Kinh Tủng Chi Thư

Chương 59

Jane

Đám âm binh hàng dỏm đó quả thật không cản được họ, tay trái Triệu Thanh Hòe dắt Khang Ngọc, tay phải dắt Tú Nhi bước ở phía trước, bốn người Sở Dương Băng cun cút theo sau.

Càng đến gần dinh thự Thái Ninh, tiếng kèn xô-na càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê thảm.

Bỗng nhiên từ trong đám âm binh có một dây xích phóng ra, trói gô cổ Triệu Thanh Hòe. Dây xích kéo căng không cho Triệu Thanh Hòe đến gần dinh thự Thái Ninh.

“Còn cố nữa, tưởng bọn này không phải người sống à?” Lục Phi Trầm lạnh lùng cười một tiếng, hai tay nắm chặt xích sắt kéo ngược về sau.

Xích khóa hồn hàng xịn không những có thể bắt trói âm hồn ác quỷ, nếu chẳng may người sống đυ.ng phải còn có thể trói cả linh hồn. Tiếc là xích khóa hồn này cũng là đồ dỏm y chang đám âm binh, đối với âm hồn ác quỷ còn có tác dụng, chứ với người sống thì hoàn toàn chẳng có ảnh hưởng gì.

Triệu Thanh Hòe víu lấy dây xích trên cổ mình rít gào điên cuồng, hai đứa bé bên cạnh cô ta cười hihi chạy đến bên người Lục Phi Trầm, vươn tay giúp hắn kéo xích khóa hồn lại. Hai đứa bé vừa ra tay, sức mạnh ở phía đối diện bỗng nhiên biến mất.

Tiếng kèn xô-na im bặt, màn sương màu xanh nhạt tản đi, đám âm binh hàng dỏm đã ngã nhào trên mặt đất, biến thành đống giấy vụ.

“Há.” Lục Phi Trầm vứt xích khóa hồn giả lên đất, quay người nhìn về phía dinh thự Thái Ninh nói: “Ác báo đã đến, mấy người còn chờ gì nữa?”

Hai đứa con của Triệu Thanh Hòe giúp cô ta tháo xích khóa hồn trên người xuống, cô ta dắt theo hai đứa bé đi đến trước cửa dinh thự Thái Ninh, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Lão gia, em dẫn theo Khang Ngọc và Tú Nhi về rồi đây.”

“Lão gia….Anh mở cửa đi! Mở cửa cho em và con vào đi! Mẹ con em về rồi, khách khứa cũng đã đến, không thể thất lễ được!”

“Lão gia…”

“Hihi….cha ơi!”

“Cha!”

Giọng nói của người phụ nữ và hai đứa bé đan xen, trong bóng tối một cơn gió lớn bỗng nổi lên, thổi đến mức mọi người không mở mắt được.

Lục Phi Trầm nắm tay Sở Dương Băng, cố gắng đứng vững trong cơn gió buốt.

Nhờ có Lục Phi Trầm chắn gió, trong mơ hồ Sở Dương Băng nhìn thấy cửa lớn của dinh thự Thái Ninh tự mở ra. Hai đứa bé cười hihi chạy vào, Triệu Thanh Hòe cũng tươi cười bước vào trong.

Sau đó tiếng trẻ em vui đùa, tiếng phụ nữ rít gào, tiếng đàn ông xin tha rền rỉ hòa lẫn nhau, quẩn quanh trong bóng đêm vô tận.

Bốn người Sở Dương Băng đưa mắt nhìn nhau, chốc lát sau trước mắt bỗng tối sầm.

Sở Dương Băng choàng tỉnh, cậu ngồi dậy nhìn quyển sách ở trong lòng, xoa đầu ngẩn người một lúc mới nhận ra….câu chuyện đã kết thúc.

Cốc cốc cốc!

Có người gõ cửa phòng Sở Dương Băng, sau đó hỏi: “Tỉnh chưa? Cầm theo sách xuống phòng khách nhé.”

Người gọi cậu là Giang Chi Nhu, Sở Dương Băng hít sâu một hơi, chỉnh trang lại một lát mới xuống phòng khách, Giang Chi Nhu, Chung Gia Thụ và Lục Phi Trầm đã có mặt đông đủ.

Sở Dương Băng vừa kiếm đại một chỗ ngồi xuống đã nghe Chung Gia Thụ cáu kỉnh nói: “Em cứ tưởng câu chuyện này cũng dễ thôi, trở lại hiện thực đọc sách xong mới biết chúng ta đã trải qua nó cả bốn lần, suýt chút nữa đã bị nhốt luôn trong sách.”

“Bốn lần?” Sở Dương Băng lặp lại hai chữ này.

Giang Chi Nhu mở sách của mình ra, nói: “Tốt nhất em nên đọc sách trước đi, đọc xong chúng ta nói tiếp.”

Sở Dương Băng gật đầu mở Quyển sách kinh dị ra, lật tới trang Chuyến xe bus kinh hoàng, trang giấy vốn chỉ có vài hàng gợi ý ngắn ngủn nay bỗng nhiều thêm mấy trang. Sở Dương Băng đọc một lèo từ đầu tới cuối mới biết câu chuyện này đáng sợ cỡ nào.

Trải qua câu chuyện hết lần này đến lần khác, không có ký ức thì không cách nào phát hiện ra sai lầm của mình, bởi vậy chỉ đành giẫm lên vết xe đổ.

“Không có ký ức, khi câu chuyện reset chúng ta không có ký ức, dù đã quay trở lại hiện thực chúng ta cũng không hề nhớ đến những chuyện trước đó.” Sở Dương Băng khép sách lại, tròng lòng vẫn còn sợ hãi.

Giang Chi Nhu thở dài nói: “Câu chuyện có tính tuần hoàn thế này không phải là chưa từng có, nhưng nó thuộc hàng khó nhất. Bởi vì điều kiện tuần hoàn có lẽ sẽ liên quan đến tuyến thời gian hỗn loạn, hoặc là liên quan đến một vài thiết lập nguy hiểm nào đó.”

“Ở giai đoạn này, Gia Thụ và Dương Băng đáng lẽ không phải vào câu chuyện khó như vậy.” Giang Chi Nhu khó xử liếc mắt nhìn Lục Phi Trầm, nói chắc nịch: “Là bởi vì anh, bởi vì có anh gia nhập nên câu chuyện này mới trở nên khó khăn đến thế.”

“Lilith từng nhắc nhở tôi rằng anh rất nguy hiểm, nhưng không ngờ anh lại nguy hiển như vậy.” Giang Chi Nhu cũng rất đau đầu, chị cứ thế trải qua “Chuyến xe bus kinh hoàng” một cách mơ hồ, chẳng hiểu sao lại vượt qua được câu chuyện này. Mãi đến khi đọc được bản ghi chép trong Quyển sách kinh dị mới hiểu được hết đầu đuôi vấn đề.

Câu chuyện này vốn là cọ sách của Chung Gia Thụ, bởi vậy có lẽ sẽ không khó đến thế. Nếu như không có sự can thiệp của những nhân tố khác thì khi họ bị reset, có thể họ vẫn sẽ có ký ức, thậm chí là sẽ chẳng có mấy cái tuần hoàn thế này.

Ngồi xe bus đến thằng trạm cuối cùng nhà hỏa táng, sau khi Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi gϊếŧ chết thợ giấy Hứa trả thù xong thì trốn thoát, như vậy có lẽ cũng là một cách để kết thúc câu chuyện.

Độ khó của câu chuyện nâng lên đến mức này, nhất định là vì có sự tham gia của người không nên tham gia, Giang Chi Nhu tự nhận chị còn chưa đến trình độ này, vậy nhân tố duy nhất khiến độ khó câu chuyện bị nâng lên chính là Lục Phi Trầm.

Lục Phi Trầm cười nhạt, nói: “Quan tâm gì độ khó câu chuyện có phải bị nâng cao hay không, có phải do tôi mà bị nâng hay không, chẳng phải bây giờ mọi người vẫn còn sống sao?”

“Sống sót?” Giang Chi Nhu thở dài, đặt sách của mình lên bàn trà nói: “Bốn lần tuần hoàn tôi và Gia Thụ chết hết ba lần, Dương Băng chết hai lần [1], anh chết một lần, chúng ta còn có thể ngồi ở đây là dựa vào bao nhiêu may mắn anh cũng hiểu rồi đó.”

“Cũng đúng, suýt thì game over rồi…” Lục Phi Trầm trả lời lập lờ.

Giang Chi Nhu thấy thề lắc đầu, dựa vào ghế sofa một chút, nói: “Thôi, từ này về sau tôi sẽ không vào sách với anh nữa, Gia Thụ….”

Giang Chi Nhu nhìn về phía Chung Gia Thụ, Chung Gia Thụ cũng vội vã lắc đầu bày tỏ mình cũng không muốn.

“Dương Băng….” Giang Chi Nhu vừa nhìn về phía Sở Dương Băng, Lục Phi Trầm cũng nhìn về phía cậu.

Sở Dương Băng suy tư, kỳ thực độ khó mà Giang Chi Nhu nói, với cậu cũng không có cảm giác gì lớn lắm, những câu chuyện cậu từng trải qua vốn dĩ cũng có độ khó không bình thường.

Cậu chuyện đầu tiên gặp Lilith, câu chuyện thứ hai gặp Lục Phi Trầm, câu chuyện thứ ba dưới cái nhìn của cậu cùng lắm là từ bình thường kéo lên cao.

“Cậu còn nợ tôi một cành hồng.” Lục Phi Trầm thấy Sở Dương Băng do dự, bỗng nhiên nói ra một câu.

Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ chẳng hiểu mô tê gì, nhưng Sở Dương Băng thì hiểu.

Sở Dương Băng đặt sách của mình lên đầu gối, cúi đầu nói: “Chị Nhu, em đã đồng ý kết nhóm với anh ta, anh ta sẽ bảo vệ em.”

Giang Chi Nhu nhìn Sở Dương Băng một lúc lâu, gật đầu nói: “Chị tôn trọng quyết định của em, nhưng vẫn hi vọng em hãy suy nghĩ thêm vì chính mình.”

“Thôi không nói nữa, vất vả lắm mới xong một câu chuyện, mọi người muốn làm gì thì đi làm đi!” Giang Chi Nhu dịu dàng nở một nụ cười, chị đứng lên nói: “Sắp tới mấy đứa tự lo chuyện ăn uống nhé, chị phải về thăm chồng con rồi.”

“A…”Chung Gia Thụ ở bên cạnh rêи ɾỉ kháng nghị nói: “Chị Nhu đút bánh chó!”

Giang Chi Nhu mỉm cười đứng dậy thu dọn đồ đạc, Chung Gia Thụ ngồi co ro trên ghế cũng đứng lên nói: “Em phải quay lại huấn luyện, bên chiến đội gần đây kiếm em hoài, cuối cùng cũng được xả hơi, có thể tập trung chuyện khác rồi.”

Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm.

Lục Phi Trầm đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Sở Dương Băng, hỏi: “Cậu thật sự sẽ cho tôi một cành hồng sao?”

“Tôi đã đồng ý với anh.” Sở Dương Băng hơi ngại ngùng dịch ra xa một chút: “Anh còn nói nữa tôi sẽ ra ngoài mua về liên.”

“Sở Dương Băng.” Lục Phi Trầm vươn mình chắn trước người Sở Dương Băng, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Thứ tôi muốn chỉ là một cành hông thôi sao?”

“Ngoại trừ hoa hồng anh còn muốn gì nữa?” Sở Dương Băng nhìn thẳng hắn, nói: “Ngoại trừ một cành hồng, tôi còn có thể cho anh thứ gì?”

Sở Dương Băng ngẩng đầu nhìn Lục Phi Trầm, khóe mắt của cậu vốn rủ xuống nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu, điệu bộ khi ngước nhìn mang đến cho người ta ảo giác cậu dịu ngoan dễ bắt nạt.

“Hôn sao?” Sở Dương Băng vươn tay vòng qua cổ Lục Phi Trầm nói: “Anh còn muốn tôi hôn anh một cái à? Sau đó thì sao? Ngoại trừ hôn anh còn muốn gì nữa? Cơ thể của tôi?”

“Lục Phi Trầm, tôi không biết vì sao mình lọt vào mắt xanh của anh. Anh muốn chơi tôi có thể tiếp, anh nếu muốn tôi có thể cho. Bởi vì tôi muốn sống tiếp, mà anh có thể bảo vệ tôi.” Sở Dương Băng ghì đầu Lục Phi Trầm xuống, kề sát bên tai hắn nói: “Nhưng thứ tôi cho sẽ là thứ anh cần sao? Tốt nhất anh nên nghĩ cho kỹ mình muốn cái gì, cái giá mà anh bảo vệ tôi, tôi chỉ trả một lần.”

Nói xong Sở Dương Băng ngước đầu in lên môi Lục Phi Trầm, nhưng không tiến vào sâu.

Nụ hôn này chỉ mang tính tượng trưng, cũng không thể gọi là hôn môi.

Sở Dương Băng vừa chạm đã rời, đẩy Lục Phi Trầm ra định đứng dậy, nhưng ngay sau đó đã bị Lục Phi Trầm ấn về lại ghế sofa, Lục Phi Trầm đè trên người cậu, dùng tư thế bắt giữ khóa cậu lại, sau đó cúi người hôn lên môi Sở Dương Băng.

Đó là một nụ hôn chân chính, cạy môi răng của đối phương ra, dây dưa nơi đầu lưỡi, cọ xát, gặm cắn, mông lung và ngang tàng như dã thú.

Nụ hôn vừa kết thúc hai người đã thở hồng hộc, Lục Phi Trầm kề sát bên tai Sở Dương Băng, thấp giọng nói: “Tôi chưa chết vì ai khi ở trong sách bao giờ, cũng chưa từng muốn người nào hôn tôi trước khi chết. Em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.”

“Sở Dương Băng, anh là ác quỷ, lòng tham không đáy.”

“Anh sẽ xé rách em, gặm cắn em, nuốt chửng em.”

“Khiến em thuộc về anh.”

“Hòa lẫn vào máu thịt anh.”

“Anh chưa từng hỏi nguyên nhân.”

“Anh chỉ quan tâm kết quả.”

Sở Dương Băng nhìn người ở trước mặt, khi cậu sốt cao hắn sẽ ôm cậu che chở cho cậu, sẽ kéo theo cậu đâm đầu vào tường nam. Những ký ức liên quan đến hắn luôn mang sắc thái điên rồ, chẳng hề tốt đẹp nhưng lại ghi lòng tạc dạ hết thảy.

Trong sách viết trước khi buông tay rơi vào biển lửa thiêu đốt, hắn muốn cậu cho mình một cái hôn trước khi gϊếŧ hắn. Trên xe bus hôn cậu, sau khi vượt qua cơn hiểm nguy hôn cậu.

Cậu đã mất toàn bộ ký ức liên quan đến những chuyện ấy, chỉ đành thông qua từng con chữ ghi chép trong sách miêu tả lại, sau đó để mặc cho những cảm giác xa lạ kia nhấm nuốt chính mình.

Cậu không nhớ được từng trải, nhưng lại nhớ cảm giác.

Hết thảy đau đớn, tức giận, không cam lòng đều mang theo tình cảm nồng nhiệt ngập mùi máu tanh ùa tới.

Bọ họ đều chưa từng hỏi nhau thứ tình cảm đó tên gì, họ chỉ hôn nhau trong từng thời cơ chuyển ngoặt, như để xác nhận nó vậy.

********************************

[1] Đoạn này có lẽ tác giả nhớ nhầm vì Sở Dương Băng chỉ chết một lần.

1. Vòng lặp thứ nhất: Lục Phi Trầm hi sinh để Sở Dương Băng thoát ra khỏi nhà hỏa táng, ngồi lên xe bus trở về điểm kích hoạt vòng lặp thứ hai => Sở Dương Băng còn sống.

2. Vòng lặp thứ hai: Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều còn sống thoát khỏi nhà hỏa táng, nhưng Sở Dương Băng quyết định chạy bộ về trạm nghĩa trang mà không ngồi xe bus trở lại để cung cấp thêm manh mối, sau đó chết ở trạm này => Sở Dương Băng chết.

3. Vòng lặp thứ ba: Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều còn sống thoát khỏi nhà hỏa táng, sau đó ghi lại manh mối trên cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của Sở Dương Băng => Sở Dương Băng còn sống.

4. Vòng lặp thứ tư: Cả bốn người xuống trạm dinh thự Thái Ninh, kết thúc câu chuyện => Sở Dương Băng còn sống.