Cô Ấy Thật Mềm

Chương 48: Cảm Ơn Chồng

Edit+Beta: Thi s1apihd.com: NhaThi1789

—–

Đôi mắt Khương Từ chớp chớp đến gần anh, khi cười rộ lên, đôi môi xinh đẹp khiến người ta cảm thấy rất muốn hôn.

Chân mày Phó Thời Lễ nhíu lại sâu hơn.

Việc này không đơn giản.

“Được rồi, anh đồng ý rồi.” Khương Từ nói lời cuối cùng, thay anh làm chủ.

Cô biết bản thân cũng phải nịnh nọt, chủ động ngẩng đầu lên đặt trên cằm người đàn ông một nụ hôn nhẹ, cười vô cùng vui vẻ.

Bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ nắm lấy bàn tay của cô, vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, giọng nói trầm xuống: “Chơi xấu?”

“Anh vẫn luôn im lặng, dù sao ngại mặt mũi em.

Lúc trước thái độ anh kiên quyết không đồng ý như vậy, bây giờ phải lật đổ lý do của mình, khó tránh khỏi sẽ không tình nguyện.”

Khương Từ tìm lý do cho anh, cười nhe răng: “Cảm ơn chồng.” “Còn cười?” Phó Thời Lễ định đánh cô.

Khương Từ tiếp tục cười nhẹ.

“Cười ngu ngốc.” Giọng điệu của người đàn ông không chỉ ra vẻ ghét bỏ mà còn bất đắc dĩ thỏa hiệp với vợ.

Trở lại biệt thự.

Nụ cười trên gương mặt Khương Từ không hề tiêu tan, cô là một cô gái rất dễ thỏa mãn.

Trong trận chiến tranh lạnh này, cuối cùng Phó Thời Lễ cũng phải thỏa hiệp, điều này khiến sự lo lắng về chuyện kết hôn của cô cũng dựa vào anh an tâm hơn chút.

Cô vừa bước vào, dì Thái từ trong bếp đi ra.

Nhìn thấy nụ cười của Khương Từ, nhận rõ điều này.

Đây là lúc Phó Thời Lễ đã dỗ cô về nhà, dì Thái đi theo sau cười nói: “Dì đã hầm canh gà, giữa trưa cho con uống.”

“Cảm ơn dì.” Khương Từ nghĩ, nếu không cô sẽ chuẩn bị bữa tối.

Dù sao thái độ Phó Thời Lễ đã nhượng bộ rồi nên cô đương nhiên cũng muốn khiến anh vui vẻ.

Nhưng chưa kịp nói, đã nghe thấy dì Thái nói với giọng ôn hòa: “Tối hôm qua, Phó Thời Lễ sau khi đi xã giao về, thấy con không có ở nhà, trà tỉnh rượu cũng không kịp uống, lên lầu tắm rửa thay quần áo, vội vàng ra ngoài tìm con, thằng bé rất quan tâm con.”

Trong khoảng thời gian này Phó Thời Lễ cố ý tránh mặt Khương Từ, thật ra dì Thái cũng nhìn ra.

Bằng không, bà cũng không nói điều này.

Khương Từ sửng sốt, còn chưa kịp vui mừng, đã nắm được mấu chốt quan trọng: “Anh ấy tắm xong mới ra ngoài?”

Dì Thái nói: “Thằng bé hút thuốc lại một thân mùi rượu sợ khiến con khó chịu.”

“……” Khương Từ.

Cho nên người đàn ông này đã tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra ngoài, sau đó ở khách sạn lại nói cô anh chưa tắm rửa, lừa cô tắm giúp anh……

Dì Thái không biết việc này, rất vui sướиɠ bán đứng Phó Thời Lễ.

“Ăn sáng chưa, có muốn dì nấu gì cho con không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Từ có chút giật mình, lắc đầu nói: “Phó Thời Lễ đã đưa con đi ăn rồi.”

“Vậy con lên lầu nghỉ ngơi đi.” “Vâng.”

Tâm trạng Khương Từ phức tạp đi lên lầu, đầu óc vẫn còn nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua bản thân lau thân thể Phó Thời Lễ.

Khuôn mặt hơi nóng lên, bàn tay trắng nõn lay đầu hai cái, không muốn nghĩ tới.

Người đàn ông này.

Thật đúng là lúc nào cũng biết cách đòi lợi ích.

Khương Từ vào đến phòng, gấp không chờ nổi gọi điện thoại cho Triển Tín Giai, đồng ý lời mời hợp tác của anh.

Hai người nói chuyện điện thoại gần hai tiếng, ước định địa điểm gặp lại mới tắt máy.

Cô ngồi ở mép giường, lòng bàn tay cầm chiếc điện thoại đang nóng lên nhanh chóng.

Giương mắt lên nhìn lên bầu trời tươi đẹp bên ngoài cửa sổ.

Đám mây mù tích tụ trong lòng nhiều năm qua cũng dần dần tan biến.

Đây là một khởi đầu tốt.

Trong lòng Khương Từ mặc niệm.

—–

Nửa tháng sau.

Khương Từ và Triển Tín Giai đã ký hợp đồng, gặp mặt bàn bạc chi tiết về bộ phim.

Cô lấy kịch bản về đề tài dựa trên bản chất con người sửa lại một số chi tiết, thêm một câu chuyện tình yêu vào.

Sau khoảng một tuần, sau khi trao đổi với Triển Tín Giai, để đẩy nhanh tiến độ, cô cũng bắt đầu chọn diễn viên.

Ở một tiệm mì sợi, Triển Tín Giai gọi hai bát mì trộn, vẫn mặc áo len và quần tây nhãn hiệu bình thường.

Bàn tay to cầm đôi đũa và cốc nước nóng đưa cho Khương Từ ngồi đối diện.

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Khương Từ đã quen với bạn học hiền lành ngày xưa giờ đây cử chỉ trở nên tùy ý giống các đại nam nhân.

Cô vươn tay nhận lấy, trộn mì ăn, cùng Triển Tín Giai nói chuyện tìm diễn viên.

“Việc này tôi ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, nữ chính thì có thể tìm người có tiềm lực nhưng không cần nổi tiếng, không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ.

Về phần nam chính, bộ phim này dưới góc nhìn của nam chính nên chúng ta phải lựa chọn cẩn thận, danh tiếng quá lớn, thù lao đóng phim cao chúng ta không trả nổi nên có thể chọn những diễn viên lưu lượng từng đóng nhiều phim, gương mặt cũng quen thuộc trên màn ảnh rộng, sức hút phòng bán vé không hề kém với những siêu sao, nhưng thù lao trong giới chỉ tính theo diễn viên tuyến hai.”

Khương Từ hạ bút chú thích, nếu mời những diễn viên có tên tuổi lớn tới diễn, chỉ sợ thù lao đóng phim cũng không dưới 3000 vạn.

Nếu tìm được diễn viên đóng phim truyền hình, thù lao đóng phim từ 1000 vạn đến dưới 3000 vạn.

Nam chính, Triển Tín Giai đã có một ứng cử viên, còn nữ chính anh giao Khương Từ lựa chọn.

Điều này khiến Khương Từ do dự một chút, nói: “Tôi quay hai bộ phim, nữ chính đều gặp tai nạn.”

“Chết tiệt?”

Đây là điều mà Triển Tín Giai nghĩ đến đầu tiên, đừng nhìn giới giải trí xa hoa trụy lạc, giới này cũng rất phong kiến và mê tín.

Trước khi đặt nghệ danh không ít nghệ sĩ đã đến xin đại sư chỉ đểm.

Trước khi đạo diễn bắt đầu khởi quay thì nghi thức bái thần là không thể thiếu, việc đoàn phim thắp hương đã thành chuyện thường.

Nhưng đây chỉ là hương khói trong vòng, trong lòng mọi người hiểu rõ, không nói ra đây là lời cầu an, vạn nhất sẽ trở thành trò cười.

Khương Từ cũng không biết do bản thân xui xẻo hay do vội vàng.

Cô nói thật với Triển Tín Giai: “Bộ phim đầu tiên của tôi xuất phát điểm rất cao, nữ chính là một tiểu hoa đán nổi tiếng, là người qua đường siêu nổi tiếng, cô ấy còn được mẹ tôi bồi dưỡng, cho nên chủ động đóng vai nữ chính của tôi mà không cần trả lương.

Kết quả, sau khi đóng máy, ngày hôm sau cô ấy bị tai nạn hôn mê trong bệnh viện gần nửa tháng.

Sau đó, trong quá trình quay phim cô ấy thường xuyên bị thương, nhiều việc xảy ra khiến cô ấy không thuận lợi, cuối cùng nửa năm sau trực tiếp rút lui khỏi giới giải trí.”

Một nữ minh tinh xinh đẹp tiền đồ vô lượng sau khi đóng phim cô liền gặp nhiều thăng trầm, thậm chí không thể tiếp tục trụ trong giới giải trí.

Khương Từ thân là đạo diễn, tự nhiên bị các fan hâm mộ giận chó đánh mèo.

Khi bộ phim của cô được phát hành, có một số người ác ý trả vé.

Xuất phát điểm quá cao cộng với việc hợp tác với những diễn viên tên tuổi lại được lăng xê rầm rộ là đặc điểm nhận diện của con gái Từ Uyển Nghi khi ra mắt, đôi khi sẽ phản tác dụng.

Các fan nhớ kỹ Khương Từ, cũng gán cho cô mác đạo diễn phim tồi.

Triển Tín Giai nói: “Lúc đóng phim cô ấy vẫn ổn, sau khi rời khỏi đoàn phim mới xảy ra chuyện, cũng không thể trách cô.”

Khương Từ cười khổ: “Bộ phim thứ hai của tôi, tôi không dám tìm những minh tinh có lưu lượng cao, tôi tìm được hai người mới tiến vào giới giải trí gần hai năm, có rất nhiều tiềm năng.

Rốt cuộc tiền án tai nạn của nữ chính lúc trước là chuyện trước đây, tôi còn từng dùng quan hệ của mẹ.

Kết quả khắc phục khó khăn còn chưa xong thì lần này cũng xảy ra chuyện.

Nam nữ chính phim giả tình thật, hai người họ yêu nhau rồi kết hôn, xong lại xảy ra quan hệ trong đoàn phim, còn bị lộ tin tức.”

Triển Tín Giai nghe vậy, đột nhiên có chút thương cảm với Khương Từ.

Đây chắc chắn có thể nói là một thảm họa.

“Tôi bị các fans trên mạng chán ghét đến chết, giống như người nào dính vào phim của tôi đều phải chịu một kết cục thảm.” Khương Từ nói với anh: “Để tôi chọn nữ chính, là một nước đi rất mạo hiểm.”

Triển Tín Giai lại nói: “Cậu năm nay đại hỉ, sẽ gặp may mắn.”

Khương Từ nhìn ra vẻ kiên định của anh, cũng không dễ dàng thoái thác.

Hai người ở cửa hàng mì sợi nói chuyện một hồi lâu, Triển Tín Giai trộn mì ăn hai ba miếng thật to đã xong bát mì rồi thanh toán hóa đơn, sau khi đi ra ngoài, nhìn cô nói: “Cậu định đi về bằng gì?”

Khương Từ mới vừa gửi một tin nhắn cho Đường Hàm Hàm, nhìn anh nói: “Tôi muốn đến trung tâm thương mại đối diện mua một ít đồ, đi bộ vài bước liền đến.”

Triển Tín Giai gật đầu, sau khi cùng cô qua đường, liền bắt một chiếc taxi rời đi.

Ngày hôm qua Khương Từ được quản lý trả một khoản tiền.

Cô định mua áo khoác cho Phó Thời Lễ, vừa lúc Đường Hàm Hàm cũng muốn đi mua sắm, hai người liền hẹn nhau ở trung tâm thương mại vào buổi chiều.

Cô đi vào, đến tiệm cà phê và nhìn thấy cô gái đang đứng đợi mình.

“Chị dâu!”

Đường Hàm Hàm mặc một chiếc áo choàng nhỏ màu đỏ và váy ngắn đứng ở cửa vẫy tay với cô.

Khương Từ đi đến, cười nhẹ nói: “Mới vừa hẹn người nói chuyện nên đến muộn mười phút.”

“Không sao.” Đường Hàm Hàm mua cho cô một tách trà nóng để làm ấm tay.

“Cảm ơn.” Khương Từ mặc một chiếc áo khoác màu be, mang thai hơn hai tháng không nhìn ra, bụng cô bị che kín, tay cầm cái cốc, cùng Đường Hàm Hàm vừa nói vừa cười.

Hai người đến khu quần áo nam, Khương Từ liếc mắt một cái nhìn trúng một chiếc áo khoác nam màu nâu nhạt trong tủ kính, liền bảo nhân viên hướng dẫn mua hàng lấy ra xem.

Đường Hàm Hàm ở bên cạnh nói: “Cuối năm em đều mua một chiếc áo khoác biếu anh họ, à chăm sóc người già ở goá, ha ha ha…… Chị dâu, bây giờ đã có chị, cuối cùng năm nay em cũng có thể vứt nhiệm vụ này.”

Đầu ngón tay Khương Từ sờ lên vải áo, đôi mắt mỉm cười nhìn qua.

Đương nhiên Đường Hàm Hàm cũng rất ân cần khen Phó Thời Lễ tốt, còn nói: “Từ nhỏ anh họ em đối xử với các em trai em gái siêu tốt, nói với chị nha, khi còn đi học bọn em không có tiền tiêu vặt, đều tìm anh họ cứu tế.” Khương Từ nói: “Anh ấy là anh cả đương nhiên phải tốt với các em.” Đường Hàm Hàm cầm tay Khương Từ, thích chị dâu săn sóc hiểu lý lẽ như vậy, ăn ngay nói thật: “Trước kia em lo anh họ em sẽ cưới một người phụ nữ độc ác về nhà, hoàn toàn chiếm giữ anh, nhưng bây giờ em không lo lắng chút nào.”

Đều là thói quen của một cô gái, Khương Từ mỉm cười lắng nghe.

Cô quyết định muốn lấy chiếc áo khoác nam màu nâu nhạt giá cả xấp xỉ này, cô liền gọi nhân viên hướng dẫn mua hàng tới đóng gói.

Không quá một hồi, nhân viên hướng dẫn mua sắm rất xin lỗi đi tới nói: “Thực xin lỗi Khương tiểu thư, là chúng tôi sơ xuất, chiếc áo khoác nam này, đã được Phó thiếu phu nhân đặt rồi, mẫu này trong cửa hàng đã hết hàng, muốn mua nhanh nhất cũng phải mất một tháng đặt may mới có.” Khuôn mặt Khương Từ lộ ra vẻ tiếc nuối, định đi sang cửa hàng khác nhìn xem.

Từ nhỏ Đường Hàm Hàm được nuông chiều mà lớn lên, ít nhiều cũng có những thói quen của tiểu thư nhà giàu, thấy Khương Từ thích, liền nói với nhân viên cửa hàng: “Vị Phó thiếu phu nhân nào? Cô gọi điện nói chuyện với cô ấy một chút có nguyện ý nhường lại không, giá cả thương lượng.” Nhân viên hướng dẫn mua hàng hơi khó xử: “Cái này……”

“Hàm Hàm.” Khương Từ muốn nói không cần.

Đường Hàm Hàm cười nói: “Chị dâu, nhân viên cửa hàng cũng nói muốn mua nhanh nhất cũng phải mất một tháng đặt may mới có.

Chúng ta thử hỏi một chút xem vị Phó thiếu phu nhân đặt trước kia có nguyện ý nhường lại cho chị chiếc áo này không, coi như kết giao thêm một người bạn.”

Nói như vậy, xác thật cũng không có gì xấu.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng đi gọi điện thoại.

Qua vài phút, lại trở lại lần nữa..