Kinh Tủng Chi Thư

Chương 42

Jane

“Đù má? Chết rồi? Hai đứa này có bệnh hiểm nghèo gì không? Sao tự nhiên chết ráo vậy?”

Sếp Vương kệ xác họ, ông hoàn toàn không hiểu được vì sao hai người này bỗng nhiên thất kiếu chảy máu nổ mà chết, ông ta nhìn tên côn đồ ngồi bên cạnh, nói: “Bành Nghị, cậu có thấy vì sao hai người họ chết không?”

Tên côn đồ ngồi bên cạnh ông Vương tên là Tăng Bành Nghị, Tăng Bành Nghị cũng xanh mét mặt mày, y lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết hai người rốt cuộc là vì sao mà chết.

Trong xe bỗng nhiên có người bị nổ chết mà hai tên lưu manh giở trò đồϊ ҍạϊ với nữ sinh ở phía trước lại không hay biết gì, cứ nằm ngoài trên người cô gái vừa hút vừa liếʍ, không, nói đúng hơn là bọn họ như bị điên mà gặm cắn khắp người cô gái ấy, khiến cho người cô bé chằng chịt vết thương.

Nhưng điều khiến Sở Dương Băng cảm thấy kinh khủng là máu đen chảy ra từ những vết thương ấy.

Nữ sinh cứng đờ quay đầu lại, vẻ mặt thờ ơ nhìn hình ảnh lộn ngược của hai thi thể trên lối đi, ông chủ Vương và Bành Nghị đều nuốt nước bọt lặng lẽ cách xa thi thể hai người kia.

Vì hai tròng mắt của cô nữ sinh này toàn là một màu đen kịt, không hề lẫn với bất cứ màu sắc khác. Huyết lệ trào ra từ trong hốc mắt của cô gái ấy, nhuốm màu trên gương mặt xám trắng trông vô cùng khủng khϊếp.

Chung Gia Thụ ngồi sau lưng Sở Dương Băng không kìm được đạp một cước lên lưng ghế dựa, ý nói đứa nữ sinh đó chắc chắn là quỷ.

Mà điều quái dị nằm ở chỗ ngoại trừ bốn người Sở Dương Băng, ông chủ Vương, Tăng Bành Nghị ra, thì mẹ con Triệu Thanh Hòe, người đàn ông rung chân ở ghế đầu và ba người ngồi cuối đều làm ngơ tình huống của nữ sinh này.

Sở Dương Băng dời mắt đi không nhìn về phía cô gái ấy nữa, cậu đại khái đã hiểu hai người kia vì sao mà bị nổ chết. 80% là cầm lòng không đặng nhìn chằm chằm nữ sinh đó, bởi vậy mới thất khiếu chảy máu chết. Xem ra vừa rồi cậu suýt chút cũng đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi!

Hai trong số ba người ngồi ở hàng ghế cuối cùng không nhịn được nói chuyện với nhau, qua lời họ thì biết có một người tên Vương An Quốc, người còn lại tên Vương Hưng Nghiệp, hai người có lẽ là họ hàng.

Vương An Quốc không nhịn được nói với sếp Vương: “Ông có quen hai người này không, tụi nó chết rồi thì thôi, nhưng không thể để xác chúng ở đây được! Lỡ có bệnh truyền nhiễm gì thì sao?”

“Đúng đúng, anh tôi nói đúng đó.” Vương Hưng Nghiệp nói: “Trạm tiếp theo ông mang hai cái xác này xuống đi, đừng để trên xe bus như vậy chứ?”

Mang xác đi?

Ông chủ Vương đương nhiên không muốn làm chuyện này, trong sách chỉ cần sơ sẩy tí là đủ toi mạng, ông ta tự vệ còn không kịp thì nói gì đến việc tiếp xúc với hai cái xác bị nổ chết.

“Chuyện này……Tôi cũng không quen họ, muốn dọn xác đi chỗ khác sao hai người không làm đi?”

Vương Hưng Nghiệp như bị chọc giận lớn giọng nói: “Đệt mẹ mắc mớ gì tụi này phải dọn xác? Ông muốn kiếm chuyện đúng không?”

Vương An Quốc cười lạnh một tiếng, kiềm Vương Hưng Nghiệp lại nói: “Nếu không muốn dọn thì cứ để đó, ông đồng ý ngồi cạnh người chết cũng chẳng lên quan mẹ gì tới tụi này.”

“Haha….” Sếp Vương cũng không phải người đơn giản, gã nói: “Cứ để đó đi, tôi không sợ, có người khác sợ!”

Lục Phi Trầm im lặng quan sát phản ứng của mấy người này, ánh mắt dần dần tối lại.

Ngay lúc này tiếng phát thanh trên xe bus lại vang lên.

“Đã đến Cầu số bảy, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”

Xe bus chầm chậm tấp vào trạm xe, nữ sinh mặc đồng phục bỗng nhiên đứng lên bước ra sau, hai tròng mắt của cô gái đen kịt, huyết lệ ồ ạt chảy ra. Trên người là những vết thương đang không ngừng chảy ra máu đen do bị hai tên lưu manh gặm cắn đến bong da tróc thịt.

Cô gái ấy kéo lê thân thể của mình, bước xuống xe như xác chết biết đi, hai tên lưu manh kia miệng đầy máu thịt màu đen, căng phồng hai má nhai nhồm nhoàm cũng theo đuôi nữ sinh kia xuống xe.

Sau khi cả ba xuống trạm, xe bus lại chậm rãi lăn bánh.

Sở Dương Băng lại quét mắt nhìn thật kỹ mọi người trên xe, nữ sinh vừa nãy rõ ràng không phải người, vậy thì……trên chuyến xe này còn có ai là quỷ nữa? Không, nói đúng hơn là, trên chuyến xe này rốt cuộc có còn người sống hay không?

Cô gái làng chơi xuống xe ở trạm thứ nhất Bệnh viện trung tâm, dựa theo nội dung câu chuyện có lẽ cô ta đi phá thai. Mà với bộ dáng khi xuống xe của cô ấy thì đứa nhỏ nằm úp sấp trên người hẳn là đứa con đã bị cô phá bỏ.

Lúc đó cô ta nói mình đã mang thai tám tháng, trẻ tám tháng không gọi là phá, mà là sinh….. Nói cách khác, cô gái làng chơi này đã sinh con ở bệnh viện, nhưng vì là người thứ ba bị vứt bỏ nên có khả năng cô ta đã gϊếŧ con ruột của mình.

Nữ sinh cấp ba xuống xe ở trạm Cầu số bảy, có hai tên lưu manh cùng xuống xe với cô gái này. Nhìn tình hình thì hai tên lưu manh kia e rằng cũng lành ít dữ nhiều.

Gợi ý đã nói: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo, thời gian chưa tới. Khi bạn ngồi trên chiếc xe bus này, thời điểm ác báo đã tới.Tử vong, không phải kết thúc, mà là bắt đầu.” Nói cách khác, những người bắt chuyến xe bus này sẽ lại trải qua một lần tử vong như trước đây, chẳng qua lần này người bị hại yếu đuối bất lực đã biến thành ác quỷ, đoạt mạng người làm hại họ.

Cô gái làng chơi vì đã gϊếŧ con đẻ của mình mà bị oan hồn đứa bé quấn lấy, nữ sinh khi còn sống bị hai tên lưu manh giở trò đồϊ ҍạϊ nên lần này cô ấy nhằm vào chúng để báo thù. Triệu Sùng và Triệu Tuấn bị nổ chết là do không biết kiềm chế nhìn chằm chằm nữ sinh đó, cô gái ấy cho rằng hai người họ cũng dâʍ ɭσạи mình bèn gϊếŧ luôn.

Nếu vậy thì bọn họ gặp rắc rối rồi. Đám người Sở Dương Băng không biết tiểu sử của họ trong câu chuyện này, thế thì làm sao biết được mình có bị thiết lập thành “người làm hại” ai đó trên chuyến xe này không, cũng không biết mình có thù oán gì để báo? Nếu không thực hiện được “ác giả ác báo” thì họ sẽ ra sao?

“Tôi lên trước xem thử.” Lục Phi Trầm bỗng nhiên nói với Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng còn chưa kịp phản ứng thì Lục Phi Trầm đã đứng dậy đi lên trước xe.

Những chuyện cần xem đã xem gần hết rồi, có ngồi chờ thêm nữa cũng là vô ích, chi bằng chủ động ra tay thu thập thông tin.

Sở Dương Băng cũng biết tình hình này, cậu nhìn bóng lưng của Lục Phi Trầm rồi nói khẽ với Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu: “Hai người cứ ngồi ở đây đi, em cũng lên trước xem thử.”

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm cùng đi lên phía trước xe, để an toàn họ không ngồi ở chỗ dành cho người già yếu bệnh tật mang thai, mà là ngồi xuống bên cạnh người đàn ông ngồi rung chân ở hàng ghế đầu tiên.

Vị trí này rất gần với tài xế, mà chỗ ngồi của tài xế được quây lại thành một không gian riêng biệt, hoàn toàn không nhìn được thứ gì ở trong đó.

Sau khi ngồi xuống Lục Phi Trầm cười hỏi: “Xin hỏi ngài đây tên gì nhỉ?”

“Tôi họ Hứa, nghệ nhân gấp giấy gia truyền, cứ gọi tôi là thợ giấy Hứa.” Thợ giấy Hứa trả lởi.

“Được, thợ giấy Hứa, ông xuống trạm nào?” Lục Phi Trầm lại hỏi.

Lần này vẻ mặt của thợ giấy Hứa thay đổi, ánh mắt sâu hoắm thấp giọng nói: “Chàng trai, xin chú ý lời nói. Nếu cậu không hiểu gì thì ngoan ngoãn về chỗ của mình ngồi đi.”

Không thể nói mình sẽ xuống trạm nào? Quả nhiên ông ta biết điều gì đó.

Sở Dương Băng ngồi bên cạnh nhìn Lục Phi Trầm dụ dỗ thợ giấy Hứa, đáng tiếc từ lúc đó ông ta không thèm hé răng lấy một lời nữa.

Lục Phi Trầm cũng hiểu có thể hắn đã bị lộ, câu hỏi của hắn đã khiến thợ giấy Hứa nhận ra điều gì.

Thật ra Lục Phi Trầm hỏi ông ta xuống xe ở trạm nào là có lý do, chiếc xe bus này chỉ phát thông báo xuống xe khi đến trạm, mà không phải là thông báo kiểu “ Trạm tiếp theo là XX, hành khách xuống xe vui lòng kiểm tra tư trang”.

Nói cách khác trước khi đến trạm dừng họ sẽ không cách nào biết được trạm tiếp theo là ở đâu, nếu vậy dù cho chiếc xe bus này lái thẳng xuống địa ngục thì e rằng, bọn họ đến lúc chết mới nhận ra điều này.

Lục Phi Trầm định dụ thợ giấy Hứa nói ra, nhưng không ngờ mình đã động vào chỗ mấu chốt nào đó khiến thợ giấy Hứa không chịu hé lấy nửa lời.

Nhưng mà…..

Lục Phi Trầm điều chỉnh lại vẻ mặt.

Không trả lời cũng là một thông tin, điều này chứng tỏ xuống xe ở đâu rất quan trọng.

Nữ sinh thì không biết được, nhưng cô gái làng chơi kia thì rất rõ ràng. Cô ta muốn đi phá thai cho nên xuống ở trạm thứ nhất Bệnh viện trung tâm. Vậy bọn họ phải xuống xe ở nơi phát sinh sự kiện nào đó sao? Nhưng thân phận của họ là gì? Thiết lập trong câu chuyện lần này của họ có ân oán gì không?

Sở Dương Băng cũng nghĩ đến vấn đề này, chẳng qua bây giờ họ đang nằm ở thế vô cùng bị động, chỉ đành phải tùy cơ ứng biến.

“Đã đến ngã tư phố Kim Thủy, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”

Đã đến ngã tư phố Kim Thủy nhưng kỳ lạ là trạm này không có ai xuống xe.

Cửa sau của xe bus mở ra một khoảng trống, sau đó từ từ khép lại.

“Khang Ngọc, Tú Nhi, hai đứa phải ngoan ngoãn, cha các con hiếm lắm mới có dịp về nhà. Tiệc tối dinh thự Thái Ninh mời rất nhiều khách quý, các con phải nghe lời mẹ, đừng chọc giận cha.”

Bé trai tên là Khang Ngọc khẽ run rẩy, nói nhỏ: “Mẹ, chúng ta đừng gặp cha được không, cha đáng sợ lắm.”

Bé gái Tú Nhi cũng run rẩy nắm chặt đồ của anh trai, có vẻ cũng rất sợ cha mình.

Triệu Thanh Hòe khó xử, cô ôm hai đứa con vào lòng nói: “Cha các con….đều thương hai đứa mà…..thương hai đứa lắm….”

Triệu Thanh Hòe tuy nói rất nhỏ nhưng Sở Dương Băng ngồi gần cô ta, cho nên cậu nghe rõ rành rành toàn bộ lời nói. Cậu cũng thấy được vẻ châm chọc lóe lên trong mắt thợ giấy Hứa.

Sở Dương Băng đứng dậy nói: “Tôi xuống chỗ chị Nhu.”

Lục Phi Trầm nhận được tín hiệu, sau khi Sở Dương Băng đứng dậy cũng đi theo.

Hai người quay lại vị trí ban đầu, Sở Dương Băng nói với Lục Phi Trầm: “Thợ giấy Hứa chắc chắn có mối quan hệ nào đó với dinh thự Thái Ninh, nhưng ông ta chỉ là một thợ gấp giấy hàng mã cho đám ma, làm sao quen biết nữ chủ nhân dinh thự Thái Ninh? Dinh thự Thái Ninh, gọi là dinh thự thì gia đình này phải rất giàu có, không phải dinh thự Thái Ninh đang tổ chức tang lễ chứ?”

Lục Phi Trầm khẽ lắc đầu nói: “Nếu tang lễ này là tổ chức cho nữ chủ nhân thì sao? Nếu vậy thì có thể ông ta đã biết bà ấy ở trong chính tang lễ này.”