Kinh Tủng Chi Thư

Chương 71

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Jane

Bốn người đều ôm suy nghĩ riêng rời khỏi phòng sách của Colvin, tiến vào phòng sách của Clauris.

Phòng sách của Clauris không giống với Colvin, phòng của cô ta không có cửa sổ hướng ra biển cả. Cửa sổ duy nhất trong phòng còn bị một tấm màn đen nhung che mất, như thể đang che giấu một bí mật vô hình nào đó vậy.

Sau khi vào phòng Clauris, Cố Dịch An tiện tay mở đèn. Khoảnh khắc ánh đèn sáng ngời chiếu sáng cả gian phòng, bốn người đều bị chấn động vì trên sàn nhà trong phòng Clauris trải đầy giấy tờ, gần như không có chỗ trống để đặt chân lên được.

Có một vài tờ giấy nhăn nhúm như bị ai đò vò lại, có vài tờ còn mới tinh không ghi một chữ nào, có vài tờ ghi chi chít những hàng chữ không ai hiểu, một vài tờ giấy ghi dăm ba câu bằng bút mực đỏ.

Những tờ giấy rải rác xếp chồng lên nhau, tờ này đè lên tờ khác, chằng chịt như mạng nhện. Mỗi một tờ giấy đều im lặng, mỗi một tờ giấy đều thầm thì. Chúng yên lặng phục tùng trước mặt nữ chủ nhân, sau khi chủ nhân rời đi, chúng cười nhạo cô trong bóng tối không người một cách quỷ quái, tất cả chúng đều có liên quan đến một bí mật chung.

Sở Dương Băng khom lưng nhặt tờ giấy bị vo thành một cục mở ra, trên giấy là những hàng chữ viết tay đẹp đẽ bằng mực đen. Những chữ này có lẽ là một đoạn ngắn của bộ tiểu thuyết nào đó, mô tả một loạt các sự kiện kỳ lạ mà một con thuyền ra khơi gặp phải.

Chữ viết trên giấy đều là chữ mực đen, nhưng người viết ra chúng có lẽ tâm trạng không được ổn định, lực bút lúc nặng lúc nhẹ, mực bút bị đứt quãng, có vài chỗ còn ấn xuống một vệt mực đen khá lớn, thoạt nhìn rất bẩn thỉu.

Trình Kiến Nguyên và Cố Dịch An đứng bên cạnh cũng nhặt giấy lên đọc thử, Lục Phi Trầm nhặt một tờ ghi bằng bút mực đỏ lên nói: “Chữ viết bằng mực đỏ là của Colvin, mực đen mới là của Clauris, Clauris quả nhiên đang đạo văn bài viết của Colvin.”

“Chúng ta nhặt hết giấy ghi bằng mực đỏ lên xem có manh mối gì không.” Cố Dịch An đề nghị.

Ba người còn lại gật đầu đồng ý, giấy trên sàn nhà đã có chữ viết của Colvin, vậy cũng có khả năng sẽ có những manh mối liên quan đến những việc y đã trải qua. Họ cần biết nhiều hơn về Colvin mới có thể tìm hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, mới có thể tìm được cách thoát mạng vào thời điểm Cthulhu thức tỉnh.

Bốn người phân công nhau hành động, tìm những mảnh giấy có ghi chữ bằng mực đỏ trong đống giấy chất chồng chất đống trên sàn nhà. Tuy đã phân chia nhau ra tìm nhưng để chắc chắn không làm sót bất kỳ tờ giấy nào, họ vẫn tốn kha khá thời gian, cuối cùng cũng gom được một xấp lớn.

Mỗi người luân phiên nhìn thử, giấy có chữ viết của Colvin đa phần là một vài câu không rõ nghĩa.

“Đã bay lên thì có thể chìm, đã chìm xuống thì có thể bay lên.”

“Những thứ ghê tởm đang chờ đợi những giấc mơ trong vực thẳm, sự suy tàn đang lan rộng khắp nơi trên các thành phố bấp bênh của nhân loại.”

“Trong những thành trì hoàng hôn vô danh kia hẳn là không có nội dung mà nó đang truy tìm, lưu lại tòa thành này trong một giấc mộng tựa quên lại chẳng thể quên có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất.”

“Những sinh vật ngủ say mãi mãi không phải là kẻ chết, trong thời gian dài đằng đẵng và quái dị, cái chết cũng có kết cục khác.”

Lục Phi Trầm nói: “Chữ viết trong giấy tuy lộn xộn nhưng vẫn có thể đoán được, đây là những thứ do Colvin đã viết ra trong trạng thái cuồng loạn sau khi tiếp xúc với lời kêu gọi của Cthulhu.”

Cố Dịch An tiếp lời Lục Phi Trầm nói: “Những trang giấy chữ mực đen là do Clauris chỉnh sửa lại câu cú lộn xộn của Colvin, nối chúng lại thành bài văn, viết ra một quyển tiểu thuyết.”

Sở Dương Băng nhìn những bài viết bị vứt bỏ tán loạn khắp sàn nhà nói: “Xem ra Clauris sáng tác không hề suôn sẻ.”

“Sáng tác?” Cố Dịch An cười khinh thường một tiếng nói: “Ăn cắp văn và linh cảm của người khác chỉnh sửa thành văn chương của mình, chữ ký lại ghi tên của mình, sáng tác cái chim!”

Trên mặt Lục Phi Trầm cũng mang theo vẻ kinh thường, cầm một xấp giấy viết tay của Colvin thả lên trên bàn.

Nhưng chính hành động này của hắn đã phát động ảo giác lần thứ hai, hơn nữa ảo giác lần này cả bốn người họ đều thấy được.

Cả đám chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, sau khi mở mắt ra lại thì phả hiện mình đang ở trong phòng sách sạch sẽ, ảo ảnh Clauris đang ngồi ở sau bàn, cầm bút viết như bị ai nhập.

Trên mặt cô ta lộ ra vẻ lo lắng và ghen tị, cô ta viết xong một tờ giấy vô cùng phấn chấn cầm nó lên đọc đi đọc lại, giây lát sau vẻ mặt bỗng nhiên càng sốt sắng hơn, cô ta vò tờ giấy thành một cục ném xuống bàn rồi ngồi ngơ ngẩn tại chỗ.

“Tại sao…… Tại sao tại sao tại sao tại sao!” Clauris nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó bỗng nhiên nâng tay ném bút máy xuống, mực bút màu đen văng tung tóe, giấy trên sàn càng bị vấy bẩn thêm.

Clauris thật sự không hiểu, tại sao cô ta không viết ra loại văn giống như Colvin? Tại sao cô ta không có thiên bẩm như Colvin? Colvin chẳng qua là một kẻ điên, y có thể làm được gì? Tại sao không phải cô có thiên bẩm như thế? Tại sao không phải cô?

Thực ra Clauris biết rõ, Colvin anh trai mình có liên quan tới một sự tồn tại nào đó, cô ta đã từng mừng thầm vì nó không lựa chọn mình.

Nhìn Colvin, anh trai cô, y có nhan sắc trời ban và thiên bẩm trời sinh, nhưng y bây giờ cũng chỉ là một kẻ điên điên khùng khùng, hay nói những tiếng khản đặc như kẻ điên. Y không có cách nào giao tiếp với người bình thường, thường ngồi một mình trước cửa sổ sát đất. Y sẽ tự hại mình, sẽ viết những câu chữ đáng kinh ngạc trên những quyển sách mà y từng đọc.

Từng có lúc cô ước ao được như anh trai mình. Ước ao nhan sắc của y, ước ao tài hoa của y, loại ước ao này dần dần biến chất thành bãi nước thối trong lòng cô, lúc nào cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn. Cô nuôi dưỡng một con rắn độc ngay trong l*иg ngực mình, trái tim cô bị con rắn độc ấy ăn mòn bất kể ngày đêm.

Sau khi Colvin phát điên, so với nỗi sợ hãi đối với một kẻ điên thì cô có một cảm giác mừng rỡ đáng sợ dâng tràn trong tim! Anh trai của cô, người bất hạnh đáng thương bị tà thần tuyển chọn, hào quang cuộc đời vốn luôn nằm trên người y cứ thế bị lụi tàn một cách dễ dàng.

Sau khi chuyển tới căn biệt thự này, Clauris nhìn Colvin từ từ trở nên gầy gò, thường phát ra âm thanh con người không thể hiểu được, nhìn y bị người hầu câm dùng vải trói trên giường để hạn chế y làm ra hành động tổn thương chính mình, nhìn y cơm nuốt không trôi, đêm nghỉ không yên, cảm giác mừng rỡ trước đây dần dần biến thành sư thương hại gần như là kiêu căng.

Đáng thương biết bao, người bị tà thần tuyển chọn, anh trai của cô.

Clauris nói với người dân trong thị trấn nhỏ này rằng cô có một người anh trai bị điên, họ tin lời của một cô gái, sau đó tỏ ra thông cảm với cô đồng thời toát ra sự chán ghét và bài xích với một người điên. Cái trấn nhỏ này cũng chẳng lớn lao gì, cô không tốn bao nhiêu công sức đã khiến cả thôn trấn biết anh trai cô là một người điên!

Con rắn độc trong nội tâm Clauris diễu võ dương oai, nhưng bãi nước thải hôi thối trong lòng cô đã mục nát và lên men, vĩnh viễn không cách nào lắng trong được.

Nhưng sự kiêu ngạo và lòng thương hại của Clauris không duy trì được bao lâu, không biết là ngẫu nhiên hay tất nhiên, Clauris bất ngờ nhặt được một vài bài viết mà Colvin viết ra trong trạng thái cuồng loạn. Trên giấy miêu tả một thành phố cổ dưới đáy biển, mô tả những loài cai trị thuở xưa trên toàn thế giới.

Những con chim Shantak [1] trên vùng đồng bằng lạnh lẽo thuần phục trên tay chúng, những con quỷ Ghast sống trong hầm ngầm Zin [2] coi chúng như người thống trị. Chúng tạo ra loài Nightgaunt [3] hoành hành lúc nửa đêm, Cthulhus vĩ đại là đồng bào của chúng, Shoggoth [4] là nô ɭệ của chúng. Dhole [5] tỏ lòng tôn kính với chúng từ trong thung lũng Pnath, và Gug [6] kẻ khổng lồ ngợi ca chúng từ dưới những rặng núi cổ ở dãy núi Tolok.

Những thứ quỷ quái, dị thường, đáng sợ, nhưng có lẽ là chân tướng của sự thật lại ẩn giấu trong câu chữ do một người điên viết ra.

Lần đầu tiên đọc được, Clauris cầm giấy mà run rẩy cả người.

Đây không phải thứ mà nhân loại có thể tưởng tượng ra được, đây là do vị tà thần ngày đêm rủ rỉ bên tai Colvin.

Clauris sợ hãi, nhưng con rắn độc trong l*иg ngực lại cắn thêm một nhát lên trái tim cô. Clauris cũng không hiểu mình bị gì, cô cứ như bị ma xui quỷ khiến chỉnh sửa lại bài viết của Colvin rồi nộp cho nhà xuất bản.

Thế nhưng không ngờ biên tập Burton của nhà xuất bản lại gửi thư cho cô, trong thư bày tỏ vô cùng tán dương bài viết này. Nói đó là “bằng chứng cho sự cộng hưởng giữa thiên tài và thần linh”, là “bài thánh ca của thi nhân đối với thế giới.”

Chất kịch độc mang tên ghen tị chảy trong máu cô, chảy xuôi từ trái tim đến đầu ngón tay, lan tràn khắp cơ thể cô!

Clauris không ngờ được, cho dù Colvin đã điên rồi thì thiên bẩm của y vẫn không hề bị dập tắt, mà ngược lại càng rực rỡ hơn vì được câu thông với Cựu Thần.

Từ khi nhận thư của Burton, Clauris đã bước lên con đường không thể quay đầu. Cô ta liên tục lấy trộm bài viết của Colvin, chấm mυ'ŧ thêm đôi ba chi tiết rồi gửi cho nhà xuất bản để đổi lấy sự vinh danh tác gia trên toàn thế giới. Dù sao trong biệt thự ngoài cô ta ra cũng chỉ còn người hầu câm Refl, Refl có miệng nhưng không thể nói, có lời mà không thể kể, cô còn sợ cái gì?

Về phần Colvin, chưa nói tới việc Colvin đã điên rồi liệu có thể có ý thức đi vạch trần cô ta hay không, mà cho dù là vậy, thì ai lại đi tin lời một người điên? Thế nhân chỉ cho rằng lời nói của y là điên rồ, cho rằng là do y ghen tị với người em gái thiên tài của mình.

Nhưng sự thật thì sao? Clauris có thể ngửi thấy mùi nước cống hôi thối tỏa ra từ trong thân thể của chính mình!

Clauris cũng từng thử gửi bài viết do chính mình sáng tác cho nhà xuất bản, nhưng mỗi lần gửi đều bị trả về, cô căm hận bản thân mình tầm thường, ghen tị thiên bẩm của Colvin. Đối với những trang giấy do Colvin viết ra đang bày trên bàn mình, Clauris vừa căm thù, vừa đố kị và rồi ỷ lại chúng.

Clauris nhìn chằm chằm xấp bài viết, rốt cuộc không kìm được hét to một tiếng hất chúng xuống sàn nhà. Ảo ảnh của Clauris ngồi yên trên ghế một chốc, ngơ ngác, nhìn chằm chằm những trang giấy này rồi nhào xuống sàn nhà như bị điên, ngồi giữa đống giấy tờ lộn xộn tìm kiếm bản thảo có chữ viết của Colvin, chỉ sợ làm sót mất tờ nào.

Cô ta và những trang giấy điên cuồng này cộng sinh với nhau, những trang giấy này hút đi tính mạng và linh hồn của Clauris, còn cô ta thì không thể rời bỏ chúng, không thể sống thiếu chúng được! Chẳng biết tự bao giờ Clauris đã trở thành con rối của chính những trang giấy này!

Cô biết mình đang thối rữa, từ trong ra ngoài đều thối rữa, con rắn kia ăn nuốt trái tim cô, cô đã thối rữa đến mức chẳng còn gì ngoài túi da ngoài thân, còn bên trong chỉ toàn là những suy nghĩ tanh tưởi!

***************************************

[1] Shantak: là một sinh vật thần thoại hư cấu trong Thần thoại Cthulhu do tiểu thuyết gia người Mỹ Howard Philip Lovecraft tạo ra. Shatak là một con chim khổng lồ đậu trên những ngọn núi gần cao nguyên lạnh lẽo. Hình dạng về cơ bản giống với hình dạng của loài chim và đầu giống với đầu ngựa. Đôi cánh giống như đôi cánh của một con dơi. Cơ thể thậm chí còn lớn hơn con voi, phủ một lớp vảy, da rất bẩn, hai móng vuốt rất mạnh và tiếng kêu chói tai như tiếng thủy tinh vỡ.[2] Ghast: là một chủng tộc chiếm đại đa số ở Underworld, chúng sống trong hầm ngầm Zin bên dưới Dreamlands. Cơ thể Ghast to lớn hơn nhiều so với một người đàn ông và chúng có một khuôn mặt mơ hồ của con người, mặc dù chúng thiếu một cái mũi. Da của chúng thô ráp và nhợt nhạt. Giác quan của chúng rất bất thường. Ghast có thể nhìn rất rõ trong bóng tối và đánh hơi mùi rất nhạy. Chúng nhảy trên một đôi chân giống như kangaroo, huyên náo, nhanh nhẹn và rất mạnh mẽ. Ghast thích sống trong bóng tối hoàn toàn và chúng không hề thích ánh sáng tự nhiên – ánh sáng mặt trời sẽ gϊếŧ chết chúng ngay lập tức. Ánh sáng lờ mờ của Underworld dường như rất có lợi cho loài này[3] Nightgaunt: là một chủng tộc hư cấu trong Thần thoại Cthulhu. Nó thuộc về một chủng tộc phụ thuộc và không thông minh lắm, nhưng có thể hiểu nhiều ngôn ngữ khác nhau và là bạn của nhiều chủng tộc bí ẩn khác. Nightgaunt có hình dạng na ná con người, nhưng mỏng, đen và không mặt. Da của chúng trơn và đàn hồi. Chúng có một cặp sừng hướng vào trong đầu, đuôi có gai dài và bàn chân có thể cầm nắm sử dụng để “cù” nạn nhân của chúng khiến họ phục tùng. Chúng có thể bay bằng cách sử dụng một bộ cánh có màng. Chúng không tạo ra âm thanh.[4] Shoggoth: một chủng loài nguyên thủy xuất hiện lần đầu trong tiểu thuyết “Tại dãy núi điên rồ”, một con Shoggoth trung bình có đường kính khoảng 15 feet (4,5 Mét). Các cơ quan cấu trúc duy nhất mà chúng vẫn giữ được bình thường là mắt và miệng. Và mỗi Shoggoth lại có hàng tá những con mắt và miệng ở khắp thân. Về mặt sinh học, Shoggoth giống như loài Amoeba (Trùng A míp). Chúng bắt được con mồi bằng cách sử dụng những cánh tay giả giống như các xúc tu, và điều đặc biệt cuối cùng, Shoggoth là loài nhân tạo. Nhưng chúng rất thông minh, mạnh mẽ, cục súc,không thể bị kiểm soát, hay lên cơn điên bất chợt và rất hung dữ, thường thường thì chúng hay bắt chước thói quen và lời nói của chủ nhân cũ của chúng là Elder Thing.[5] Dhole: là những sinh vật khổng lồ giống như giun thịt. Chúng đào hố trên mặt đất và sinh sống. Chúng không phải là những sinh vật sống trên Trái đất và chúng chưa từng đến Trái đất ngoại trừ trong một khoảng thời gian ngắn. Mặc dù chúng có thể thu nhỏ bản thân theo cách tương tự như giun đất, nhưng chúng không được tự do thay đổi hình dạng. Vì các Dhole được phân bổ trên nhiều hành tinh, chúng có thể có một số khả năng du hành không gian, hoặc chúng có thể di chuyển được bằng những thứ khác. Dhole ăn nhiều loại hydrocarbon, dù là tươi hay thối, bao gồm than, dầu mỏ, bụi bẩn, xác chết, v.v. Vì chủng tộc này ghét ánh sáng mặt trời và không bao giờ xuất hiện trên mặt đất, nên rất khó để con người ở dưới lòng đất tối tăm nhìn thấy khuôn mặt thật của chúng.[6] Gug: là một chủng tộc độc lập cấp thấp hơn xuất hiện trong Thần thoại Cthulhu, chúng sống trong những giấc mơ giả tưởng và đã bị đày xuống thế giới ngầm của những giấc mơ vì những nghi thức chúng đã tiến hành khi thờ phụng các Cựu Thần quá mức ghê tởm. Gug là một con quái vật khổng lồ và cá thể trung bình cao ít nhất 20 feet. Khi chiến đấu, Người khổng lồ Gug có thể chọn cắn hoặc tấn công đối thủ bằng một tay. Nó có hai cổ tay móc ở phía trước của mỗi cánh tay, có nghĩa là một cánh tay có thể tấn công hai lần bằng một cái móc. Tuy nhiên, hai móng vuốt này chỉ có thể tấn công cùng một đối thủ tại một thời điểm.