Kinh Tủng Chi Thư

Chương 65

Jane

Sở Dương Băng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, cậu quay đầu lại nhìn cửa hỏi: “Mọi người thấy chúng ta có thể rời khỏi biệt thự ra thị trấn bên ngoài điều tra không?”

“Cứ thử ắt sẽ biết.” Lục Phi Trầm nói xong thì đứng lên đi tới trước cửa biệt thự, vươn tay kéo cửa ra, gió bão bên ngoài gầm thét ùa vào, thổi lớn đến mức Lục Phi Trầm phải vịn chặt mép cửa mới đứng vững được.

Lục Phi Trầm cau mày nhìn bầu trời bên ngoài, đóng cửa lại đi về phòng khách nói: “Bên ngoài mây đen rất dày, sức gió vô cùng lớn, tôi cho rằng có bão đến. Bão ngoài trời không biết lúc nào mới hết, ra ngoài quá nguy hiểm.”

“Như vậy nghĩa là, dù thời tiết xấu đến mức này nhưng quý cô Clauris kia vẫn nhất quyết muốn ra ngoài.” Cố Dịch An suy tư nói: “Cô ta muốn trốn tránh căn biệt thự này? Trong biệt thự có thứ gì khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, hơn nữa để giải quyết thứ khiến cô ta sợ hãi lại có liên quan đến bản thảo? Như vậy có thể hiểu được vì sao cô ta sống chết muốn tìm ra bản thảo và khẳng định bản thảo còn ở trong biệt thự.”

Phải công nhận Cố Dịch An suy luận rất chặt chẽ.

Clauris tỏ ra vô cùng cần thiết và lo lắng muốn có được bản thảo trước mặt bốn người họ, thái độ vội vàng, hoang mang khi rời khỏi biệt thự đã khiến cô ta bại lộ.

“Có lẽ chúng ta nên thử tìm kiếm trong biệt thự này trước.” Lục Phi Trầm liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách nói: “Tám giờ, bây giờ là tám giờ sáng, đi phòng Colvin trước.”

Ba người còn lại đồng ý với kiến nghị của Lục Phi Trầm, chuẩn bị lên lầu điều tra bên trong căn biệt thự.

Chỗ mấy người Sở Dương Băng đang ở là phòng khách của biệt thự, chính giữa phòng khách đặt một bàn trà bằng đá hoa cương, trên đất trải một tấm thảm màu đen khá dày.

Lúc Sở Dương Băng đứng lên hơi nhíu mày, đám lông ở chỗ tiếp xúc giữa bàn trà và tấm thảm hình như hơi bết lại với nhau. Chắc là có thứ chất lỏng nào đó rơi trên tấm thảm khiến chỗ đó bị ướt, nhưng vết bẩn này lại không đượ xử lý sạch sẽ nên mới tạo ra vết nối giữa bàn trà và thảm trải.

Sở Dương Băng cũng không nghĩ nhiều, dù sao bàn trà hay được đặt nước trà, đồ ăn và những vật phẩm khác lên, có lẽ ai đó đã bất cẩn hất đổ nước, lông của thảm trải lại khá dày khó mà xử lý sạch sẽ được, vì vậy mới để lại dấu vết.

Bên ngoài phòng khách có một cầu thang dạng xoắn ốc cầu kỳ lại khá to lớn dẫn lên trên, bốn người bước lên lầu hai bằng chiếc cầu thang này, họ đi giữa hành lang, mục tiêu rõ ràng là tìm kiếm căn phòng của người anh trai.

Đa số phòng ở lầu hai đều có chức năng riêng, trên đường đi họ thấy có phòng điêu khắc, phòng vẽ tranh, phòng sách, phòng âm nhạc, phòng chơi, phòng quần áo v,v… có thể nhìn ra hai vị chủ nhân của căn biệt thự cũ kỹ này quả thật rất có thiên phú trong lĩnh vực nghệ thuật.

Sau khi chắc chắn ở lầu hai không có phòng ngủ của Clauris và Colvin, đám bọn họ đi lên lầu ba, lầu ba có hai gian phòng ngủ chính rất rõ ràng. Rõ ràng ở chỗ cánh cửa của hai gian phòng này đều là gỗ thật vừa dày vừa nặng, bên trên được khắc hoa văn bất đồng với cửa của những căn phòng khác. Hai căn phòng ngủ đều hướng ra biển, nhưng một gian lại ở góc chếch nhất của hành lang, gian còn lại nằm ở đầu cầu thang.

Trình Kiến Nguyên nhận xét về bố cục này: “Mối quan hệ của hai anh em không tốt.”

“Người cha bị điên chưa rõ có gϊếŧ chết mẹ của họ hay không, nhưng hai người nhất định phải chuyển tới thị trấn nhỏ ven biển xa xôi này, sau đó anh trai cũng phát điên, cô Clauris đó mà có hảo cảm với anh mình mới là lạ.” Cố Dịch An như đã biết từ trước.

Khi tới gần cửa phòng ngủ ở đầu cầu thang mới cảm thấy kỳ quái, rõ ràng cửa không khoá, nhưng lúc Lục Phi Trầm cố gắng đẩy nó ra lại cảm thấy có một lực cản không nhỏ từ bên trong.

“Lùi ra sau.”

Lục Phi Trầm kêu mọi người lùi ra sau, sau đó thúc người va vào cánh cửa này. Một tiếng két chói tai vang lên, cánh cửa cuối cùng cũng bị mở ra.

Sau khi bốn người bước vào phòng mở đèn lên, mới hiểu được vì sao cửa lại khó đẩy ra như vậy.

Thì ra khe cửa bị băng dán màu đen dán lại chằng chịt, từng lớp từng lớp băng dán màu đen đè lên nhau, chi chít không chừa lại một khe hở nào.

Băng keo có dấu vết bị ai đó nhiều lần cắt ra bằng dao, Lục Phi Trầm có thể phá cửa vào là vì băng dán bên trong cửa đã bị cắt ra nhưng vì tính dính kết của băng dán nên mới tạo thành lực cản từ bên trong cửa.

Lục Phi Trầm bước đến lột băng dán ra nói: “Cánh cửa này không chỉ một lần bị dán kín thế này, trên khung cửa và dưới lớp băng dán đều có dấu vêt bị nhiều lần dán lại.”

“Cửa bị dán kín?” Sở Dương Băng đứng sau lưng Lục Phi Trầm lẩm bẩm nói: “Vì sợ có thứ gì tiến vào phòng, hay là…..sợ có thứ gì từ trong phòng đi ra?”

“Vì sợ có thứ ở bên ngoài tiến vào phòng.” Trình Kiến Nguyên nghe được tiếng nói nhỏ của Sở Dương Băng.

Tất cả lớp băng dán lên cánh cửa này đều là từ chính giữa dán ra, chắc chắn là có người tiến vào phòng rồi đóng kín cửa lại, dán băng dán từ giữa cánh cửa hướng ra ngoài. Khi muốn rời khỏi phòng thì lấy dao cắt băng dán cũng theo chiều từ giữa ra ngoài.

Nhìn mặt trong của cánh cửa này có thể tưởng tượng ra ai đó như bị điên, liên tục dán băng dán màu đen lên cửa, sợ hãi, ngoan cố….

Lục Phi Trầm dạo quanh một vòng nói: “Đây là phòng của Clauris.”

Clauris?

Sở Dương Băng quay đầu nhìn chung quanh phòng, thứ bắt mắt nhất ở đây là một chiếc giường lớn, được bọc trong lớp đệm chăn mềm mại, vỏ chăn bằng tơ lụa loé lên ánh sáng đặc biệt của tơ tằm. Trên bốn mặt tường dán giấy dán tường hoa văn thϊếp vàng, nhưng lớp giấy dán tường này đã có một phần bị tróc ra, phô bày sự cũ kỹ ảm đảm.

Trong phòng còn có bàn trang điểm, trên bàn ngoại trừ một vài mỹ phẩm và trang sức mà phụ nữ thường dùng ra thì còn rất nhiều thánh giá. Đầu giường cũng treo một thanh thánh giá rất lớn, nhưng thanh thánh giá lặng yên ấy chẳng những không mang đến cảm giác an toàn cho căn phòng kín bưng này, trái lại còn khiến chiếc giường đó chẳng khác nào một nấm mồ.

Sau khi Lục Phi Trầm xác định thân phận chủ nhân gian phòng xong thì ngồi xuống bàn trang điểm mở ngăn kéo ra, bên trong có dao và băng dán đen.

“Chắc chắn là do Clauris làm.” Lục Phi Trầm nói.

Cố Dịch An sờ mép băng dán màu đen trên cửa phòng nói: “Xem ra lớp băng dán mà Clauris dùng đã được dán một thời gian rồi, cô ta đúng là lo sợ một vài thứ. Mà nó tồn tại ngay trong biệt thự này, cô ta sợ hãi, lo lắng, tuy nhiên mức độ sợ hãi này còn chưa đến nông nỗi khiến cô ta phải trốn chạy.”

“Nhưng hôm nay cô ta đã chạy trốn.” Trình Kiến Nguyên tiếp dòng suy nghĩ của Cố Dịch An.

“Biến cố là khi anh trai cô ta gϊếŧ chết Burton, giấu bản thảo rồi biến mất.” Cố Dịch An quay đầu nhìn về phía Trình Kiến Nguyên.

Lục Phi Trầm nghe Cố Dịch An và Trình Kiến Nguyên nói, hắn ngồi trước bàn trang điểm nhìn chính mình đang suy tư trong gương.

Trong quá khứ, Clauris hẳn đã từng có một quãng thời gian rất dài ngồi trước tầm gương của bàn trang điểm, nhìn vẻ mặt sợ hãi rúm ró của mình, bởi vì bên ngoài cửa phòng có một sự tồn tại đáng sợ nào đó. Cô ta có thể nhận biết nó, nhưng lại không có cách nào trục xuất nó, vì vậy cô ta đành phải nhắm mắt làm ngơ dán kín từng khe hở của cửa phòng bằng băng dán màu đen, hi vọng có thể ngăn cách gian phòng của mình với thứ ở ngoài cửa.

Là gì nhỉ?

Lúc Lục Phi Trầm suy nghĩ, Sở Dương Băng lại chú ý đến cửa sổ sát đất trong phòng. Rèm cửa là loại rèm nhung màu đen che sáng, sờ vào cảm giác rất dày nặng, Sở Dương Băng đi đến kéo rèm cửa ra, một chiếc cửa sổ sát đất cực lớn xuất hiện trước mặt câu.

Đối diện cách phòng ngủ của Clauris không xa là biển cả, lúc này từng lớp mây đen chồng lên nhau, dày đến mức gần như đυ.ng luôn biển cả. Trời đất tối tăm, sự ngột ngạt khi bão táp kéo đến phủ một lớp bóng tối lên vạn vật.

Có chuyện gì đó sắp xảy ra, có nhân vật nào đó sắp giáng lâm, trong cõi mơ hồ một ý chí vĩ đại bỗng nhiên kéo đến tấn công căn biệt thự này.

Sở Dương Băng nhìn biển cả bao la mênh mông bên ngoài khung cửa sổ sát đất, đưa lưng về cửa phòng ở phía sau.

Cậu cảm thấy, có ai đó đang đứng ở bên ngoài căn phòng này. Tầm mắt của người đó có thể xuyên qua từng lớp không gian và thời gian, xuyên qua cánh cửa nhìn như dày nặng mà lại yếu đuối, chăm chú theo dõi người trong cửa.

Cảm giác bị theo dõi ấy khiến Sở Dương Băng thoáng chốc run rẩy toàn thân, cậu gần như không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi lớn lao ấy, cả người run lẩy bẩy.

Đó là một cảm giác rất khó hình dung.

Một loại ý thức dường như đến từ hư vô và chiều không gian khác ấy đang theo dõi căn phòng bí bách nho nhỏ này, ý thức thuộc về dị loại đó tấn công thẳng vào não bộ, não bộ thoi thóp phát ra tín hiệu yếu ớt truyền đi toàn thân. Cảm giác bị theo dõi này khi cậu bước vào biệt thự đã cảm nhận được, nhưng lúc ấy chỉ là nhoáng cái rồi biến mất, chứ không rõ ràng đến mức khiến linh hồn người khác phải run rẩy như bây giờ.

Theo dõi, lạnh lùng, một sự theo dõi đơn giản không hề hàm chứa bất kỳ ý nghĩa khác. Giống như con người đứng trước hang kiến, khom lưng cố gắng nhìn vào trong hang. Không tò mò cũng chẳng có mục đích gì, chỉ mang theo sự lạnh lùng chăm chú nhìn vào bên trong.

Sở Dương Băng gần như không không chế được mà muốn trốn tránh sự theo dõi ấy, cậu muốn đóng kín cánh cửa chết tiệt này lại, cho dù nó chẳng có tác dụng gì thì cậu vấn muốn đóng kín cửa lại! Không chừa ra bất kỳ khe hở nào, không để sót bất kỳ góc ngách nào! Cậu cần một không gian hoàn toàn khép kín!

Sự theo dõi ấy thật sự khiến người ta phát điên, ý thức vĩ đại, ánh mắt lạnh lùng rõ ràng đến từ một chủng loại khác, không có mục đích cũng chẳng hề tò mò, thậm chí còn không tính là dò xét, nó tựa hồ có thể gϊếŧ chết ý thức và giá trị tồn tại của một con người, khiến người ta cảm thấy mình chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé cả.

“Rầm!” Tiếng Lục Phi Trầm đóng ngăn kéo bàn trang điểm phá vỡ bầu không khí im ắng ngột ngạt, sự theo dõi ấy biến mất rồi, Sở Dương Băng như bừng tỉnh giấc chiêm bao khó khăn lấy lại ý thức của mình.

Lục Phi Trầm nhận ra cậu không ổn, bước tới nâng mặt Sở Dương Băng lên, cố gắng trở thành tiêu điểm trong mắt cậu.

“Sở Dương Băng, nhìn anh, tình táo lại.” Lục Phi Trầm nói: “Em đang đứng trước mặt anh, anh ở bên cạnh em, anh đứng đối diện em, đang nâng mặt của em.”

“Lục….Phi Trầm…..” Sở Dương Băng vận hành bộ não kẹt cứng của mình, khó khăn phát ra âm thanh khàn khàn. Cậu gọi tên Lục Phi Trầm, người trước mặt cậu là cây cổ thụ, là ô dù của cậu, là tọa độ linh hồn cậu, nương theo sức mạnh của hắn, Sở Dương Băng dần dần thoát khỏi nỗi sợ hãi vô danh kia.

Cậu gần như đã sức cùng lực kiệt.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Cố Dich An lại gần hỏi.

Cố Dịch An và Trình Kiến Nguyên chỉ thấy Sở Dương Băng kéo màn cửa ra, sau đó đứng như trời trồng trước cửa sổ sát đất, trạng thái vừa rồi của cậu thật quá đáng sợ. Nếu không phải còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của cậu, Cố Dịch An gần như cho rằng đứng trước cửa sổ là một xác chết.