điểm của cô, nhíu mày nhìn một tờ

giấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hân

biết tờ giấy đó là gì.

“Tại sao cô để thứ này ở đây?”

Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn của

hai người.

Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đó

và bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ do

cô có thói quen thỉnh thoảng lôi ra

ngắm nghía nên quên cất vào chỗ cu.

Thực ra, Khả Hân thường lén lút

ngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạng

cô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở cô

cần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vì

†ổ ấm nhỏ của mình.

Quan sát vẻ mặt bối rối của Khả

Hân, Đình Phong nhíu mày. Sau đó,

dường như phát hiện ra điều gì, anh cười lạnh:

“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờ

giấy này là cô có thể yên ổn làm vợ

tôi mãi mãi.”

Nghe thấy sự trào phúng trong

giọng nói của Đình Phong, Khả Hân

cảm thấy không thoải mái chút nào.

Đình Phong có rất nhiều tật xấu,

trong đó điển hình là chủ nghĩa cá

nhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ của

anh cho người khác và nghĩ đó là sự thật.

Khả Hân thở dài. Cô với lấy

quyển giấy và cây bút nhỏ của mình,

viết sột soạt lên đó vài chữ:

“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em

dọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”

Sau đó, cô lại ra dấu muốn

xuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừa

quay người bước đi, cánh tay của

cô đã bị Đình Phong túm lại.

“Nói cho tôi biết, tại sao hôm

qua cô lại có thái độ như vậy?”

Đình Phong nhìn thẳng vào mắt

Khả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rất

ghét việc mình không thể kiểm soát

được cô hoàn toàn.

Khả Hân cắn môi, cô biết tính

Đình Phong, nếu muốn biết điều gì

sẽ không cho phép ai nói dối. Thở

dài một hơi, Khả Hân viết thêm vài

dòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.

Liếc qua nội dung bên trong,

lông mày Đình Phong nhíu lại. Anh

vo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.

“Không có chuyện này, mặc dù

mẹ tôi không thích cô nhưng bà rất

thương bé Bin, chắc chăn bà sẽ

không dùng chuyện này để ép buộc cô.

Khả Hân thất vọng vì Đình

Phong không tin tưởng mình, cô lại viết tiếp:

“Nhưng mẹ muốn anh kết hôn

với Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹ

của bé Bin thay em, điều này là sự thật.”

Đình Phong không nói gì. Anh

có thể không tin tối qua mẹ anh lấy

bé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,

nhưng anh tin chuyện bà muốn tác

hợp cho anh và Ngọc Nhi.

Nghĩ đến vài lần bà cố tình mời

Ngọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cả

anh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽ

anh cần nói chuyện thẳng thắn với

mẹ mình về việc này.

Dù sau này anh có li dị với Khả

Hân thì anh cũng tuyệt đối không tái

hôn cùng Ngọc Nhi.

“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,

điều này cô có thể yên tâm”

“Vậy anh sẽ không yêu cầu em

rời khỏi bé Bin chứ?”

Khả Hân run run viết. Điều cô lo

lắng nhất chính là tương lai Đình

Phong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏ

con trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,

Khả Hân cảm thấy hoảng loạn và tuyệt vọng.

Đình Phong nhìn khuôn mặt tái

nhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anh

biết chắc một ngày anh sẽ li hôn với

cô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.

Nhưng đột nhiên lúc này, anh lại

không dám nói với cô điêu đó. Anh

quay người bước ra khỏi phòng,

tiếng nói vọng lại.

“Chuyện tương lai không thể nói

trước, tốt nhất là cô nên xuống nhà

chuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đã tỉnh rồi.”

Khả Hân phải hít một hơi thật

sâu để điều chỉnh lại cảm xúc. Đột

nhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớt

của mình. Võ võ hai má, Khả Hân tự

động viên bản thân.

Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, không

ai có thể cướp bé Bin khỏi cô, cho

dù đó là Đình Phong hay là gia đình anh.

Do buổi sáng hôm nay dậy hơi

muộn nên Khả Hân quyết định sẽ

làm đồ ăn đơn giản một chút, mỗi

người một tô mì thịt bò kèm rau là được.

Đình Phong và bé Bin đã ở bên

ngoài đợi đồ ăn. Có lẽ vẫn giận lẫy

ba nên hôm nay cậu không ríu rít

nói chuyện như thường ngày mà chỉ

chăm chăm nghịch món đồ chơi mà

ông nội đã mua tặng cậu.

Thấy con trai không quấn lấy

mình, Đình Phong có chút hụt hãng.

Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.

Chà, hôm nay Bin lại lắp mô

hình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”

Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặt

cười nịnh nọt của ba mình, cậu

không dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.

Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mình

một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục

nghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.

Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi của

mình, cúi xuống nói với cậu: `

“Ba sai rồi, ba không nên măng

Bin. Bin tha thứ cho ba được

không?”

Bé Bin hơi ngước lên nhìn Đình

Phong, thấy vẻ mặt anh rất thành

khẩn, cậu bĩu môi nói:

“Lần sau ba đừng quát Bin như

vậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”

“Được, chỉ cần Bin ngoan

ngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”

Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gật

đầu, bắt đầu hào hứng khoe món

đồ chơi của cậu cho Đình Phọng xem.

Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bê

khay đồ ăn bước vào phòng. Mùi

thơm nức mũi khiến bé Bin nuốt

nước miếng . Cậu reo lên hoan hô

và lập tức trèo xuống khỏi đùi ba để

lao tới ăn mì.

Khả Hân mỉm cười xoa đầu bé

Bin và giúp cậu cầm đũa. So với hai

tô mì của cô và Đình Phong thì tô

mì của bé Bin trông hấp dẫn hơn

Không phụ sự mong đợi của

Khả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngon

lành, còn học cách xuýt xoa của

người lớn trông rất buồn cười.

Biểu tình sinh động của con trai

khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quên

đi những chuyện buồn phiền trong lòng.

Đình Phong cũng bắt đầu lặng

lẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưng

trông anh vẫn toát lên vẻ tao nhã

lịch sự khác hẳn người thường.

“Ting toong!”

Tiếng chuông cửa vang lên, Khả

Hân buông đũa đứng dậy mở cửa.

“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”

Chương 6: Phát hiện Buổi sáng, Khả Hân tỉnh dậy với

cơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cô

mệt mỏi tới mức không muốn ngồi

dậy để chuẩn bị bữa sáng dù đây là

thói quen mỗi ngày.

Bỗng nhiên, Khả Hân phát hiện

người bên cạnh vẫn còn đang say

giấc nông. Ngắm nhìn gương mặt

khiến cô vừa yêu vừa hận, Khả Hân

khẽ thở dài.

c ngủ, Đình Phong trông cực kỳ giống bé

Bin, từ đôi mắt với hai

làng mi dài đen nhánh, chiếc mũi

cao thẳng và bờ môi mỏng. Có lẽ vì

thế nên dù đêm qua rất chán ghét

anh nhưng sáng nay tỉnh dậy cô đã

hết giận từ bao giờ.

Đôi khi, Khả Hân cũng thực sự

thất vọng vì bản thân, bởi vì cô luôn

luôn dễ dàng tha thứ cho anh, kể cả

khi anh làm cô tổn thương và thất

vọng nhất.

“Tôi không biết là cô có thói

quen nhìn chăm chằm vào người

khác khi người đó đang ngủ đấy.”

Bất chợt, đôi mắt của người đối

diện mở ra. Con ngươi màu nâu

nhạt sâu thẳm như muốn hút lấy

linh hồn của Khả Hân.

Nghĩ đến hành động lén lút của

mình, gương mặt Khả Hân đỏ lên.

Cô nghĩ có lẽ lần sau cô nên cẩn

thận hơn để không bị anh phát hiện.

Thấy mặt Khả Hân đỏ lên trông

rất dễ thương, Đình Phong bỗng

cảm thấy buồn cười. Anh định vươn

tay ra bóp má cô nhưng chợt nhận

ra hành động này quá trẻ con.

Đặc biệt, Đình Phong nhớ lại

“biểu hiện và hành động phản kháng

của Khả hân đêm qua. Anh đột

nhiên mất hứng và gương mặt bỗng

nhiên lạnh xuống. Không nói không

rằng, Đình Phong bước xuống

giường và đi vào nhà vệ sinh.

Khả Hân cũng nhanh chóng

ngồi dậy. Mặc dù thân thể còn hơi

đau nhức nhưng cô vẫn xuống

giường và gấp gọn lại chăn gối.

Lúc bước đi, Khả Hân cảm thấy

có thứ gì đó từ thân thể mình chảy

ra dinh dính. Cô chợt nhớ ra đêm

qua mình chưa uống thuốc nên vội

vàng lục lọi ngăn tủ lấy vì thuốc và uống.

Uống xong, Khả Hân thở phào

nhẹ nhõm. Cô tự nhắc nhở bản thân

lần sau không được phép quên, bởi

Vì Đình Phong đã cảnh cáo cô nhiều

lần, tuyệt đối không cho cô mang thai.

Đợi Đình Phong ra ngoài, Khả

Hân nhanh chóng bước vào nhà

tấm. Cô cần nước ấm để giúp làm

sạch và thư giãn cho cơ thể.

Sau khi tắm xong, Khả Hân thấy

Đình Phong đã mặc quân áo chỉnh

tê. Anh đang đứng cạnh bàn trang

điểm của cô, nhíu mày nhìn một tờ

giấy. Chỉ cần liếc qua là Khả Hân

biết tờ giấy đó là gì.

tại sao cô để thứ này ở đây?”

Anh chìa ra tờ đăng ký kết hôn của

hai người.

Khả Hân bối rối cầm tờ giấy đó

Và bỏ vào ngăn tủ khóa lại. Có lẽ do

Cô có thói quen thỉnh thoảng lôi ra

ngắm nghía nên quên cất vào chỗ cũ.

Thực ra, Khả Hân thường lén lút

ngắm tờ giấy đó mỗi khi tâm trạng

cô không tốt, bởi nó sẽ nhắc nhở cô

Cần phải mạnh mẽ và nỗ lực hơn vì

tổ ấm nhỏ của mình.

Quan sát vẻ mặt bối rối của Khả…

Đình Phong nhíu mày. Sau đó

cười lạnh:

“Hay là cô nghĩ chỉ cần nhìn tờ

giấy này là cô có thể yên ổn làm vợ

tôi mãi mãi.”

Nghe thấy sự trào phúng trong

giọng nói của Đình Phong, Khả Hân

cảm thấy không thoải mái chút nào.

Đình Phong có rất nhiều tật xấu,

trong đó điển hình là chủ nghĩa cá

nhân, luôn thích áp đặt suy nghĩ của

anh cho người khác và nghĩ đó là

sự thật.

Khả Hân thở dài. Cô với lấy

giấy và cây bút nhỏ của mình,

Viết sột soạt lên đó vài chữ:

“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em

dọn dẹp lại tủ và quên chưa cất vào thôi.”

Sau đó, cô lại ra dấu muốn

xuống tầng để làm đồ ăn sáng. Vừa

quay người bước đi, cánh tay của

cô đã bị Đình Phong túm lại.

“Nói cho tôi biết, tại sao hôm

qua cô lại có thái độ như vậy?”

Đình Phong nhìn thẳng vào mắt

Khả Hân, truy hỏi đến cùng. Anh rất…

ghét việc mình không thể kiểm soát

cô hoàn toàn.

Khả Hân cắn môi, cô biết tính

Đình Phong, nếu muốn biết điều gì

sẽ không cho phép ai nói dối. Thở

dài một hơi, Khả Hân viết thêm vài

dòng rồi đưa cho Đình Phong đọc.

Liếc qua nội dung bên trong,

lông mày Đình Phong nhíu lại. Anh

vo tờ giấy vứt đi trước mặt cô.

“Không có chuyện này, mặc dù

mẹ tôi không thích cô nhưng bà rất

thương bé Bin, chắc chắn bà sẽ

không dùng chuyện này để ép buộc cô.

Khả Hân thất vọng vì Đình

Phong không tin tưởng mình, cô lại

viết tiếp:

“Nhưng mẹ muốn anh kết hôn

với Ngọc Nhi, để cô ấy trở thành mẹ

của bé Bin thay em, điều này là sự thật”

Đình Phong không nói gì. Anh

có thể không tin tối qua mẹ anh lấy

bé Bin ra để ép Khả Hân rời đi,

nhưng anh tin chuyện bà muốn tác

hợp cho anh và Ngọc Nhi.

Nghĩ đến vài lần bà cố tình mời

Ngọc Nhi đi ăn và sau đó gọi cả

anh đến, Đình Phong cau mày. Có lẽ

anh cần nói chuyện thẳng thắn với

mẹ mình về việc này.

Dù sau này anh có li dị với Khả

Hân thì anh cũng tuyệt đối không tái

hôn cùng Ngọc Nhi.

“Tôi sẽ không lấy Ngọc Nhị,

điều này cô có thể yên tâm.”

“Vậy anh sẽ không yêu cầu em

rời khỏi bé Bin chứ?”

Khả Hân run run viết. Điều cô lo

lắng nhất chính là tương lai Đình

Phong cũng sẽ bắt cô phải từ bỏ

con trai. Chỉ cần nghĩ đến điều này,

Khả Hân cảm thấy hoảng loạn và

tuyệt vọng.

Đình Phong nhìn khuôn mặt tái

nhợt của Khả Hân, anh im lặng. Anh

biết chắc một ngày anh sẽ li hôn với

cô và bé Bin sẽ không thể theo mẹ.

Nhưng đột nhiên lúc này, anh lại

không dám nói với cô điều đó. Anh

quay người bước ra khỏi phòng,

tiếng nói vọng lại.

“Chuyện tương lai không thể nói

trước, tốt nhất là cô nên xuống nhà

chuẩn bị đồ ăn sáng đi, Bin chắc đã

tỉnh rồi.”

Khả Hân phải hít một hơi thật sâu

để điều chỉnh lại cảm xúc. Đột

nhiên cô hơi bất mãn vì sự yếu ớt

của mình. Vỗ vỗ hai má, Khả Hân tự

động viên bản thân.

Chỉ cần cô đủ mạnh mẽ, không

ai có thể cướp bé Bin khỏi cô, cho

dù đó là Đình Phong hay là gia đình

anh.

Do buổi sáng hôm nay dậy hơi

muộn nên Khả Hân quyết định sẽ

làm đồ ăn đơn giản một chút, mỗi

– người một tô mì thịt bò kèm rau là được.

_ Đình Phong và bé Bin đã ở bên

ngoài đợi đồ ăn. có lẽ vẫn giận lẫy

ba nên hôm nay cậu không ríu rít

nói chuyện như thường ngày mà chỉ

chăm chăm nghịch món đồ chơi mà

ông nội đã mua tặng cậu.

Thấy con trai không quấn lấy

mình, Đình Phong có chút hụt hãng.

Anh cố tình bắt chuyện với bé Bin.

“Chà, hôm nay Bin lại lắp mô

hình mới hả? Hay là con dạy ba lắp đi.”

Bé Bin liếc mắt nhìn khuôn mặt

cười nịnh nọt của ba mình, cậu

không dễ dàng bị dụ dỗ như thế đâu.

Thấy bé Bin chỉ liếc nhìn mình

một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục

nghịch đồ chơi, Đình Phong thở dài.

Anh nhấc bé Bin lên đặt lên đùi của

mình, cúi xuống nói với cậu:

“Ba sai rồi, ba không nên mắng

Bin. Bin tha thứ cho ba được không?”

Bé Bin hơi ngước lên nhìn Đình

Phong, thấy vẻ mặt anh rất thành

khẩn, cậu bĩu môi nói:

“Lần sau ba đừng quát Bin như

vậy nhé, Bin sẽ sợ đấy.”

“Được, chỉ cần Bin ngoan

ngoãn, ba sẽ không mắng con nữa.”

Lúc này Bé Bin mới tươi tỉnh gật

đầu, bắt đầu hào hứng khoe món

đồ chơi của cậu cho Đình Phong xem.

Đúng lúc đó, Khả Hân vừa bê

khay đồ ăn bước vào phòng. Mùi

thơm nức mũi khiến bé Bin nuốt

nước miếng . Cậu reo lên hoan hô

và lập tức trèo xuống khỏi đùi ba để

lao tới ăn mì.

Khả Hân mỉm cười xoa đầu bé

Bin và giúp cậu cầm đũa. So với hai

tô mì của cô và Đình Phong thì tô

mì của bé Bin trông hấp dân hơn.

Không phụ sự mong đợi của

Khả Hân, bé Bin bắt đầu ăn ngon

lành, còn học cách xuýt xoa của

người lớn trông rất buồn cười.

Biểu tình sinh động của con trai

khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn, quên

đi những chuyện buồn phiền trong

lòng.

Đình Phong cũng bắt đầu lặng

lẽ ăn, dù chỉ là ăn một bát mì nhưng

trông anh vẫn toát lên vẻ tao nhã

lịch sự khác hẳn người thường.

“Ting toong!”

Tiếng chuông cửa vang lên, Khả

Hân buông đũa đứng dậy mở cửa.

“Chào chị, tôi đến gặp anh Phong.”