Kinh Tủng Chi Thư

Chương 78

Jane

Clauris thoạt tiên không nhận ra, sau đó mới bắt đầu điên cuồng tìm kiếm bản thảo trong biệt thự, thái độ của cô ta vô cùng lo lắng và bướng bỉnh đến kỳ lạ. Có lẽ chính cô ta cũng không nhận ra thái độ bất thường của mình đối với bản thảo kỳ quái đến mức nào.

Cô ta không lo lắng tội danh gϊếŧ chết Burton bị phát hiện, thậm chí còn không buồn thu dọn hiện trường vụ án mà chỉ một mực muốn tìm cho ra bản thảo, lại còn khăng khăng cho rằng bản thảo vẫn còn bên trong biệt thự.

Và chính Relf cũng không nhận ra, y đã lựa chọn giấu bản thảo đi mà không phải tiêu huỷ nó ngay từ đầu, linh cảm của y không tính là nhạy cảm nhưng thường xuyên tiếp xúc với Colvin, hơn nữa lại sống ở ven biển đã khiến cho y ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.

Relf đứng yên tại chỗ hoàn toàn ra vẻ từ chối tiết lộ thông tin.

Lục Phi Trầm tự biết lời mình nói có một vài điểm không hợp logic nhưng chẳng sao cả. Trong những phương pháp câu thông của nhân loại, ngôn ngữ cơ thể chiếm tỷ lệ rất lớn, hắn thông qua lời nói của mình để thăm dò phản ứng của Relf, đại thể xác định suy luận của mình cái nào là đúng, cái nào là sai.

“Anh biết đấy, chúng tôi là thám tử do cô Clauris mời tới, một đồng đội của chúng tôi vì tìm kiếm bản thảo đã phải trả giá bằng tính mạng, chúng tôi rất hiểu mức độ nguy hiểm của nơi này.” Lục Phi Trầm nói: “Bão táp đã ngừng, mây đen sắp tản đi, khi những chòm sao đi vào đúng quy đạo, các Cựu thần ẩn mình trong vực thẳm của biển cả sẽ quay trở lại thế gian này, chúng tôi cho rằng trên bản thảo có manh mối để sống sót.”

“Relf, vì chúng ta, vì Clauris, vì anh, xin hãy giao bản thảo cho chúng tôi, chúng tôi là thám tử, có lẽ chúng tôi sẽ giải mã được manh mối trong đó.”

Relf không nhúc nhích, sau một khoảng thời gian do dự mới ra dấu thủ ngữ với Lục Phi Trầm.

Sở Dương Băng nhìn không hiểu, Lục Phi Trầm lại cau mày nói: “Ý của anh là bản thảo do Cựu thần sai khiến Colvin viết ra, Colvin cố tình để cho Clauris trộm được mang đi xuất bản? Bên trong bản thảo không có manh mối sống sót?”

Relf lại ra thủ ngữ, xác thực lời Lục Phi Trầm nói.

“Được rồi.” Lục Phi Trầm gật đầu, sau đó nói: “Nếu vậy anh có thể rời đi, chúng tôi cần phải bàn bạc một chuyện.”

Lục Phi Trầm mời Relf rời đi nhưng y vẫn đứng yên tại chỗ.

“Sao thế? Anh không muốn rời đi?” Lục Phi Trầm cau mày nói: “Hay là nơi đây vẫn còn thứ gì!”

Ánh mắt của Relf hơi di chuyển, y thâm sâu liếc nhìn Lục Phi Trầm một cái rồi xoay người bỏ đi.

Relf đi rồi Sở Dương Băng mới có thể mở miệng hỏi: “Đợi đã, vì sao Colvin muốn để cho Clauris nhìn thấy bản thảo? Bản thân anh ta cũng có thể tự gửi đến nhà xuất bản mà!”

Lục Phi Trầm nhìn sàn nhà trong phòng khách, suy tư một chút nói: “Nếu như Clauris gửi bài viết thì cô ta nhất định sẽ đọc chúng, mà sau khi Clauris đọc những bài viết đó thì càng ngày càng trở nên điên cuồng.”

“Là vì để đẩy Clauris đến gần Cựu thần hơn sao?” Sở Dương Băng tự lẩm bẩm.

“Vậy thì làm sao bây giờ?” Trình Kiến Nguyên hỏi: “Nếu như trên bản thảo không có manh mối gì, vậy chúng ta phải chết sao?”

Lục Phi Trầm lắc đầu nói: “Không, tôi vẫn cho rằng trên bản thảo có thông tin nào đó, chẳng qua là do Relf đọc không hiểu thôi. Dù sao từ khi bắt đầu nhiệm vụ chúng ta nhận được là tìm ra bản thảo, vậy bản thảo nhất định là mấu chốt.”

“Nhưng Relf cũng không đồng ý nói cho chúng ta biết bản thảo ở nơi nào.” Sở Dương Băng nói.

Lúc này Lục Phi Trầm lại nói: “Anh đã nói anh biết bản thảo ở đâu mà.”

“Anh biết?” Trình Kiến Nguyên nhìn hắn.

Lục Phi Trầm đứng lên, đi tới trước bàn trà bị hắn đạp nói: “Lại đây nâng nó lên giúp tôi.”

Trình Kiến Nguyên và Sở Dương Băng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng lên đi tới trước bàn trà rồi nâng lên, Lục Phi Trầm cúi người lục lọi dưới bàn trà một lúc, sau đó kéo mạnh thứ gì đó xuống.

Sau khi hắn đứng dậy, trên tay đã cầm thêm vài trang giấy được dán ruy băng đen.

“Thì ra là giấu dưới đáy bàn trà, làm sao anh biết được?” Sở Dương Băng ngạc nhiên nói.

Lục Phi Trầm cầm vài tờ bản thảo nói: “Em nghĩ vì sao anh nói nhiều chuyện với Relf như vậy?”

“Những lời Relf nói là thật hay giả không quan trọng, anh chỉ thăm dò phản ứng của y bằng lời nói và hành động của mình.” Lục Phi Trầm nói: “Khi anh nhắc đến cái chết của Burton đã đạp bàn trà một cước, cơ bắp toàn thân y theo phản xạ căng cứng, tầm mắt cũng hơi chếch đi.”

“Nếu như nói y phản ứng như vậy là vì hành động đột nhiên của anh khiến y kinh ngạc, nhưng sau khi anh nói chuyện tầm mắt của y lại liên tục chếch về phía bàn trà. Hơn nữa sau khi nhận ra tầm mắt của mình y lại vô cùng cố gắng che giấu. Dấu hiệu này rất thú vị, trừ khi dưới bàn trà có thứ gì đó vô cùng quan trọng, mà hiện tại thứ duy nhất khiến Relf quan tâm hẳn phải là bản thảo. Câu cuối cùng mà anh dò xét dẫn tới phản ứng của Relf càng xác nhận suy đoán của anh là đúng.”

“Kỳ thật đổi một hướng suy luận khác thì, phòng khách là nơi Colvin mất tích, là nơi Clauris gϊếŧ chết Burton, là nơi khắc trận pháp. Nơi này vô cùng đặc thù, đặc thù đến độ tạo thành một ám thị tâm lý cực mạnh đối với Relf, cho nên anh đoán bản thảo nhất định bị giấu trong phòng khách.”

“Hơn nữa.” Lục Phi Trầm giơ những tấm bản thảo trong tay ra nói: “Việc Relf không lựa chọn tiêu huỷ chúng mà lại giấu đi đã chứng minh, thật ra y cũng chịu sự ảnh hưởng tinh thần do Cựu thần tác động, vậy y giấu bản thảo ở nơi gần với trận pháp là điều dễ hiểu thôi.”

Trình Kiến Nguyên suy tư một chốc cũng nói: “Sau khi Clauris gϊếŧ chết Burton, có lẽ cũng là nhờ Relf giúp đỡ thu dọn hiện trường cho nên bản thảo có khả năng bị giấu ở dưới bàn trà nhất.”

“Vậy thì trên bản thảo viết gì?” Sở Dương Băng chỉ ra trọng điểm.

Lục Phi Trầm mở bản thảo trên tay ra cho hai người xem, bản thảo có vài tờ, phía trên viết một bài thơ.

“Chúng ta đều thấy bài thơ này rồi.” Sở Dương Băng nhìn thấy bài thơ kia bỗng nhiên nói.

Mỗi trích đoạn của bài thơ này bọn họ đều đã đυ.ng phải trong từng căn phòng của biệt thự này, mỗi đoạn thơ đều tương ứng với một điểm phát động, còn bản thảo trước mặt họ chính là một bài thơ hoàn chỉnh.

Sở Dương Băng nhìn bản thảo lẩm bẩm: “Đây cũng là một điểm phát động sao? Nhưng vì sao bây giờ nó vẫn chưa phát động?”

“Có thể là vì thời cơ chưa tới.” Lục Phi Trầm xoay đầu nhìn cửa sổ sát đất trong phòng khách nói: “Các chòm sao chưa đứng đúng quỹ đạo, Clauris vẫn chưa trở về, chúng ta chờ thêm một thời gian đi.”

Hiện tại đại khái là buổi trưa, ba người Sở Dương Băng đi ăn trưa rồi nghỉ ngơi một phen.

Đến khi sắc trời đã tối hoàn toàn ba người ngồi trong phòng khách, chờ Clauris trở về.

Biển rộng đối diện với cửa sổ sát đất trong phòng khách, bởi vì một cơn mưa rào vừa kéo đến khiến bầu trời đêm nay vô cùng quang đãng, từng ngôi sao đều như những viên kim cương khảm trên bầu trời đêm như dải ruy băng lộng lẫy.

Bỗng nhiên cửa biệt thự bị mở ra.

Clauris rời đi đã ba ngày mở cánh cửa biệt thự ra, sau khi đi vào thì đóng kín cửa lại, cô ta bước vào phòng khách nhìn thấy ba người đang chờ mình, bèn nở một nụ cười u ám bệnh hoạn hỏi: “Ba ngày, bản thảo đâu? Đừng nói các người không tìm thấy nhé.”

“Tìm ra rồi.” Lục Phi Trầm nâng mấy trang giấy trong tay lên.

Sau khi Clauris nhìn thấy thì như nổi điên nhào tới cướp bản thảo về tay mình, liên tục lẩm bẩm nói: “Chính là nó! Chính là nó! Không sai, chính là nó!”

Lục Phi Trầm đứng ở sau lưng Clauris, thương hại nhìn cô ta rồi nói: “Nhưng mà phải khiến cô thất vọng rồi, trên đó không có thứ mà cô muốn tìm đâu.”

Clauris tựa như không nghe thấy lời Lục Phi Trầm nói, cô ta nhanh chóng xem một lượt bản thảo, sau đó nổi giận nói: “Đây là gì? Đây đều là cái gì?! Tại sao lại như vậy? Tại sao?????”

Sau khi Clauris phát hiện trên bản thảo viết chỉ có một đoạn thơ, tâm trạng như nổi lửa nâng tay ném tập bản thảo xuống đất, liên tục lẩm bẩm: “Nó sắp đến rồi, nó sắp đến…..Colvin, là mày, mày hại tao…….mày hại tao!!!!”

Sở Dương Băng hoảng hốt nhìn Clauris, vị tiểu thư ba ngày trước còn xem như là tỉnh táo nói chuyện với họ, ba ngày trôi qua đã trở nên điên điên khùng khùng như vậy, buồn vui bất thường….Lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, điên cuồng, đủ các loại cảm xúc tiêu cực đã cắn nuốt Clauris.

“Nó sắp đến….Nó sắp đến!” Clauris bỗng nhiên hoảng sợ hét lên, sau đó cửa sổ thuỷ tinh sát đất trong phòng khách bỗng nhiên nổ tung, tiếng kính vỡ nát hoà lẫn với tiếng thét chói tai của Clauris khiến mọi người sợ hãi.

Biển cả xa xa bỗng nhiên dâng lên cơn sóng lớn, từng cơn sóng xô đẩy nhau, đại dương đang chấn động, biển lớn đang cuộn trào. Đường chân trời nơi biển và trời giao nhau xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ. Sóng biển liên tục vồ lên bãi cát, nước biển nhanh chóng lấn qua giới hạn ban đầu, tấn công vào đất liền.

Xa xa dường như có thứ gì đó vô cùng to lớn xuất hiện, chấn động đất càng lúc càng mạnh, mọi người đứng trong phòng khách loạng choạng ngã nhào ra sàn nhà. Vách tường và nóc nhà của căn biệt thự này cũng rung lắc điên cuồng như sắp sập đến nơi vậy.

Động đất, biển động…..Dường như thiên tai đang cùng với sự tồn tại siêu nhiên nào đó giáng lâm xuống nơi đây.

Clauris đang ngã trên sàn nhà đau đớn ôm chặt đầu, khàn giọng hét lớn: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa mà! Đừng….đừng…..đừng!”

Gió lớn rít gào, sóng biển gầm gừ, tiếng hét đầy sợ hãi của Clauris, trong những âm thanh hỗn loạn ấy Sở Dương Băng cúi đầu nhìn xuống trang bản thảo cuối cùng, trên đó viết một đoạn cuối cùng của bài thơ.

Sở Dương Băng vô ý thức lặp lại đoạn thơ ấy, đồng thời một giọng nam cũng cùng lúc ngâm thơ với cậu: “Ôi, tội lỗi của ta nặng nề nhường nào đạp trên con đường hủy diệt, ngay cả lòng thương xót của thiên đàng cũng chẳng thể cứu rỗi.

Dù cho nấm mồ chết chóc cũng không thể yên giấc, phải xua đi cánh chim đen tối của sự tàn khốc. Ngài giáng xuống từ cõi vĩnh hằng vô tận.”

Sở Dương Băng nghe thấy ngước đầu lên, chẳng biết từ khi nào Colvin đã xuất hiện ở trong phòng khách.

Y đứng ở giữa bốn người, dưới chân là một trận pháp phức tạp nhuộm màu máu tươi.

Colvin nắm con dao khắc trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Dương Băng hỏi:

“Cậu nghe hiểu ư?”

Cậu nghe hiểu? Nghe hiểu cái gì?

Đầu Sở Dương Băng như bị sét đánh, một âm thanh quái lạ bỗng nhiên vang lên bên tai cậu.

Lần này không phải do Colvin thuật lại, đây mới là sóng tinh thần và âm thanh chân chính của Cựu thần từ thời viễn cổ. Nó đang câu thông với não bộ của Sở Dương Băng, cộng hưởng cùng linh hồn cậu.