Jane
Đây là lần đầu tiên Sở Dương Băng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của một người khi rời vào ảo cảnh, Cố Dịch An thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, bắp thịt toàn thân căng cứng. Mặt mày co rúm, họng liên tục phát ra âm thanh kỳ quái không rõ ràng.
Đại khái khoảng ba phút sau, Cố Dịch An bắt đầu run rẩy dữ dội, âm thanh từ cổ họng dần dần trở thành tiếng gào thét đinh tai và nức nở nghẹn ngào. Bàn tay đang nắm pho tượng của anh ta siết chặt đến mức lộ ra khớp xương trắng ở dưới lớp da.
Có lẽ vì ảo giác đã kết thúc, Cố Dịch An hoàn toàn kiệt sức, pho tượng trong tay anh ta rớt xuống đất, bản thân anh ta cũng ngã nhoài ra sàn nhà.
Lục Phi Trầm cau mày, ngồi xổm xuống nhặt pho tượng từ dưới đất lên, nhưng hắn không thấy lại ảo giác được.
“Hôn mê rồi, xem ra chúng ta phải đợi Cố Dịch An tỉnh lại thì mới biết được anh ta đã thấy cái gì.” Lục Phi Trầm cầm pho tượng đứng lên, đặt nó về lại trên bàn, quay đầu nhìn về phía Trình Kiến Nguyên nói: “Anh là Trình Kiến Nguyên đúng không? Phiền anh đưa anh ta về phòng ngủ cho khách nhé?”
“Tôi?”
“Đúng vậy.” Lục Phi Trầm nói: “Nếu như anh muốn tìm tiếp cũng được, phỏng chừng trong biệt thự cũng không có thứ gì nguy hiểm.”
Tuy Trình Kiến Nguyên trầm mặc ít nói, nhưng y không ngốc, y liếc mắt nhìn chằm chằm Lục Phi Trầm, rồi liếc sang Sở Dương Băng đang đứng cạnh hắn. Sau đó khom lưng đỡ Cố Dịch An đang nằm trên sàn nhà lên, im lặng dìu anh ta về hướng phòng dành cho khách.
Thái độ Lục Phi Trầm đối với Sở Dương Băng và thái độ của hắn đối với Cố Dịch An có thể nói là khác một trời một vực, xét thấy bất thường trước đó của Lục Phi Trầm, Trình Kiến Nguyên cũng không định vì chút chuyện vặt này mà đối đầu với hắn.
Sau khi Trình Kiến Nguyên dìu Cố Dịch An đang hôn mê rời khỏi phòng điêu khắc, Sở Dương Băng bước tới một bên giá đỡ, nhìn những pho tượng muôn hình muôn vẻ trên đó.
Lục Phi Trầm nhìn cậu, thở dài nói: “Có gì muốn hỏi sao?”
Sở Dương Băng nhắm mắt lại, nói: “Không có.”
Lục Phi Trầm bước lại gần Sở Dương Băng, Sở Dương Băng nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng, không nhịn được xoay người nhìn Lục Phi Trầm. Lục Phi Trầm lại nghiêng người lấn tới, đặt cậu lên trên giá đỡ, ép Sở Dương Băng nhìn thẳng hắn, nói: “Sợ sao?”
Sở Dương Băng nhìn hắn, trả lời: “Sợ.”
Lục Phi Trầm không nói tiếp mà chỉ vươn tay ôm chặt cậu vào lòng. Khí chất lạnh lẽo trên người hắn tràn vào xoang mũi của Sở Dương Băng, Sở Dương Băng bị hắn ôm cũng không giãy dụa.
Sự tương tự giữa Lục Phi Trầm và bá tước Cappadocia, sự đề phòng và địch ý của Lilith đối với Lục Phi Trầm, Lục Phi Trầm vô tình để lộ ra bất thường…..Mỗi một vấn đề, Sở Dương Băng đều đặt ở trong lòng.
Cậu cũng không biết Lục Phi Trầm rốt cuộc là gì, là quái vật ư? Hay là ác ma? Là ác quỷ? Là NPC? Cậu cũng không biết, nhưng cậu chỉ biết mỗi câu chuyện mà cậu cùng trải qua với Lục Phi Trầm, hắn chưa bao giờ tổn thương cậu.
Đổi một cách nói khác thì, Lục Phi Trầm coi như có lỗi với cả thiên hạ, cũng chưa từng có lỗi với cậu, vậy Lục Phi Trầm rốt cuộc là gì đối với cậu mà nói cũng không quan trọng.
Sở Dương Băng dang tay, vòng qua sau lưng Lục Phi Trầm, hết thảy lời muốn nói đều ẩn trong cái ôm ấp lặng yên này.
“Em sẽ biết.” Lục Phi Trầm ghé sát vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Nhưng anh hi vọng một ngày kia sẽ không bao giờ đến.”
Kết thúc cái ôm này, Sở Dương Băng nhìn hai pho tượng một mới một cũ đặt ở trên bàn nói: “Pho tượng mới có lẽ do Colvin khắc, vậy cái cũ là ai khắc?”
Sở Dương Băng suy tư nói: “Em luôn cảm giác chúng ta đã bỏ lỡ manh mối nào đó, hôm qua sau khi em ngất xỉu, bọn anh có tiếp tục kiểm tra phòng sách của Clauris không?”
“Không.” Sau khi Trình Kiến Nguyên dìu Cố Dịch An về phòng xong thì quay trở lại, nói: “Hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực, sau khi cậu ngất xỉu thì chúng tôi bàn bạc quyết định không tìm tiếp nữa.”
“Vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên quay lại đó xem thử.” Sở Dương Băng đề nghị.
Trình Kiến Nguyên và Lục Phi Trầm không phản đối, Lục Phi Trầm chỉ vào pho tượng còn mới trên bàn nói “Trước khi đi không định cầm pho tượng này lên xem thử có phát động manh mối không à?”
Sở Dương Băng cau mày nói: “Không lý nào cả hai pho tượng đều là điểm phát động chứ?”
Trình Kiến Nguyên thích làm hơn thích nói, cầm luôn pho tượng còn lại lên nhưng không có gì xảy ra.
Sở Dương Băng vốn âm thầm hít một hơi, không ngờ lại không xảy ra chuyện gì..
“Thôi, chúng ta đi phòng sách của Clauris.”
Ba người rời khỏi phòng điều khắc rồi vòng ngược về lại phòng sách của Clauris, phòng sách vẫn xả đầy giấy tờ như trước, lúc này ba người không để mắt đến giấy trên sàn nhà nữa mà bắt đầu cẩn thận tìm kiếm giá sách hai bên và bàn sách của Clauris.
4:56 CH
Sở Dương Băng đang rút một quyển sách ra, tựa sách là “Vị cứu tinh của Deep One”, quyển sách này bị nhét trong góc khuất mắt nhất trên giá sách, nhìn vô cùng cũ kỹ. Nhưng khi Sở Dương Băng rút sách ra, bỗng nhiên có một tấm ảnh chụp đen trắng rơi xuống.
Nhân vật trong hình là một nhà bốn người, trong đó có hai đứa trẻ một nam và một nữ, bé trai có một cặp mắt đẹp như hồ băng thuở cổ xưa, Sở Dương Băng nhận ra đó là Colvin hồi nhỏ. Nếu vậy đứa bé gái còn lại là Clauris.
Cặp vợ chồng trong hình hẳn là cha mẹ họ, thân hình cả hai người đều gầy gò ốm yêu, mặt mày âm u. Người cha đeo kính mắt, mặc bộ đồ vest vừa người trông khá nho nhã.
Còn người mẹ thì khá kỳ lạ, bà ta mặc một bộ đầm dài màu đen lạ lùng, ánh mắt khi nhìn đứa con lớn Colvin rất quái dị, vừa nóng bỏng, vừa ngoan cố, lại vừa điên cuồng.
Ánh mắt ấy khiến Sở Dương Băng không rét mà run, cậu cau mày lật tấm ảnh lại thì thấy có một dòng chữ viết ở mặt trái:
“Hỡi Chúa Cha, đấng cứu rỗi của con, sâu dưới đáy đại dương, ngủ say trong thành cổ, con nguyện hiến dâng lên mọi thứ của con.”
Sở Dương Băng lật tấm ảnh lại, ánh mắt của người mẹ khi nhìn Colvin khiến Sở Dương Băng nhận ra một ý nghĩa khác.
Sở Dương Băng cau mày, cầm tấm ảnh đó đi về phía Lục Phi Trầm và Trình Kiến Nguyên, nói: “Hai người nhìn cái này.”
Sau khi hai người kia nhìn tấm ảnh xong đều suy tư.
Sở Dương Băng nói: “Hai người có nhớ không, Clauris nói mẹ của cô ta là một tín đồ cuồng giáo, cha là nhà huyền bí học, sau khi mẹ đột ngột qua đời, không lâu sau cha cũng phát điên.”
Lục Phi Trầm cầm ảnh nói: “Xem ra không riêng gì hai anh em này có liên quan đến Cthulhu, mà cha mẹ họ cũng vậy.”
Vừa rồi Trình Kiến Nguyên và Lục Phi Trầm có có phát hiện mới, dưới bàn sách của Clauris có một chiếc tủ có thể đựng đồ, bên trong tủ đặt một két sắt. Hiển nhiên tất cả những thứ Clauris không hy vọng đám “thám tử” bọn họ tìm thấy đều cất ở trong két.
Bây giờ có tấm hình này rồi, vậy những thứ bên trong két sắt càng trở nên quan trọng.
“Chúng ta phải tìm cách mở két sắt này ra.” Trình Kiến Nguyên nói: “Loại két sắt bảo hiểm này cần phải có chìa khóa mới mở được.”
“Chìa khóa ở đâu?” Sợ Dương Băng tự lẩm bẩm.
Bầu không khí im lặng bao trùm ba người họ, muốn tìm một chiếc chìa khóa trong nguyên căn biệt thự lớn thế này, nói dễ hơn làm.
“Phòng ngủ.” Lục Phi Trầm bỗng nhiên mở miệng nói: “Relf sẽ dọn dẹp biệt thự, nếu để ở chỗ khác Clauris cũng không thể an tâm, chỉ có phòng ngủ là có khả năng nhất.”
Phòng ngủ, tuy Lục Phi Trầm đã nói vậy nhưng phòng ngủ lớn cỡ đó, Clauris sẽ giấu ở đâu chứ?
Sở Dương Băng bỗng nhiên nói: “Phòng ngủ Clauris có tủ trang điểm đúng không?”
Lục Phi Trầm gật đầu, Sở Dương Băng cười nói: “Có lẽ em biết Clauris giấu chìa khóa ở đâu rồi.”
Sở Dương Băng nói: “Hai người ở đây chờ em, em đi lấy chìa khóa.”
“Có cần anh đi chung không?” Lục Phi Trầm nói từ phía sau.
“Không, không cần đâu, em đi một lát sẽ quay lại.” Sở Dương Băng nói xong chạy vội ra khỏi phòng khách, bịch bịch bịch lao lên lầu ba.
Sau khi bước vào phòng ngủ của Clauris, Sở Dương Băng đi thẳng đến bàn trang điểm. Cậu gỡ tấm kính tròn trên bàn trang điểm xuống, sau đó tìm thấy một ngăn ẩn ở sau mặt kính.
Cậu đã đoán đúng, trước đây cậu từng tìm ra manh mối trong lâu đài của Cappadocia bằng chính cách này, không ngờ hôm nay thử lại vẫn trúng mánh.
Mở ngăn ẩn ra, bên trong chứa một chiếc chìa khóa.
Sở Dương Băng vội vàng cầm chìa khóa định quay trở lại phòng sách thì ngay lúc ấy, một tiếng sấm vang trời nổ ra!
Bầu trời vừa sáng chẳng được bao lâu lại hạ xuống cơn mưa rào, giữa bầu trời những tia chớp liên tục xẹt qua, mang theo cả tiếng sấm đùng đoàng, đồng thời một tiếng vang thật lớn cũng phát ra từ phòng ngủ cho khách.
Lúc đó Sở Dương Băng đang đứng trong hành lang lầu ba, vô cùng phấn chấn cầm chìa khóa chuẩn bị quay lại mở két sắt.
Âm thanh ấy phát ra ngay bên tay cậu, cậu cảm giác mặt đất khẽ rung lên.
Sở Dương Băng cầm chìa khóa, khó khăn xoay đầu nhìn về phía phòng ngủ cho khách.
Không….Không thể nào.
Không thể…
Sở Dương Băng loạng choạng chạy đến trước cửa phòng cho khách, tay run rẩy đẩy ra rồi lại bị cảnh tượng phía sau cửa dọa sợ.
Cố Dịch An nằm trên giường, trong cơ thể anh ta như có thứ gì đó di chuyển. Chúng chạy dọc theo mạch máu, xương cốt của Cố Dịch An biến dạng thấy rõ. Tứ chi vỡ vụn thành nhiều mảnh, bẻ cong thành một góc độ khó tin được.
Bụng Cố Dịch An nhô lên, bên trong l*иg ngực và ổ bụng như có thứ gì đó khao khát được phá xác chui ra.
Cơ thể Cố Dịch An bị thứ gì đó kéo căng, nhưng cơ thể mỏng manh của loài người rõ ràng không thể chống đỡ được.
Bên trong phòng khách dường như đã bị một sức mạnh nào đó tấn công, ngoại trừ chiếc giường mà Cố Dịch An đang nằm ra thì tất cả những đồ vật khác trong phòng đều vỡ nát, mặt tường còn hiện ra những vết nứt.
Có lẽ đó là nguyên do của tiếng nổ đinh tai mà Sở Dương Băng nghe thấy.
Cơ thể Cố Dịch An còn đang biến dạng, sau khi biến dạng tới một mức độ nhất định thì bắt đầu trở nên bành trướng, nhất là phần ngực và bụng của anh ta.
Cố Dịch An như cơ thể mẹ của một thứ dị chủng đáng sợ nào đó, và thứ dị chủng đó đang chuẩn bị phá xác mà ra!
Hiển nhiên cơ thể của loài người không thể chịu đựng được, khi đã bành trướng đến một mức độ nhất định cơ thể Cố Dịch An bỗng nhiên nổ tung! Thịt vụn và bọt máu hòa lẫn vào nhau, văng tung tóe ra tứ phía!
Thật bất hạnh, Sở Dương Băng đứng ở ngay cửa đột nhiên không kịp phản ứng, hứng trọn làn mưa máu thịt này!
Cơ thể của Cố Dịch An nổ tung. Mô cứng và mô mềm trong người bị nghiền nát thành một loại hỗn hợp sủi bọt văng khắp nơi.