Cô Ấy Thật Mềm

Chương 50: Ghen

Edit+Beta: Thi

Khương Từ đứng ở hướng gió, thân hình mảnh mai bọc chặt trong chiếc áo khoác ngoài màu trắng, chỉ lộ chiếc váy màu xanh sẫm bên trong, khí chất rất nhu hòa, thoạt nhìn là một người dễ nói chuyện.

Nhưng hoàn toàn ngược lại.

Cô đối diện ánh mắt của Trần Bội Bội, mở miệng nói: “Trần tiểu thư, yêu cầu nhận vai với thù lao bằng 0 rất thú vị nhưng cô không phải đơn thuần thích nhân vật trong bộ phim này, tôi sẽ không đáp ứng.”

Khương Từ kính nể những nghệ sĩ lão thành, vì hiểu thêm, nhập tâm vào nhận vật dễ dàng, họ không tiếc dùng cả đời để làm chuyện này, hòa thành một thể với nhân vật.

Cảm giác Trần Bội Bội cho cô xinh đẹp lại tinh tế nhưng đồng thời lại gắn bó chặt chẽ với lợi ích.

Đôi mắt của cô ấy không đơn giản như nữ chính mà cô mong muốn.

Trần Bội Bội tự tin sẽ được chọn nhưng dưới tầm mắt bình tĩnh của Khương Từ, bị phá vỡ ngay lập tức.

Khương Từ hiểu rõ nguyên tắc, duỗi tay ra, bộ dáng vẫn duy trì lựa chọn, ngón tay trắng nõn nhận lấy, mỉm cười nói: “Được.”

Trần Bội Bội kéo mũ xuống, cúi đầu vội vàng rời đi.

Đường Hàm Hàm lúc này chạy tới, vẻ mặt tò mò: “Chị dâu, chị định quay phim à?”

Khương Từ đặt đầu ngón tay lên giữa môi, lặng lẽ thở dài: “Giữ bí mật chuyện nay, được không?”

Chuyện này vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, cô đã bịt miệng Phó Thời Lễ trước, không cho anh nói với ba mẹ hai bên.

Không ngờ hôm nay lại gặp Trần Bội Bội còn bị Đường Hàm Hàm biết chuyện.

“Ừm …”

Đường Hàm Hàm suy xét, cười rất thần bí: “Có thể được nhưng chị dâu phải thỏa mãn một nguyện vọng của em.”

Khương Từ có một dự cảm không tốt, mặc dù vậy, vẫn hỏi: “Nguyện vọng gì?”

Đường Hàm Hàm chớp mắt, chỉ vào bản thân: “Chị dâu, chị xem em thế nào?”

“Rất tốt.”

“Đóng vai phụ gì đó trong phim của chị thì thế nào?” Khương Từ: “……”

Cô cần phải nhắc nhở Đường Hàm Hàm: “Các nữ diễn viên phụ trong phim của chị đều mang hình tượng thôn nữ.”

Là một tiểu thư con nhà giàu như Đường Hàm Hàm khó tránh khỏi sẽ chú ý đến hình tượng của bản thân.

Khương Từ nghĩ như vậy, nhưng cô gái trước mặt lại khiến cô ngạc nhiên.

“Thôn nữ, được a, em thích nhất.” Đường Hàm Hàm cười rất ngọt, mi mắt cong cong, hai tay ôm chặt cánh tay Khương Từ, làm nũng nói: “Chị dâu, em cầu xin chị thưởng cho em một vai diễn đi, là nhân vật quần chúng cũng được.”

Khương Từ dở khóc dở cười: “Sao em lại muốn đóng phim?” “Em tìm thần tượng a.”

Đường Hàm Hàm không học chuyên ngành này, nhưng lại có ước mơ lớn: “Em sắp tốt nghiệp rồi, thật sự muốn trong giới giải trí vài năm, ừm, cùng chơi với nhóm thần tượng của mình.”

Khương Từ nhìn cô: “Tin tưởng chị, dù em không vào giới giải trí thì bọn họ cũng sẽ rất thích chơi với em.”

“Chị dâu, chị không được đổi chủ đề.” Đường Hàm Hàm đương nhiên biết thân phận con nhà giàu nếu được đưa ra ngoài, muốn quen ai trong giới giải

trí cũng không khó, cô quấn lấy Khương Từ: “Chỉ là vai quần chúng thôi, em hứa sẽ không nhắc chuyện này với chú dì.”

“Chị dâu?”

“Chị dâu, được không?”

Khương Từ nhẹ giọng nói: “Chị phải về nhà.” “Về nhà làm gì?”

“Dọn dẹp tủ quần áo của anh họ em.”



Chiều hôm đó, khoảng 4 giờ.

Khương Từ trở về biệt thự.

Bất quá cô không đến phòng để quần áo của Phó Thời Lễ mà sau khi uống xong canh gà của dì Thái, cô đã đến thư phòng nghiên cứu lại kịch bản.

Ánh nắng hoàng hôn màu hồng bên ngoài chậm rãi trôi đi trên bầu trời.

Khương Từ ngồi ở bàn làm việc đã lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính.

Cô mở to đôi mắt đen ra nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại mới nhận ra đã muộn.

Phó Thời Lễ đi xã giao nên không về nhà, Khương Từ xuống lầu ăn tối với dì Thái.

Gần 9 giờ, bầu trời tối hẳn.

Sau khi Khương Từ tắm rửa xong, thản nhiên xõa mái tóc dài ướt sũng trên lưng, trên người còn khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng dài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và một đoạn bắp chân trắng nõn với cẳng chân xinh đẹp đi ra từ phòng tắm.

Vừa lúc, thân ảnh người đàn ông ở cầu thang bước lên.

Đi được vài bước, liền bước vào phòng ngủ chính, tầm mắt hai người nhìn nhau.

“Còn chưa ngủ?” Phó Thời Lễ mặc tây trang xám đậm tôn lên cơ thể cao lớn, mùi rượu trong hơi thở không nặng, mới dám đến gần thai phụ.

Khương Từ chờ anh đến gần, ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn anh.

Cô không nói gì.

Phó Thời Lễ cúi đầu, ngửi thấy mùi thơm trên người cô, nhịn không được muốn lại gần, môi mỏng cách môi cô vài cm, thấp giọng nói: “Vào phòng tắm giúp anh pha nước, hử?”

Khương Từ giơ tay, ngón tay trắng nõn chạm vào cà vạt của người đàn ông.

Phó Thời Lễ cho rằng hành động này của cô là muốn cởϊ áσ sơ mi cho mình, cũng phối hợp cúi người.

Ai ngờ, đầu ngón tay Khương Từ nắm lấy cà vạt anh, dùng lực, nhẹ nhấp môi nói: “Lại đây.”

Phó Thời Lễ nhướng mày tuấn tú, tựa hồ không hiểu, nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Từ, cùng cô bước vào phòng để quần áo.

Cô bật đèn.

Dưới ánh đèn chói lọi, Khương Từ buông tay đang nắm cà vạt ra, mặc áo choàng tắm đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo khoác nam làm bằng len cashmere.

(*)

(*) Len Cashmere: thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere.

Cô hỏi Phó Thời Lễ: “Cái này ai mua cho anh?” “Hả?”

“Ai mua cho anh cái này?” Khương Từ xoay người, cầm một chiếc áo khoác tây trang hỏi anh.

Tính tình này phát tác khiến người đàn ông đoán không ra, Phó Thời Lễ kéo cà vạt, dù bận vẫn ung dung nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô: “Ai mua cho anh, Khương Từ, gợi ý cho anh.”

Buổi chiều, Khương Từ tức giận nhưng không phát tác trước mặt Đường Hàm Hàm.

Này đã tìm được chính chủ, đương nhiên không khách khí với anh, ném áo khoác lên người anh, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Lúc em đi mua đồ, gặp một cửa hàng.

Rất không khéo, chiếc áo khoác em nhìn trúng đã bị người ta đặt trước, là vợ em trai anh đã đặt cái đó cho anh.”

Trên mặt Phó Thời Lễ vẫn không có ý cười ôn đạm, nhìn cô như cũ.

Ngón tay trắng nõn của Khương Từ siết chặt lòng bàn tay, nhìn anh nói: “Phó Thời Lễ, hoàn cảnh gia đình em không hoàn thuận, vui vẻ bằng gia

đình anh.

Em dâu mua quần áo cho anh chồng, việc này, dựa theo nhận thức của em, có nên nghi ngờ không?”

Vốn dĩ ban đầu Kiều Doãn Yên đã đính hôn với Phó Thời Lễ, sau đó lại kết hôn với Phó Đình Ngạn, việc này cô không có tư cách gì để nói.

Nhưng là, Khương Từ cho rằng cô đã trở thành vợ Phó Thời Lễ, thấy hai người dường như có liên quan không rõ ràng, chuyện này thì cô có đủ tư cách để hỏi.

Phó Thời Lễ thấy cô tức giận, im lặng vài giây sau đó cười thành tiếng.

Điều này không khác gì đang thách thức quyền uy của Khương Từ.

Cô lấy một chiếc áo khoác khác ra, lại ném về phía anh: “Lời em nói, buồn cười lắm sao?”

“Khương Từ, em có biết đây là bạo hành gia đình không?” Phó Thời Lễ để chiếc áo khoác sang một bên, thấy cô tức giận, đi tới, cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo tinh tế của cô đè lên tủ quần áo.

Vì dáng người thon dài cao lớn khiến Khương Từ không tránh thoái sự giam cầm của anh.

Phó Thời Lễ mang theo mùi rượu rõ ràng truyền đến, anh cúi đầu, đôi môi mỏng ướŧ áŧ gần sát vành tai cô nói chuyện: “Em ghen tị?”

Khương Từ trợn tròn hai mắt: “Em không có!”

“Không có thì em giận cái gì?” Phó Thời Lễ tựa hồ rất thưởng thức bộ dáng đỏ mặt của cô, không ngừng cười nhẹ.

Khương Từ thật sự tức giận.

Không biết có phải khi mang thai tính tình trở nên nóng nảy hay không.

Cô có thể đối với người khác ôn nhu, hiền lành nhưng đối với Phó Thời Lễ lại càng thả lỏng tùy hứng, sẽ không cố tình che đậy cảm xúc chân thật trong lòng, mở miệng nói, cắn vào cằm anh.

Cũng không đau lắm, Phó Thời Lễ dùng ngón tay thon dài véo cằm cô, ngữ khí nguy hiểm: “Nếu em làm như này, anh cũng sẽ cắn lại em.”

Anh hạ thấp giọng nói, ái muội nói: “Cắn em toàn thân từ trên xuống dưới.



Khuôn mặt Khương Từ nóng lên, mắng anh: “Lưu manh.”

Phó Thời Lễ nhéo da thịt mềm mại của cô, thấy Khương Từ không chê mùi rượu trên người mình, cũng không có hiện tượng nôn mửa, càng tiến lại gần hơn, môi mỏng ma sát với môi cô: “Chuyện này tí nữa nói, chúng ta hôn một cái?”

Lòng bàn tay Khương Từ chống vào l*иg ngực rắn chắc của anh, hô hấp rối loạn.

Cô nhìn ra phương pháp dỗ dành phụ nữ của Phó Thời Lễ, lần lãnh chứng cũng lừa cô như vậy, nói cái gì hôn môi sẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người, lần này cô mới không bị lừa lần nữa.

“Nói rõ trước, rồi làm gì thì làm.” Không nói rõ, còn muốn hôn?

Khương Từ đẩy người ra, đôi mắt rất cố chấp: “Cô ấy đã tặng cho anh bao nhiêu bộ quần áo rồi?”

Phó Thời Lễ thấy cô rất để ý đến Kiều Doãn Yên, nhíu mày nói: “Không có.”

“Cái gì không có?”

“Một cái cũng không có.”

Lời nói của người đàn ông khiến Khương Từ có chút nghi ngờ, sau đó lại hỏi: “Không phải lúc trước hai người có hôn ước sao?”

Nghe ý trong lời nói của Đường Hàm Hàm, Kiều Doãn Yên rất giỏi để Phó gia có cảm tình với mình.

Khi vẫn còn là hôn thê, hằng năm đều mua lễ vật tặng cho tất cả mọi người trong Phó gia, rất lễ phép.

Cô không tin.

Một người phụ nữ đối nhân xử thế không mắc sai lầm như Kiều Doãn Yên, khi vẫn còn là vị hôn thê của Phó đại thiếu gia, sẽ từ bỏ bất kì cơ hội tiếp xúc với Phó Thời Lễ.

Cơn ghen của phụ nữ bùng lên dữ dội, Khương Từ nghĩ đến chuyện này, tay Phó Thời Lễ đặt trên eo cô thậm trí Khương Từ còn kéo sang một bên.

Lông mày Phó Thời Lễ khẽ nhếch, không có nửa phần biểu cảm: “Anh có nhận được quà của cô ấy.”

“Vậy mà anh còn nói một cái cũng không có.” Khương Từ biết mình không thể tin những lời từ miệng Phó Thời Lễ nói ra, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm, lên án.

“Đã để thư ký xử lý.”

Phó Thời Lễ chậm rãi giải thích nói: “Cô ấy khi đó cãi nhau với Đình Ngạn, sau đó cũng tặng lễ vật cho nó (P.Đ.Ngạn).”

Khương Từ chớp mắt, giống như nghe được một câu chuyện phiếm.

Sự tò mò trong lòng cô nổi lên, có chút ngượng ngùng hỏi: “Làm thế nào cô ấy lại yêu em trai anh, sau đó sao lại đính hôn với anh?”

“Việc đính hôn là do trưởng bối trong nhà sắp đặt, mấy năm sau cô ấy mới cùng Đình Ngạn ở bên nhau.” Phó Thời Lễ tựa hồ không muốn nhắc đến chuyện này, bất quá anh lại không muốn vợ mình tiếp tục hiểu lầm, còn nói thêm: “Kiều Doãn Yên với Đình Ngạn có một đứa con gái, đã hai tuổi.” Cảm xúc Khương Từ lập tức yên tĩnh.

Phó Thời Lễ nói rõ với cô trong Phó gia sẽ không phát sinh chuyện bác cả và em dâu từng ở chung kiến mọi người gièm pha.

Cô mím môi, cũng nói: “Em và anh cũng có một đứa con đã được hai tháng.”

“Chà, anh rất mong đợi sự xuất hiện của đứa

con này.” Phó Thời Lễ khi nhắc đến con, giữa đôi lông mày toát ra ôn nhu.

Anh xoa dịu cảm xúc tiêu cực của vợ, luồn đôi tay thon dài của mình vào áo choàng tắm của cô, dùng lòng bàn tay chạm vào chiếc bụng phẳng lì.

Vòng eo tinh tế, xúc cảm mềm mịn, không có một chút mỡ thừa, cũng không biết đồ ăn cô ăn hằng ngày chạy hết đi đâu.

Khương Từ tuy gầy, nhưng không phải loại người gầy gò ốm yếu.

Đường cong trên dưới rất hấp dẫn, làn da cũng trắng nõn, bị lòng bàn tay người đàn ông chạm vào, run lên một chút.

Phó Thời Lễ thuận thế kéo rộng áo choàng tắm cô ra, cúi người hôn lên môi cô.

Nhiệt độ trong phòng để quần áo tăng vọt, không khí oi bức.

Mái tóc dài ướt sũng của Khương Từ đã khô hơn nửa, bồng bềnh có chút rối loạn xõa trên vai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng xinh đẹp dưới ánh đèn, đôi mắt híp lại, trong lúc vô tình nhìn vào đôi môi mỏng Phó Thời Lễ đang dụi dụi trên làn da trắng mịn của mình, thẹn thùng không dám mở ra.

Rõ ràng anh nhất quyết không làm đến bước cuối cùng, nhưng anh lại làm ra vẻ thân mật này như thể đã làm xong tất cả.

Tới cuối cùng, thân thể Phó Thời Lễ ép chặt cô trên vách tường.

Môi mỏng dùng sức hôn môi cô, hơi thở nóng bỏng khó nhịn, bàn tay thon dài dọc theo đường cong trên eo đi lên, sau đó, hung hăng xoa.

Khương Từ rên thành tiếng, kiều mị không thôi.

Đồng hồ chỉ đến mười giờ.

Tiếng nước trong phòng tắm cũng vang lên, người đàn ông vứt tây trang và áo sơmi dính mùi rượu xuống chân giường, đi vào phòng tắm.

Khương Từ đỏ mặt ngồi ở mép giường, kéo một ít áo choàng tắm mình đang mặc xuống.

Cô cúi đầu nhìn rõ hình dáng khuôn ngực đẹp đẽ của mình, trên đó có vài dấu ngón tay, xấu hổ cắn môi rồi vội vàng đóng cổ áo choàng tắm lại trước khi Phó Thời Lễ bước ra khỏi phòng tắm.

Sức lực của anh quá lớn, cơn đau vừa rồi khiến cô mơ hồ có chút khó chịu.

Khương Từ lại không nói được gì, đầu ngón tay cách áo tắm dài xoa xoa, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên nằm trên giường lớn, quấn chăn quanh người, duỗi tay cầm lấy điện thoại.

Triển Tín Giai đã lập một box chat có một số nhân viên công tác quan trọng trong đoàn.

Khương Từ mở điện thoại lên, thấy Triển Tín Giai gửi cho cô một tin nhắn: “Nam chính tôi đã chọn được, tôi đã gửi cho đoàn xem.

Nhân tiện, cậu ta đã đề cử cho tôi một nữ minh tinh tên là Trần Bội Bội, là một minh tinh theo phong cách thanh thuần ngọc nữ, còn nguyện ý không cần thù lao đóng phim.”

Khương Từ không vội xem vị nam minh tinh nào được lựa chọn mà trước tiên nói với Triển Tín Giai: “Cô ấy không phù hợp.”

Triển Tín Giai: “?”

Khương Từ nói chuyện hợp tác với Lương Chính cho anh nghe, hơn nữa nói: “Nữ chính mà tôi muốn tìm là loại trong sáng, sạch sẽ hiếm có trong giới, tốt nhất là người mới ra mắt không lâu.

Mà dung mạo Trần Bội Bội quá mỹ lệ, trong mắt chỉ có lợi ích.”

Triển Tín Giai không nghĩ tới bên trong còn có vở kịch này, nôn mửa nói: “Trần Bội Bội lúc trước đã khiến cậu gánh ô danh tiểu tam.

Bây giờ muốn đóng phim của chúng ta mới chủ động xin lỗi?”

Vì lợi ích của bản thân mà trơ mắt nhìn người từng giúp mình bị lôi vào cuộc, loại người này phẩm hạnh không được, Triển Tín Giai nói: “Tôi cân nhắc không biết cô ta có phải xem trọng bộ phim này hay là xem trọng kịch bản, nhưng hóa ra lại xem trọng tài lực và địa vị nhà cậu.

Bây giờ tôi sẽ qua loa lấy lệ đuổi người.”

Khương Từ nắm chặt di động, khuôn mặt nhỏ thay đổi biểu tình.

Lời nói của Triển Tín Giai không phải không có lý.

Cô đã kết hôn với Phó Thời Lễ, đã lan truỳen khắp xã hội thượng lưu, Trần Bội Bội hoàn toàn có thể từ các con đường khác nhau mà nghe tin, cho rằng vị tư bản phía sau cô chính là Phó Thời Lễ, tự nhiên nguyện ý tới thử một lần.

Khương Từ đang sững sờ thì chiếc điện thoại đột nhiên bị một bàn tay thon dài từ phía sau lấy đi.

Cô quay đầu lại, cái trán nhỏ đυ.ng vào l*иg ngực cường tráng của người đàn ông.

“Nói chuyện với người đàn ông nào?”

Giọng nói của Phó Thời Lễ vào lúc nửa khuya khàn khàn, dễ nghe..